Bạch Dạ Mộng Ảo

Thời gian ở Tinh linh giới có chút khác biệt so với Tiên giới, ngay lúc Tát Không Quân ngồi trò chuyện cùng Huyền Kì trong Cửu Trọng Đài thì ở đó vừa tròn một tuần sau, thời điểm diễn ra hôn lễ của Tuệ Thiên Thư.
Từ đầu đến cuối, sắc mặt của tân nương bên dưới khăn phượng chưa bao giờ mỉm cười, di chuyển cũng chậm chạp hơn hẳn, mọi người nghĩ rằng Tuệ Thiên Thư còn nhỏ lại lần đầu làm tân nương nên có chút căng thẳng. Chỉ có Nam Cung Hàn để ý đến biểu hiện khác thường bên ngoài của nàng, lúc cầm tay Tuệ Thiên Thư đưa vào phòng tân hôn hắn hạ giọng hỏi: “Khó chịu ở đâu sao?”
Tuệ Thiên Thư lắc đầu, Nam Cung Hàn thấy vậy hơi nhíu đôi mày.
Tân lang tân nương ngồi cạnh nhau trên giường, kết nối hai người lại là một quả cầu hỉ đỏ rực, nghĩa là đời đời kiếp kiếp duyên tình thắt chặt. Nam Cung Hàn lệnh cho tất cả nô tì lui xuống. Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người, trái ngược với không khí ồn ào vui vẻ bên ngoài, phòng tân hôn thủy chung không phát ra một tiếng động. Mỗi người đều có suy nghĩ, tâm tư riêng chỉ là đang đợi người kia nói trước.
“Chàng không tính mở khăn trùm đầu cho ta luôn sao?” Một lúc lâu sau, Tuệ Thiên Thư đột nhiên mở miệng.
Nam Cung Hàn nghe nàng nói hơi giật mình, tay chân luống cuống không biết làm thế nào, định đưa tay vén khăn nhưng ánh mắt vô tình rơi trên bàn gỗ đặt giữa phòng, hắn liền đứng dậy đi tới đó. Chưa bước quá ba bước, người phía sau ‘A’ một tiếng nhào tới, Nam Cung Hàn ngay lập tức xoay người đưa tay ôm lấy nàng, kết quả là cả hai cùng nhau té xuống đất, âm thanh phát ra đủ to để người nghe lén ngoài cửa ôm miệng cười chạy đi báo tin. Mấy canh giờ không thấy động tĩnh gì cứ ngỡ con rể mới vô năng, hiện tại mới thấy, tiếng kêu to như vậy hẳn là rất mạnh mẽ.

Khăn phượng theo đó tự nhiên rơi xuống, lộ ra khuôn mặt xinh xắn của thiếu nữ, ánh mắt nàng hơi lo lắng nhìn người ở dưới: “Chàng không sao chứ?”
Lưng Nam Cung Hàn bị đau không ít, nhưng gương mặt vẫn lạnh tanh không cảm xúc, chút đau đớn thể xác này có là gì so với Hỏa diễm đốt hồn phách, “Không việc gì.”
Tuệ Thiên Thư cười nhẹ, không định ngồi dậy khỏi người Nam Cung Hàn, nàng đưa hai tay chống trên ngực hắn, mắt chăm chăm nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của người kia, ánh mắt của nàng quá nóng bỏng khiến cho Nam Cung Hàn không thể không ngước lên. Hắn ngây người, nàng hôm nay rất đẹp không còn giống một tiểu cô nương mười hai mười ba nữa rồi, chính chắn đến mức hắn nghĩ người này không phải Tuệ Thiên Thư hắn biết bao năm qua.
Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Nam Cung Hàn, Tuệ Thiên Thư nhanh chóng hạ cánh môi chạm nhẹ trên môi người kia, cười khổ nói nhỏ bên tai Nam Cung Hàn: “Chàng không nỡ ra tay với ta sao?”
Lúc này, hắn mới lấy lại được tinh thần, hai mắt mở lớn, “Nàng đã biết?”
“Ưm…” Ngưng một lúc Tuệ Thiên Thư nói tiếp, “… nếu chàng còn chần chờ, sẽ không kịp nữa…”

“Tại sao?”
Tuệ Thiên Thư ngước mặt lên, vẫn duy trì nụ cười trên miệng, nhưng hai mắt sớm đã ửng hồng, ẩn hiện mập mờ một tầng hơi nước, “Yêu chăng?”
Cánh tay trái Nam Cung Hàn từ từ di chuyển đặt lên lưng tiểu cô nương, vị trí vừa chuẩn ngay đúng trái tim Tuệ Thiên Thư. Mưu kế trả thù mấy trăm năm của hắn, trước mắt đã gần đạt được cớ gì trong lòng hắn vẫn không nỡ, “Yêu? Từ trước đến nay ta chưa bao giờ yêu nàng, đứa nhỏ này nàng còn ngốc bao lâu nữa đây?”
Nàng thở dài, đưa tay ôm má hắn, “Từ khi gặp chàng mọi thứ đều thay đổi…”
Nam Cung Hàn bế Tuệ Thiên Thư đặt trên giường, hai mắt nàng nhắm chặt, vật đập trong lồng ngực đã nằm ngọn trên tay người mà nàng gọi là phu quân. Xong, người kia xoay lưng rời đi, quả cầu hỉ đứt đôi nằm trên mặt đất vương đầy máu.
Khóe mắt Tuệ Thiên Thư chậm rãi chảy ra hai dòng lệ, duyên nợ của chúng ta nên dừng lại ở kiếp này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui