Sau mỗi lần chạm chiêu, cho dù Thượng Quan Du có nhờ
Đại thân pháp Dĩ Hoàn Qui Nguyên để mượn lực và tiếp tục lao đến áp sát
Điền Hồ thì chí ít lão cũng có sát na ngừng tay, sau đó mới tung ra loạt kình kế tiếp. Và chính ở lần nầy, đúng vào sát na duy nhất để lão tiến
đến, Điền Hồ vừa hô hoán xong lập tức đứng yên trụ bộ, giang rộng hai
tay với hai bàn tay hơi chênh chếch lên không, đồng thời Điền Hồ vụt hú
vang :
- Hu...u...ú...
Đó là lúc bảy thanh Tiểu Phi Kiếm
Kiếm đã được Nam Cung Phách, Đoàn Mộc Thu, Đoan Mộc Huyền, Tạ Văn Lâu,
Cao Như Nguyệt, Cầu Phi Thuý và Vô Tướng Đại sư đủ bảy người đồng loạt
ném lên.
Tiếng hú của Điền Hồ vừa phát động, lập tức có chuyện
xảy ra, là bảy thanh Tiểu Phi Kiếm khi rơi xuống, bỗng như bị một lực
lượng vô hình quyện chặt, làm cho cả bảy thanh Tiểu Phi Kiếm đều châu
đầu chụm mũi, cùng lao về phía Điền Hồ.
Viu... Viu...
Lão
Thượng Quan Du cũng đã áp sát vào một loạt kình liền được lão quật vào
Điền Hồ , đang trong tư thế để trống hoàn toàn môn hộ :
- Tự ngươi tìm chết !
Ào...Ào...
Sắc mặt Điền Hồ vụt ngưng đọng, mắt nhìn thẳng vào mắt thù nhân, hai tay
vẫn giang rộng và miệng vẫn hú vang, không có bất kỳ dấu hiệu nào cho
thấy Điền Hồ chuẩn bị đối phó với hàng loạt kình đang được lão Thượng
Quan Du quật đến.
Diễn biến này khiến toàn trường lắng đọng
trong cơn chấn động ngấm ngầm. Ai lại không kinh hãi khi thấy Điền Hồ
đúng là đang tự tìm chết như lão Thượng Quan Du vừa đắc ý quát.
Tuy vậy, tự thâm tâm mỗi người đều tin và chờ đợi một diễn biến vi diệu nào đó thế nào cũng xảy ra. Vì cố tin như vậy nên Điền Hồ mới có hành vi lạ kỳ đến thế.
Và không ai bảo ai, tất cả đều chú mục nhìn vào bảy
thanh Tiểu Phi Kiếm. Bởi nếu có điều vi diệu xảy ra ắt phải xảy đến từ
bảy thanh Tiểu Phi Kiếm này.
Chúng, bảy thanh Tiểu Phi Kiếm vẫn
tiếp tục châu đầu chụm mũi lao về phía Điền Hồ. Và khi sắp đến gần, lạ
thay, chúng bỗng phân khai và chuyển hướng. Ngay sau đó chúng đảo quanh
thân Thượng Quan Du và thần tốc tìm những bộ vị trọng yếu của lão Thượng Quan để vùn vụt lao cắm vào.
Viu... Viu...
Có quá nhiều
tiếng hú rít vang ngay bên tai lão, có một thanh Tiểu Phi Kiếm đang xé
gió lao cắm vào huyệt Mi Tâm lão. Những điều này ngay tức thì làm lão
hoảng sợ. Bởi lão sẽ chết nếu cứ tiếp tục quật kình vào Điền Hồ.
Lão chưa muốn chết và càng không muốn chết vì Điền Hồ.
Lão lập tức thu kình về, rùn người xuống và thần tốc lao vọt lên cao. Những phản ứng quá nhanh khiến cả bảy thanh Tiểu Phi Kiếm nhanh là vậy vẫn
chưa áp chạm vào chéo áo lão.
Vút...
Điền Hồ vẫn hú vang.
- Hu... u... ú...
Và hai tay dang giang rộng của Điền Hồ cũng bắt đầu nhịp nhàng cử động. Có nâng lên, có hạ xuống, có lúc chao cánh tay tả qua bên này, lúc thì
chao cánh tay hữu qua trên kia. Và Điền Hồ lắm thế là để điều động bảy
thanh Tiểu Phi Kiếm.
Cảnh tượng ngoạn mục đã diễn ra. Cả bảy
thanh Tiểu Phi Kiếm đã bắt đầu cuộn quanh lão, vây kín Thượng - trung -
hạ bàn của lão, chờ đợi từng sơ hở của lão để không ngọn này thì cũng
ngọn Tiểu Phi Kiếm kia lao vào uy hiếp lão.
Tiếng ít gió vang lên lồng lộng.
Viu... Viu...
Và từng lúc từng lúc, quanh thân lão đã bắt đầu xuất hiện nhửng đốm huyết nhỏ. Thoạt đầu thì nhỏ sau đó loang rộng dần.
Viu...Viu...
Để rồi Nam Cung Phách là nhân vật đầu tiên gào toáng lên :
- Thất Linh Tiểu Phi Kiếm ! A...a... Tiểu Phi Kiếm Thất Linh !
Tiếng gào cũng loang rộng qua sự phấn khích của quần hùng. Mọi người vì quá
đỗi sung sướng, chỉ một lúc nữa thôi sẽ thấy ác tặc Thượng Quan Du đền
tội, nên mọi người lũ lượt hò reo :
- Thất Linh Tiểu Phi Kiếm !
- Tiểu Phi Kiếm Thất Linh !
- Điền thiếu hiệp thắng rồi. Điền thiếu hiệp thắng rồi...
- Thượng Quan Du phải đền mạng. Lão đã đến lúc phải đền tội. A... A... A...
Họ gào loạn xạ, mạnh ai nấy gào và không một ai nhận ra đan xen vào những
loạt gào của mọi người dường như đang có âm thanh lạ xuất hiện.
Họ không nhận ra cũng phải, vì hiện tình cho thấy Thượng Quan Du đã đến
hồi thập tử nhất sinh. Sắc diện lão đã đến hồi nhợt nhạt, trái với y
phục lão càng lúc càng bị Thất Linh Tiểu Phi Kiếm làm cho nhuộm hồng màu huyết tươi.
Và rồi Điền Hồ cũng nhận ra có thanh âm lạ xuất
hiện. Đó là một tràng cười dày tràn đầy trung khí chứng tỏ chủ nhân của
tràng cười là một nhân vật có nội lực vượt mức thượng thừa.
Tràng cười đang át dần tiếng hú của Điền Hồ, càng lúc càng làm váng động từng thính nhĩ của mỗi người đương diện, giúp họ nhận ra có tràng cười xuất
hiện.
- Ha... ha... ha...
Họ nhìn về phía vẫn đang pát ra tràng cười.
Một bóng nhân ảnh càng lúc càng to, càng lúc càng rõ, đang vùn vụt lao về phía mọi người. Ha... ha...
Biết có điều bất diệu sắp xảy đến, Điền Hồ lập tức võ lộng nhanh hai tay,
hợp với tiếng hú đột ngột cất cao, cố tình điều động cho bảy thanh Tiểu
Phi Kiếm cùng lao ập vào và kết liễu sinh mạng Thượng Quan Du.
- Hú... ú.... ú...
Viu... Viu...
Chợt có tiếng Hoàng Nhất Lãm gào thất thanh, làm cho toàn trường cùng rung động :
- Đại ác ma Bạch Cốt U Linh ?
Điền Hồ cũng rúng động vì biết lão Hoàng gào như thế là ám chỉ nhân vật đang lao nhanh đến và là chủ nhân của tràng cười kinh khiếp nọ.
Do rúng động nên cách điều động Thất Linh Tiểu Phi Kiếm của Điền Hồ có một sát na khựng lại.
Thượng Quan Du lập tức chớp cơ hội bật thoát ra Thiên la địa võng của tử thần.
Vù...
Nhân vật nọ đã lao đến. Và một luồng Bạch Bào chớp động, thần tốc phá hủy và chấn bay cả bảy thanh Tiểu Phi Kiếm.
Choang... Choang... Choang...
Và...
- Thịch !
Một Bạch Bào Quái Nhân hiển hiện ngay gia đương trường, đứng cạnh Thượng
Quan Du vẫn chưa hết kinh hãi, và Bạch Bào Quái Nhân cứ ngửa mặt cười
vang.
Ha... ha... ha...
Nam Cung Phách trước diễn biến này liền chạy đến đứng cạnh Điền Hồ :
- Lão đó đúng là Bạch Cốt U Linh. Thật không ngờ...
Phía bên kia, Điền Hồ liền có thanh âm của Đoàn Mộc Huyền, Đoàn Mộc Thu cùng vang lên, cho biết cả hai cũng đã chạy đến đứng cạnh Điền Hồ, như Nam
Cung Phách vậy :
- Thật không ngờ Đại ác ma vẫn còn tại thế.
- Vậy thi thể dập nát đầu trước kia ở Tổng Đàn Bạch Cốt Môn là của ai ?
Thượng Quan Du chợt cất giọng run run lên tiếng ngay khi Bạch Bào quái Nhân dứt tràng cười :
- Đa tạ nghĩa ca đã kịp đến giải nguy cho tiểu đệ.
Đó là lúc bọn người Cầu Phi Thúy, Tạ Vân Lâu và những nhân vật đã từng
biết rõ bản lảnh của Điền Hồ cũng len lén tiến lại gần Điền Hồ.
Họ tụ tập dần ở phía sau lưng Điền Hồ.
Bạch Bào Quái Nhân cất giọng như chuông đồng, nói với Thượng Quan Du :
- Ngươi gọi ta là nghĩa ca, lẽ đương nhiên ta phải cứu ngươi.
Thanh âm này chạm vào thính nhĩ mọi người, vô tình làm cho những nhân vật Võ
lâm các võ phái, như Vô Tướng Đại sư, Hướng Thanh Đạo trường. v.v.. đều
dịch chuyển dần dần về phía Điền Hồ.
Tất cả tạo thành một nhóm hữu biệt, đối lập với nhóm còn lại, chỉ có Bạch Bào Quái Nhân và Thượng Quan Du.
Lão Thượng Quan Du đang len lén liếc nhìn Bạch Bào Quái Nhân :
- Cung hỉ nghĩa ca đã luyện thành Bạch Cốt Thần Công. Bá nghiệp của nghĩa ca đã đến lúc tựu thành.
Bạch Bào Quái Nhân gật đầu mãn ý :
- Hiểu rõ ta, chỉ có một mình ngươi là nghĩa đệ của ta thôi. Vậy ngươi có muốn mục kích thử thần công vô thượng của ta ?
Hỏi nhưng không chờ đáp, Bách Bào Quái Nhân bỗng đưa tay, hướng vào nhóm nhân vật đứng sau Điền Hồ mà ngoắc gọi :
- Hãy lại đây nào, Hoàng lão nhi.
Không tưởng người bị gọi là lão Hoàng, mọi người đứng cạnh, sau một thoáng
sững người chợt tự động dịch ra, như sợ đứng gần Hoàng Nhất Lãm là bị
lây dịch bệnh.
Điền Hồ cũng quay đầu nhìn lại và thấy Hoàng Nhất Lãm bỗng run lên như cầy sấy.
Hoàng Nhất Lãm sợ đến không thể thốt lên lời :
- Vì sao... vì sao lại gọi... gọi ta ?
Chưa hề thấy bất kỳ ai có dáng vẻ sợ hải đến lộ hẳn ra ngoài như thế này,
Điền Hồ chợt thương hại, định di chuyển tiến về phía lão Hoàng. Bỗng :
- Chưa đến lượt ngươi đâu, tiểu nhi tử Điền Hồ. Còn Hoàng lão nhi, lại đây nào.
Lập tức, ngay trước mặt Điền Hồ, toàn thân Hoàng Nhất lãm vụt cất bổng lên cao.
Lão định bỏ chạy ?
Không phải. Hoặc có là như thế đi nữa thì định ý của lão đã bất thành.
Vì có một hấp lực chợt xuất hiện, cuốn hút Hoàng Nhất Lãm là là bay về phía Bạch Bào Quái Nhân, vượt bên trên đầu Điền Hồ.
Điền Hồ đã cảm nhận hấp lực đó và tự kinh hoàng về cách phô diễn nội lực siêu phàm của Bạch Bào Quái Nhân.
Chộp lấy Hoàng Nhất Lãm, Bạch Bão Quái Nhân vụt trầm giọng :
- Tại sao ngươi sợ ta ? Trái lại, ngươi đừng sợ, vì ngươi là kẻ có công cứu tử ta.
Bạch Bào Quái Nhân đặt lão Hoàng đứng xuống bên hữu và quay đầu nhìn Thượng Quan Du vẫn đứng bên tả :
- Nghĩa đệ biết không, lúc bọn Hoa Sơn Tam Lão, Võ Đang Nhị Đạo và Thiếu
Lâm Nhất Tăng sáu người cùng trở mặt định hạ độc thủ với ta, vì thần
công chưa luyện xong nên ta chỉ đủ bản lãnh hạ thủ năm người trong họ,
còn sót lại một mình Hoàng Lão Nhi. Y thật tốt bụng, đã đồng ý tha ta,
thay vào đó bằng một thi thể khác đã bị đập vỡ đầu. Nghĩa đệ nói xem,
Hoàng lão Nhi có công hay có tội ?
Thượng Quan Du rùng mình :
- Hoàng Lão thật tốt, đương nhiên chỉ có công, không thể báo là có tội.
Bạch Bào Quái Nhân bật cười :
- Vậy thì ai có tội trong việc lập mưu, định hạ độc thủ Bạch Cốt U Linh ta ? Hãy nói xem nào, nghĩa đệ. Ha... ha...
Thật bất ngờ, Thượng Quan Du bỗng quật một kình trí mạng vào Bạch Cốt U Linh, nhân lúc lão đại ác ma mãi cười.
Kẻ đó là ta. Đỡ !
Ào...
Vẫn cứ cười, hữu thủ của Bạch Cốt U Linh vụt cất lên, cũng vỗ mạnh vào
Thượng Quan Du như Thượng Quan Du đang thi hành điều đó với lão ác ma.
Và...
Bùng...
Đó là một tiếng chấn kình đanh gọn và sau đó hữu thủ của cả hại dính chặt vào nhau.
Cuộc tỷ đấu nội lực bắt đầu, nhưng không hề lâu như bất luận là ai cũng đang mường tượng.
Và chưa đầy hai lượt chợp mắt, toàn thân Thượng Quan Du đột ngột bốc khói. Cột khói nhanh chóng lan toả, phủ kín toàn thân Thượng Quan Du.
Để sau đó thật nhanh, mọi người cùng nghe Bạch Cốt U Linh khẻ nạt :
- Đi !
Lập tức cột khói biến mất, cho mọi người nhìn thấy Thượng Quan Du chỉ còn
là một bộ cốt khô, bị Đại ác ma Bạch Cốt U Linh hết cho vỡ vụn, rơi loạn trên nền đất bên cạnh.
Điền Hồ rúng động, nhìn Đại ác ma Bạch Cốt U Linh như Đại hung thần.
Hoàng Nhất Lãm cũng vậy, dụi dè lùi lại và lắp bắp :
- Bạch... Bạch Cốt... Thần Công ?
Bạch Cốt U Linh cười váng lên :
- Ngươi được mục kích rồi đó, Hoàng lão nhi. Giờ thì đến lượt ngươi, kẻ
quá tham lam nhận công về mình, tự tách khỏi Thượng Quan Du là kẻ chủ
xướng, để một mình ngươi định đạt đỉnh vinh quang bằng cách xưng là Võ
lâm Minh Chủ. Bình sinh chưa điều gì ta ghét bằng hạng luôn có nhị tâm
như ngươi và như Thượng Quan Du. Đây là phần của ngươi. Hoàng lão nhi.
Hãy nhận lấy. Ha... ha...
Đang lúc Bạch Cốt U Linh nói như thế
Hoàng Nhất Lãm dù khiếp hải đến mấy cũng đã lùi xa hai tượng. Thế nhưng
khi Bạch Cốt U Linh vung tay xuất thủ, toàn thân Hoàng Nhất Lãm vẫn lọt
vào phạm vi uy lực của ngọn kình quái ác kia. Và...
Bùng...
Toàn thân Hoàng Nhất Lãm cũng bốc khói. Lão vừa lùi vừa gào la và sau đó
tiếng gào im dần. Để cuối cùng, khi lão Hoàng gục ngã, lão chỉ để lại bộ cốt khô nguyên vẹn trên nền đất.
Kinh tâm tán đởm.
Đó là
tâm trạng chung của mọi người khi lần lượt mục kích hai đợt phô diễn
Bạch Cốt Thần Công của Đại ác ma Bạch Cốt U Linh với kết quả là có hai
bộ cốt khô hiển hiện.
Thừa hiểu tâm trạng của quần hùng, Đại ác ma Bạch Cốt U Linh bỗng cười sằng sặc :
- Đừng kinh hãi như thế. Chỉ cần bọn ngươi thuận phục ta, chấp nhận ta là Võ lâm Minh Chủ, ta hứa sẽ không phạm vào bọn ngươi dù là một chân tơ
kẻ tóc còn như ai không hài lòng, ha...ha... đừng quên, Bạch Cốt U Linh
này chưa từng khuất phục bất kỳ ai nhờ vào thủ đoạn, như Thượng Quan Du
nham hiểm từng hành động. Ta sẽ cho kẻ đó cùng ta công bằng quyết đấu.
Ha... ha... và kết quả sẽ định đoạt tất cả, kẻ thắng sẽ có trọn quyền
trên sinh mạng kẻ thất bại. Tất cả nghe rỏ chứ ? Ha... ha...
Tiếng của Đại ác ma Bạch Cốt U Linh chỉ thiếu điều xuyên thủng màng nhĩ mỗi người, đâu thể nói là có bất kỳ ai đó không nghe.
Vì nghe nên tất cả cùng rúng động. Hai bộ cốt khô trước mặt họ, một còn
nguyên và một bị vỡ văng tứ tung, đủ cho mọi người hiểu, họ có thể hợp
lực đấy, nhưng hợp lực để làm gì một khi họ còn chưa là đối thủ của
Thượng Quan Du, huống hồ đây là họ hợp lực để chống lại một Đại ác ma
Bạch Cốt U Linh có bản lảnh trên bậc Thượng Quan Du xa ?
Như hiểu thế, Đại ác ma lại cười.
Vẫn nghe nói bọn danh môn chánh phái các ngươi luôn hô hào câu :
- "Thà chết vinh hơn sống nhục". Ta cho bọn ngươi một cơ hội, hãy hợp lực lại nếu bọn người muốn, rồi hãy cùng ta sống mãi một phen. Hãy ra một
hạn kỳ một ngày, ba ngày, tùy bọn ngươi. Tự chấp thuận tất cả. Ta chấp
thuận tất cả. Ha... ha...
- Không cần như thế đâu, lão ma. Một mình ta sẽ đơn đả độc đấu với lão.
Mọi người cùng nhìn về phía phát thoại. Là Điền Hồ vừa nói ?
Đúng là Điền Hồ. Vì Đại ác ma đang lừ mắt, khinh bỉ nhìn Điền Hồ :
- Một mình ngươi ? Ha... ha... ngươi...đâu còn Thất Linh Tiểu Phi Kiếm ?
Điền Hồ bước ra :
- Ta không cần điều đó !
Đại ác ma khinh khỉnh ra mặt :
- Ngươi tự thị đã qua ải Sinh Tử Huyền Quan ?
Điền Hồ gật đầu :
- Không đủ sao ?
Đại ác ma cười khùng khục :
- Chưa đủ, chưa đủ đâu, tiểu nhi tử.
Trừ phi ngươi có thêm người tiếp lực. Ai ? Là kẻ vô dụng nào trong lũ này ? Ha... ha... Nam Cung Phách tiến lên.
- Tam đệ...
Điền Hồ xua tay ngăn lại :
- Nhị ca đừng vội xen vào, mọi người cũng vậy. Chỉ đến lúc thật cần, đệ sẽ kêu gọi sự hỗ trợ, nhưng không phải bây giờ.
Đại ác ma chợt đanh giọng :
- Người thật to gan. Được. Bao giờ bắt đầu ? Bây giờ ư ? Hay ngươi muốn một ngày nào đó ? Nói đi !
Điền Hồ ngẩng đầu nhìn trời đang dần xế chiều :
- Ngay bây giờ, trừ phi lão sợ !
- Ta sợ ? Ha... ha...
Cứ để mặc lão cười, Điền Hồ chợt quay lại là mỉm cười trấn an nhóm người
Nam Cung Phách, Đoàn Mộc Huyền đang có nét mặt lo lắng :
- Đệ đã
có chủ trương. Đâu có đáng gì nếu đệ vì đại cục Võ lâm để xả thân ? Đừng quên lời gia phụ từng nói : "Tử Y Loang Bạch Cốt - Phi Thiên Xuất U
Linh Vong". Đừng quá lo cho đệ.
Nam Cung Phách lắc đầu và thở dài ngao ngán :
- Nhưng Bạch Cốt Thần Công...
Điền Hồ lạnh lùng ngắt lời :
- Có tận nhân lực mới tri thiên mạng.
Hãy giúp đệ một điều, nếu Băng muội đến, hay bảo nàng giúp đệ. Đó là điều
duy nhất đệ cần. Giờ thì lùi lại đi, đừng làm bất kỳ điều gì khiến đệ
phân tâm. Nào !
Có phần tin tưởng vào Điền Hồ, Nam Cung Phách là người đầu tiên lùi lại.
Quần hùng lùi theo, tất cả đều nơm nớp lo sợ cho Điền Hồ.
Quay người lại, Điền Hồ diện đối diện với Đại ác ma Bạch Cốt U Linh :
- Sẽ có một người tiếp trợ ta, nếu thật sự lão không sợ.
Đại ác ma vẫn khinh khinh :
- Ngươi những mong ta sợ ư ? Không bao giờ. Và ta có thể quyết chắc một
điều, giả như có Hải Âu Quái Khách hồi sinh, thần công của ta vẫn đủ
giúp ta báo thù cho U Linh Môn, như ta từng lập thệ trước khi tiếp nhận
di học U Linh. Ngươi rõ chứ ?
Điền Hồ liền trầm giọng :
-
Dù sao ta vẫn thán phục tôn giá, đúng là trang quân tử Đại trượng phu.
Nhưng do chính tà bất lưỡng lập, ta quyết phải đối phó lão. Bắt đầu đi.
Đại ác ma kinh ngạc :
- Người nào sẽ tiếp trợ ngươi ?
Điền Hồ thản nhiên :
- Đến lúc đó lão sẽ biết. Nào !
Đại ác ma gật gù :
- Ngươi cùng là trang nam tử hán đỉnh thiên lập địa lần đầu tiên ta gặp.
Dù phải giết ngươi, ta vẫn ngưỡng mộ ngươi. Xuất thủ trước đi !
Điền Hồ liền vận lực phát kình :
- Tiếp chiêu ! Đỡ !
Ào...
Thừa biết đây chỉ là chiêu thăm dò, Đại ác ma dù cao ngạo cũng muốn tham dò
thực lực của Điền Hồ, một nhân vật trẻ tuổi quá trẻ, nhưng lại ngang
nhiên dám công khai cùng lão khiêu chiến. Đại ác ma vẫy nhẹ một kình :
- Đối với ngươi, ta tạm thời nhượng ngươi ba phần ở chiêu đầu. Xem đây !
Bùng...
Đại ác ma thoáng lắc lư, trợn mắt nhìn Điền Hồ bị chấn lùi :
- Quả nhiên tiểu nhi tử người cũng có đôi chút tựu thành, thảo nào Thượng Quan Du đã bị ngươi đả bại, không chỉ về Thất Linh Tiểu Phi Kiếm mà
thôi. Nhưng bây giờ thì khác rồi, hãy dốc hết toàn lực nếu ngươi muốn
chi trì sinh mạng. Đỡ chiêu !
Tiếng lão quát như tiếng sấm động,
Điền Hồ hiểu việc lão nhân nhượng là không còn nữa, và trận sinh tử đấu
đã thật sự bắt đầu. Điền Hồ đàn dốc toàn lực phát chiêu :
- Ta không cần lão nhắc nhở đâu. Hãy đỡ !
Bùng... Bùng...
Kết quả còn tệ hại hơn cho Điền Hồ, bản thân vừa bị chấn lùi thì đã thấy Bạch Bào của Đại ác ma phấp phới trước mặt :
- Kể ra ngươi cũng không tệ, nhưng muốn là đối thủ của ta, e ngươi phải chờ đến kiếp khác. Đỡ nào. Ha... ha...
Chỉ một hai lần chạm chiêu Điền Hồ đã thấy sờn lòng. Đại ác ma quả có nội
lực không tưởng, hầu như cao minh hơn Điền Hồ bội phần. Và Điền Hồ chỉ
còn cách trông chờ vào nguồn nội lực liên miên bất tuyệt của bản thân.
Nhờ đã khai thông Sinh tử Huyền Quan, Nhâm Đốc Nhi Mạch.
Hi vọng sẽ cùng Đại ác ma chi trì một lúc lâu, chờ cơ hội đến, nếu có lúc Đại
ác ma giảm suy chân lực. Và muốn thế, Điền Hồ phải cùng Đại ác ma chạm
chưởng, trực diện chạm chưởng, miễn sao bản thân đừng để Đại ác ma đả
thương nghiêm trọng là đủ. Điền Hồ bắt đầu vận dụng Phi Thiên Vô Lượng
Chưởng, một hợp thức giữa Phi Thiên công phu và Vô Lượng quang Minh
Chưởng.
Bùng...
Bùng...
Đại ác ma thủy chung vẫn chiếm thượng phong nhưng dường như kết quả tạm thời này đã bắt đầu làm Đại ác ma phật ý. Lão quát.
- Nếu Võ lâm đương đại có thêm một người như ngươi nữa, ta làm sao hoàn thành bá nghiệp ? Hãy xem Bạch Cốt Thần Công của ta !
Ào...ào...
Điền Hồ thầm chấn động. Vì dường như tình thế càng lúc càng diễn ra không
đúng với tâm trạng mong đợi của Điền Hồ. Đã thế, Thần Công Bạch Cốt lại
được Đại ác ma vận dụng, một diễn biến tuy sớm muộn gì cũng xảy ra nhưng như thế này thì quá sớm. Điền Hồ vận lực hú vang, thi triễn một lúc
những năm chiêu Phi Thiên Chưởng :
- Hu... u... ú...
Ào... ầm...ầm...
Vù... Bùng... Bùng...
Bạch Cốt Thần Công quá ư lợi hại, năm chiêu Phi Thiên Chưởng của Điền Hồ đã
bị hóa giải dễ dàng và bản thân Điền Hồ còn bị bức lùi liên tục, không
sao gượng nỗi.
Đại ác ma cười sằng sặc :
- Có thế chứ. Bằng không sẽ uổng phí hơn hai mươi năm ta âm thầm khổ luyện thần công Xem này ! Ha... ha...
Ào...
Chợt, trong mơ hồ, dường như thính lực của Điền Hồ vừa bắt gặp âm hưởng của một tiếng hú khác từ xa vang vọng lại.
Đến rồi. Điền Hồ nghĩ, Bách Lý Băng cuối cùng cũng đến, cũng nghe tiếng
Điền Hồ hú và đang đáp lại cũng bằng tiếng hú. Điền Hồ phấn khích, quát
ầm vang :
- Lão bảo đã khổ luyện hai mươi năm, vậy chuyện xảy ra
cho Phi Thiên Bảo mười tám năm trước, lão không nhúng tay vào ư ? Tiếp
chiêu !
Ầm...Ầm...Ầm...
Đại ác ma cũng nghe tiếng hú thanh thoát từ xa vọng lại. Lão cười ngạo nghễ :
- Kẻ tiếp trợ ngươi đang đến ? Cũng là người Phi Thiên Bảo như ngươi và
muốn đòi ở ta một món nợ mà ta không vay ? Nhưng không sao, mũi dại lái
chịu đòn, mọi việc do Thượng Quan Du gây ra, tội thuộc hạ bất nghiêm
đương nhiên ta có phần trách nhiệm. Giờ thì đỡ ! Ha... ha...
Ầm... Ầm... Ầm...
Khí huyết Điền Hồ chực nhộn nhạo. Tuy nhiên, tiếng hú kia dù sao cũng đến gần, Điền Hồ vẫn phấn khích cùng Đại ác ma đối chiêu :
- Chuyện ở Bát Quái Môn, ở gia trang Cầu Đại Hiệp và tất cả những chuyện
còn lại cũng là do một tay Thượng Quan Du gây ra ? Lão bảo lão vô can ư ? Đỡ ! Đỡ !
Bùng... Bùng...
Đại ác ma vẫn cười hăng hắc :
- Ngươi muốn tính hết cho ta cũng được, cho dù ta không hề tán thành nhất là chuyện thu nhận một lũ tham sống sợ chết là Nhất Tăng Nhị Đạo và Tam Lão Hoa Sơn. Nhưng liệu ngươi có cơ hội đó không ? Ha... ha...
Bách Lý Băng đã đến. Tiếng nàng thất thanh vang lên :
- Điền Hồ ca...
Điền Hồ khẩn trương ngắt lời :
- Băng muội đến là tốt rồi. Xúc Cốt Thu Cân, mau. Hãy giúp ta đối đầu
Bạch Cốt U Linh ! Lão ác ma, thời khắc cáo chung của lão đến rồi. Đỡ !
Ầm...Ầm...
Không cần hỏi han gì thêm, chỉ cần nhìn thấy kết quả của lần chạm chiêu làm
cho duy nhất một người bị chấn lùi là Điền Hồ, Bách Lý Băng cũng hiễu
đối phương là hạng cao thủ thượng thừa như thế nào.
Nàng lập tức
cởi bỏ toàn bộ y phục bên ngoài, vận dụng Đại tuyệt pháp Xúc Cốt Thu Cân làm cho thân hình vụt nhỏ lại vừa vặn với bộ y phục quái kỳ mặc bên
trong và thần tốc lao vào cuộc :
- Muội đến đây, Điền Hồ ca ?
Vút...
Đại ác ma thoáng khựng lại nhìn một nữ lang chỉ có vóc dáng thu nhỏ như một đứa bé đang lao đến :
- Xúc Cốt Thu Cân ? Thủy Phương Cung ư ? Nha đầu ngươi là thế nào với
Bách Lý Phong ? Còn Nhuyễn Ty Giáp kia ở đâu ngươi có ? Nói mau !
Điền Hồ không bỏ lỡ cơ hội, nhân lúc đại ác ma khựng lại đã vội gọi Bách Lý Băng :
- Hay vận dụng Di Hoa Tiếp Một. Ta và Băng muội tiền hậu giáp công. Nào !
Và Điền Hồ phát kình tung chưởng.
Ào...
Bách Lý Băng với vóc dáng thu nhỏ cũng thần tốc lao vào phía hậu Đại ác ma. Nàng kêu lanh lảnh :
- Bách Lý Phong là gia tổ. Lão quen sao ? Còn bộ y phục kỳ quái này, lão
chưa vào U Linh Thất, Lãnh Hỏa Nhị Thất và Tàng Binh Thất sao ? Hãy đỡ !
Ào...
Đại ác ma chợt động nộ, không phải vì bị tiền hậu giáp công mà vì duyên cớ khác. Đại ác ma quát :
- Nhị Thất Lãnh Hỏa làm sao ngươi có thể vào ? Nghĩa là ngươi đã chiếm mất Nhị Linh Khí của ta ? Ngươi thật đáng chết.
Cho dù có là hậu nhân của Bách Lý Phong cũng phải chết ! Đỡ ! Đỡ !
Đại ác ma xoay Tư Mã ngang người, ung dung phân khai song thủ, cùng một lúc chạm kình với Điền Hồ và Bách Lý Băng.
Bùng... Bùng...
Ở ngoài, Nam Cung Phách vụt kêu :
- Lãnh Hoa Nhị Linh. Tam đệ, như lão ma khắc kỵ Lãnh Hỏa Nhị Linh ? Hãy vận dụng đi, Tam đệ !
Cùng lúc đó, Bách Lý Băng cũng kêu :
- Điền Hồ ca còn chờ gì nữa ? Càng Khí Nhị Linh của Điền Hồ ca đâu ?
Đương nhiên Điền Hồ phải hiểu vì sao Đại ác ma vừa nghe Bách Lý Băng đề cập
đến Lãnh Hoa Nhị Thất ngay lập tức tỏ ra động nộ ? Hoặc lão ma có sự
khắc kỵ như Nam Cung Phách phát giác, hoặc đây là thứ Đại ác ma cần
nhưng vì chưa tìm thấy nên chuyện bị mất đi đã làm phẫn nộ.
Điền Hồ bật gầm lên :
- Người vào Lãnh Hoả Nhị Thất, hưởng dụng Lãnh Hỏa Nhi Linh là ta. Hãy xem đây !
Vận dung ngay tâm pháp hợp nhất của ba loại tâm pháp : Phi Thiên Hồi Chuyển và U Linh, Điền Hồ dù chưa biết kết quả thể nào vẫn tận lực hất chiêu.
Ào...
Lập tức từ tâm chưởng Điền Hồ vụt thoát ra một đạo kình phong có hai sắc trắng hồng lẫn lộn.
Thoạt nhìn thấy, Đại ác ma rú vang.
- Lãnh Hỏa Nhị Linh ? Ai cho phép ngươi hưởng dụng những gì đáng lý thuộc về ta ?
A... Ta phải giết ngươi. Đỡ !
Ầm...
Đại ác ma cố ý bỏ qua Bách Lý Băng, chỉ nhắm vào một mình Điền Hồ là người đã chiếm đoạt Lảnh Hỏa Nhị Khí của lão.
Bách Lý Băng thêm lo lắng vì thấy Điền Hồ dù đã vận dụng Cang Khí Nhị Linh
vẫn bị Đại ác ma kích lùi. Nàng vội tìm cách giúp Điền Hồ.
Kịp lúc đó, Điền Hồ quát bảo nàng.
- Di Hoa Tiếp Mộc, mau. Di Hoa Tiếp Mộc.
Đây là lần thứ hai, Điền Hồ cứ khẩn trương kêu gọi nàng dùng công phu Di
Hoa Tiếp Mộc. Nàng không hiểu. Vì dùng để làm gì nếu Bách Lý Băng hoàn
toàn không cố đối tượng để vận dụng sự huyền nhiệm của công phu đó ?
Không lẽ Điền Hồ muốn nàng chuyển hướng chưởng kình của Đại ác ma và cho cũng ngọn chưởng đó quật mạnh thêm vào bản thân Điền Hồ ? Làm như vậy
có khác nào càng thêm gây phương hại cho Điền Hồ ? Nàng nghĩ mải vẫn
không hiểu.
Trong khi đó, Đại ác ma vẫn lồng lộn như hung thần, quật hết kình này đến kình kia vào Điền Hồ, liên tu bất tận.
- Đỡ !
Ầm...
- Đỡ !
Dù đang lầm cảnh thất điên bất đảo. Điền Hồ vẫn có chống trả và cần sự nhờ vào công phu Cang Khí Nhị Linh, động thời một lần nữa Điền Hồ vẫn hô
hoán.
- Di Hoa Tiếp Mộc, mau, Băng muội !
Bối rối khôn xiết, Bách Lý Băng định vận dụng công phu Di Hoa Tiếp Mộc đánh vào.
Vù...
Đó là lúc Đại ai ma chẳng biết là lần thứ bao nhiêu cứ hùng hục quật kình Bạch Cốt vào Điền Hồ.
Ào...
Điền Hồ vẫn mỗi một thức có hai sắc màu trắng hồng lần lộn quật tung ra.
Vù...
Và khi phát hiện công phu Di Hoa Tiếp Mộc của Bách Lý Băng sắp cùng Cang
Khí Nhị Linh chạm vào Bạch Cốt Thần Công của Đại ác ma, Điền Hồ đanh
giọng quát :
- Hướng lên không trung. Nào. Băng muội !
Bách Lý Băng sực tỉnh. Nàng bèn chuyển hướng ngọn kình của Đại ác ma đi.
Vù...
Đại ác ma cũng vỡ lẽ, vội tăng thêm chân lực để giữ lại. quyết không cho
ngọn kình đi sai phương hướng vì bị công phu Di Hoa Tiếp Mộc tác động
vào.
Nhưng phản ứng này của lão có phần chậm, đủ cho ngọn kình của Điền Hồ quật vào lão.
Bùng...
Lần đầu tiên Đại ác ma thất chiêu. Lão động nộ gầm vang :
- Ta chấp cả hai. Ta giết cả hai. Đỡ !
Ào...Ào...
Điền Hồ hô hoán :
- Lùi mau. Cứ linh hoạt vận dụng. Ắt sẽ có cơ hội đúng lúc. Nào !
Cả hai đồng loạt nhảy lùi, Điền Hồ lùi bên tả, Bách Lý Băng lùi bên hữu.
Vút... Vút...
Đoán biết toàn bộ ý đồ và mưu đồ của Điền Hồ. Đại ác ma cười vang và cật lực lao đuổi theo một mình Bách Lý Băng :
- Nếu nha đầu không còn, ha... ha...một mình tiểu nhi tử ngươi rồi sẽ ra sao ? Đỡ ! Ha... ha...
Ào...
Bách Lý Băng hoàn toàn bối rối, không biết phải phản ứng thế nào. Huống chi, dù nàng có phản ứng đối lộc, nàng đâu phải Điền Hồ, nàng đâu thể đương
đầu nổi.
Tuy nhiên, nàng nghe Điền Hồ cười vang, có lẽ là lần đầu cho đến lúc này :
- Chính ta đang chờ đợi điều này. Lão lầm kế của ta rồi. Hãy xem kiếm Lệnh Phi Thiên. Ha... ha...
Soẹt !
Điền Hồ cho xạ một tia kim quang, lúc này trông khá rõ vì trời đã về chiều, chiếu ngay vào hậu tâm Đại ác ma.
Tiếng rít gió quá ư thần tốc làm cho Đại ác ma buộc phải tạt bộ tránh qua một bên, vô tình bỏ qua cơ hội hạ thủ Bách Lý Băng trong gang tấc.
Vút...
Khi đã nhảy tránh, Đại ác ma quay lại nhìn thì không hề phát hiện có bất kỳ điều gì khác lạ. Trên tay Điền Hồ không có kiếm, vậy cái gì gọi là Phi
Thiên Kiếm Lệnh ?
Lão không biết. Và lão ngỡ lão đã bị Điền Hồ lừa. Lão phẫn nộ quật một kình vào Điền Hồ :
- Ngươi dám hí lòng ta ? Đáng chết !
Ào...
Điền Hồ dùng Cang Khí Nhị Linh chống trả, và cũng là lúc Bạch Lý Băng lướt đến với một chiêu Di Hoa Tiếp Mộc.
Ào... Vù...
Diển biến như lúc nãy lại xảy ra, ngọn kình của Đại ác ma bị chiêu Di Hoa Tiếp Mộc tác động, làm cho uy lực suy giảm không ít.
Bùng...
Lần thứ hai Đại ác ma bị thất chiêu. Lão phẫn nộ lại hùng hỗ lao bám theo
chỉ một mình Bạch Lý Băng, tác nhân duy nhất khiến lão thất chiêu là
tình huống chưa hề có.
Điền Hồ cũng vội bám theo lão với một tia kim quang Phi Thiên Kiếm Lệnh được thần tốc xạ ra :
- Tử Y Loang Bạch Cốt - Phi Thiên Xuất U Linh Vong ! Đỡ !
Soẹt...
Vẫn đinh ninh Điền Hồ không hề có kiếm, tiếng rít gió kia dù lợi hại đến
mấy theo lão nghĩ, thì cũng chỉ là một vài ngọn ám khí vô hại. Lão vẫn
quyết liệt quật kình vào Bách Lý Băng, chỉ hờn sẵn tả thủ để đến lúc cần sẽ ngoặt lại chộp vào ngọn ám khí nọ.
Lão làm như thế thật. Và
do tia kim quang xạ đến quá nhanh nên lão đánh chộp tả thủ về phía sau
trước. Và khi ngọn kình của lão chưa kịp quật trúng Bách Lý Băng thì tả
thủ lão vụt nhói lên thật đau. Lão buột miệng kêu :
- A...
Do quá đau, lão quay lại, một lần nữa bỏ qua cơ hội hạ sát Bách Lý Băng.
Và lão thấy tả thủ lão như bị một vật gì đó rất sắc bén, đủ tiện đứt gần một nửa cánh tay tả của lão.
Lão ngỡ ngàng nhìn Điền Hồ :
- Phi Thiên Kiếm lệnh ?
Ở bên ngoài, Đoàn Mộc Thu bật hô to :
- Phi Thiên Xuất U Linh Vong ! Phi Thiên Xuất U Linh Vong...
Nghe thế, bốn Tử Y Nhân đã hồi tâm chuyển ý cũng rập ràng hô theo, làm cho quần hùng cùng phấn khích hô vang :
- Tử Y Loang Bạch Cốt - Phi Thân Xuất U Linh Vong ! Tử Y Loang..
Điền Hồ mỉm cười, nhìn lão và bất ngờ bật lao vào lão :
- Lão muốn thấy Phi Thiên Kiếm Lệnh ? Vậy xem đây !
Vút... Soẹt...
Nhìn tia kém quang bật lóe, lão bàng hoàng nhảy lùi :
- Hoá ra...
Thì ở phía sau, lão bị Bách Lý Băng quặt cho một kình :
- Đỡ !
Ầm...
Lão thật sự cuồng nộ, dùng cánh tay duy nhất còn lại, quật một kình cấp tập vào Điền Hồ :
- Nạp mạng !
Ào...
Lão quá động nộ trên quên công phu Di Hoa Tiếp Mộc của Bách Lý Băng đang chiếu vào.
Vù...
Ngọn kình của lão liền bị hướng lên không trung, tạo cơ hội cho Điền Hồ tận
lực bình sinh quy vào lão một kình Càng Khí Nhị Linh.
Ầm...
Lão loạng choạng.
Điền Hồ lướt đến :
- Phi Thiên Xuất U Linh Vong ! Trúng !
Soẹt... Phập...
Bị tia kim quang lia ngang, thủ cấp lão Đại ác ma vụt đứt lìa. Lão chết giữa tiếng hô hoán của quần hùng vẫn rập ràng vang lên :
- Tử Y Loang Bạch Cốt - Phi Thiên Xuất U Linh Vong.
LỜI KẾT
Dù bằng những cách và những cử chỉ hết sức nhẹ nhàng, Điền Hồ và Bách Lý Băng vẫn không thể vượt qua tàng cây quái mộc với
điều kiện không để quái mộc phóng xuất mùi hương làm thất tán công phu.
Cả hai nửa mừng nửa áy náy quay trở lại chỗ Nam Cung Phách và mọi người
đang đứng chờ.
Chỉ cần nhìn sắc mặt cả hai. Nam Cung Phách cùng hiểu :
- Vậy là ổn. Bất kỳ kẻ nào có mưu đồ giải cứu cho mẫu tử gã Khương Hoàng
cùng phải chịu chung cảnh ngộ. Trừ phi có ai đó trong số bảy người chúng ta tiết lộ cách khôi phục công phu bằng việc đừng dùng mọi vật thực ở
đó. Nhưng mỗ tin chắc điều này không bao giờ có.
Bách Lý Băng gật đầu :
- Muội cùng không ngại điều này. Chỉ mong cách xử lý của chúng ta đối với gã Khương Hoàng không làm Đoàn Bội Cơ ở chốn cửu tuyền thất vọng. Nghĩ
lại, Bội Cơ thật đáng thương.
Đoàn Mộc Huyền nhìn Cầu Phi Thuý, Tạ Vân Lâu và Cao Như Nguyệt :
- Bội Cơ tuy đáng thương, nhưng cũng mãn nguyện là được tự tay báo thù.
Có ai trong số những người đứng đây đạt được điều đó ? Thượng Quan Du
đâu phải do chúng ta xử trị ?
Điền Hồ mỉm cười :
- Ai xử
trị cũng thế thôi. Hay Đại tỷ áy náy vì Bạch Cốt U Linh đã lỡ do phu thê Điền Hồ này hạ sát ? Nếu là vậy, đệ xin cùng nương tử Bách Lý Băng
thoái ẩn, nhượng lại mọi việc cho Côn Luân phái ?
Mọi người lắc đầu phản kháng :
- Như thế sao được ? Đã là Mình Chủ Võ lâm, Điền Hồ thiếu hiệp đâu thể
lẩn tránh, giao mọi việc cho người khác cáng đáng ? Không được đâu.
Điền Hồ và Bách Lý Băng bật cười, làm mọi người cùng cười theo.
HẾT
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...