Dịch: Hoa Gia Thất Đồng
Mây kiếp ảm đạm cuồn cuộn từng đóa, ánh chớp giật liên hồi.
Lẫn trong lôi quang từng đợt, ẩn giữa kiếp vân mịt mù, là một Độ Trần Kim Kiều nằm vắt vẻo ngang trời, đang lách xuyên qua tấm lưới chớp giăng mắc kín kẽ ấy; khéo léo tựa giống cá chạch luồn trong đáy bùn, không gặp chút trở ngại. Thảy đều là nhờ ba luồng sáng rực rỡ - cũng chính là ba đạo pháp ý nắm bắt được từ trong kiếp vân kia.
Dù chưa tản mác, nhưng ba đạo pháp ý đó đang mờ nhạt dần, đã có ánh chớp lém vào bên trong Kim Kiều. Đoạn cầu thái hồng bấy giờ đang không ngừng vụn vỡ: Không còn vỡ sau lưng họ nữa, mà đang tan tác dần cả đoạn Kim Kiều.
Kiếp vân rốt cuộc dày đến độ nào, Dung Dương và Mộc Dương đều không rõ. Lúc hai người giáng trần, chỉ mất độ một sát na đã xuyên qua được kiếp vân, mà kiếp vân khi ấy cũng không hề có động tĩnh gì.
“Đã sắp ra khỏi kiếp vân, mọi người cẩn trọng…” Thanh Dương Tử đột nhiên cất tiếng.
“Xẹt… Đùng…”
Âm thanh dữ dội nổ tung bên tai họ. Cùng lúc đó, một tia chớp đánh trúng đoạn cầu thái hồng…
Độ Trần Kim Kiều sụp đổ chỉ trong chớp mắt.
“Á…”
Ai nấy đều khiếp hãi, kể cả Phong Lăng từ đầu đến giờ vẫn luôn tỏ vẻ không sợ sệt gì nay cũng hét toáng lên. Tinh thần của họ đều đã bị ánh chớp ấy đánh cho rụng rời. Bọn họ ắt sẽ phải tan thành mây khói dưới một chớp ấy, cho dù có pháp bảo cũng không thể làm gì được…
Tâm thức dấy lên nỗi sợ hãi, Phong Lăng và Hoàng Linh chỉ kịp ôm lấy đầu; duy có Mộc Dương và Dung Dương khá khẩm hơn một chút, song hai người đã bị thương khi đấu pháp cùng Tú Am của Pháp Hoa Mật Tông trước đó: Mộc Dương làm mất cả pháp bảo, còn Dung Dương lại bị tổn thương trầm trọng về mặt tinh thần. Lúc này, hai người đã chẳng còn bản lĩnh gì để hộ thân, chỉ có thể giương mắt nhìn ánh chớp đó giáng xuống người mình. Trước uy phong vô cùng tận của thiên địa càn khôn, hai người đâu dám nghĩ đến chuyện chống cự.
Trong lòng họ lúc này chỉ còn lại ý nghĩ lạnh sống lưng rằng cái chết đã sắp giáng xuống người. Hết thảy ý niệm cùng quá vãng và mộng tưởng lúc này đều hóa hư không, lòa mắt hệt như thứ ánh sáng trắng toát trước mặt họ bấy giờ.
Chính vào lúc ấy, trong tầm mắt họ đột nhiên xuất hiện một bóng người – một bóng người khổng lồ.
Người khổng lồ vừa đột ngột xuất hiện đó thân mặc áo bào tía, tay cầm một viên minh châu lớn. Đạo bào phấp phới giữa không trung, tay y nâng cao viên minh châu màu vàng đất, bao nhiêu lôi quang dường như đều bị viên minh châu ấy thu hút, đánh cả vào trên viên minh châu.
Người đó đương nhiên là Thanh Dương Tử. Thân hình y bấy giờ to lớn tựa như một cây đại thụ, che chở cho Mộc Dương, Dung Dương cùng với Phong Lăng và Hoàng Linh. Những ánh chớp có thể đánh bạt núi lở non kia đều bị y cản lại.
Ánh sáng hoàng kim rũ xuống từ viên minh châu khổng lồ trong tay y bao bọc tất cả bọn họ lại. Dưới chân họ bấy giờ có một đóa mây vàng đỡ lấy, nâng bọn họ lên cao; tuy tốc độ không nhanh, song không hề có dấu hiệu chững lại.
Dung Dương ngẩng đầu nhìn. Lúc này nàng cùng lắm chỉ cao đến ngang đùi Thanh Dương Tử. Dẫu ngước mắt trông, nàng cũng chỉ có thể thấy được mỗi cằm của sư huynh. Lôi quang rực rỡ trên bầu trời thu vào trong tầm mắt nàng.
“Sư huynh…”
Hai chữ ấy lại một lần nữa vang vang trong tâm thức nàng. Còn nhớ lúc trước, nếu nàng có chỗ nào không hiểu về đạo pháp và chú văn mà không dám tìm sư phụ hỏi, nàng đều sẽ tìm đến sư huynh. Mỗi lần như thế, sư huynh đều cắt giảng cho nàng tường tận. Đó là hình ảnh để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng nàng về sư huynh.
Phong thái năm đó của sư huynh xán lạn như ánh lửa. Bất kể là người như thế nào, vừa gặp sư huynh đều sẽ nhận ra chỗ bất phàm của huynh ấy. Khí chất ngời ngời tỏa ra từ trên người đại sư huynh năm đó, ai ai cũng có thể cảm nhận được.
Còn bây giờ…
Thanh Dương Tử tay cầm oán ma pháp châu, chặn lấy lôi quang giáng xuống. Dáng vẻ này đã đánh tan hình ảnh vị sư huynh rực rỡ trong ký ức của nàng. Sư huynh của năm ấy, dù ưu tú thế nào, thì vẫn là sư huynh của nàng; còn sư huynh của hiện tại, lại là cây đại thụ, là ngọn núi cao chót vót... Hai mươi năm trôi qua, huynh ấy đã trở thành người cản gió che mưa cho họ.
Bên tai nàng vang vang từng tiếng pháp chú. Pháp chú ong ong, hư không chấn động.
Đấy chính là Ngự lôi chú – một đoạn trong Cửu tiêu thiên lôi chú. Rõ ràng Thanh Dương Tử đang dùng Ngự lôi chú để dẫn cho sấm sét đánh vào trên oán ma pháp châu trong tay y.
Việc này lại một lần nữa khiến Dung Dương kinh ngạc. Bởi lẽ, Cửu tiêu thiên lôi chú là một trong những chiêu thức tấn công có uy lực mạnh mẽ hiếm hoi của Thiên Diễn Đạo Phái.
Muốn học được Cửu tiêu thiên lôi chú, thoạt tiên phải quán tưởng nên một pháp tướng thiên lôi trong tâm thức, cũng chính là Hộ tâm lôi chú mà trước đó Dung Dương và Mộc Dương đã dùng để ngăn chặn tâm ma. Muốn quán tưởng nên pháp tướng thiên lôi này, thì cần ký thác thần hồn vào sâu bên trong pháp trụ, phải chạm được đến đạo pháp ý thiên lôi nằm ở nơi sâu nhất của pháp trụ. Nếu trong lòng không có pháp tướng thiên lôi, thì việc thi triển Cửu tiêu thiên lôi chú gần như bất khả thi.
Còn Ngự lôi chú là một đoạn bên trong Cửu tiêu thiên lôi chú. Dung Dương từng nghe sư phụ nói qua rằng, dẫu có kẻ học được Cửu tiêu thiên lôi chú này nhưng không có pháp ý của Thiên Diễn Đạo Phái, thì uy lực của thiên lôi mà kẻ đó gọi đến sẽ suy giảm đáng kể; hơn nữa linh lực cũng bị hao tổn không ít.
“Trong tâm sư huynh không có pháp tướng thiên lôi, vậy mà lại có thể bằng vào Ngự lôi chú mà ngự lôi kiếp này. Chỉ e cả sư phụ cũng chưa làm được…”
Tiếng niệm chú của Thanh Dương Tử mỗi lúc một lớn, đồng thời đục dần đi, khiến người khác không còn nghe rõ được từng tiếng chú âm nữa; cứ như thể mỗi một tiếng như thế đều đang biến hóa, lẫn lại với nhau, nồng đậm vô cùng.
Nhịp lên cao của họ chậm dần. Đâu chỉ có Dung Dương và Mộc Dương cảm nhận được, ngay cả Hoàng Linh cũng đã phát hiện ra điều này. Sự thay đổi ấy tựa như cánh chim bay mỏi, đã chẳng còn sức lực để tiếp tục vỗ đôi cánh; lại tựa như đỉnh đầu bị đè dưới núi non trùng điệp, đến cuối cùng chẳng còn hơi sức để chống đỡ.
Tuy nhiên, tiếng pháp chú vẫn vậy không thay đổi, nồng đậm lại thâm trầm, chưa hề yếu đi.
Thế nhưng, Dung Dương tuy không thấy được vẻ mặt của Thanh Dương Tử, nàng lại trông rõ cánh tay còn lại của y bấy giờ đang giấu vào bên trong tay áo. Năm ngón tay y bung mở, trong lòng bàn tay có một khối lôi quang. Lôi quang tung hoành hỗn loạn, tựa như những con rắn chớp đang vùng vẫy. Trên mu bàn tay y cũng có ánh chớp nhá lên.
Nàng hiểu rõ, đó là do sư huynh không thể không chế hoàn toàn được sấm sét. Một khi ý chí của huynh ấy tan vỡ, thì chỉ trong nháy mắt, nhục thân của sư huynh sẽ tan thành khói mây dưới luồng chớp nhoáng, ngay cả một tia thần hồn cũng không thoát được.
Phong Lăng và Hoàng Linh cũng đã trông thấy ánh chớp bên trong tay áo của Thanh Dương Tử. Hai người đều cảm nhận được mối nguy kinh tâm động phách này, nên một lời cũng dám không cất, chỉ ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đóa mây vàng dưới chân vẫn chưa tan đi. Bọn họ vẫn có thể cảm nhận được đóa mây ấy đang dâng lên, tựa như một người vác vật nặng đã sắp sức cùng lực kiệt, hơi dù gần cạn, sức dẫu gần vơi vẫn cố chống đỡ, mỗi cái cất chân bước lên bậc thang đều phải dùng hết sức lực.
Ánh sáng vàng kim bao bọc lấy, che chở bọn họ cũng đang trở nên mong manh dưới ánh chớp, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tan. Trên bầu trời bấy giờ chỉ còn lại một mảng màu trắng lóa mắt.
Sự lạnh lùng ấy, sự vô tình ấy, sức mạnh không thể đối địch ấy, chính là thiên uy.
Thiên uy giáng xuống, không ai có thể tồn tại.
Tiếng niệm Ngự lôi chú của Thanh Dương Tử mỗi lúc một gấp gáp, lại mỗi lúc một trầm hơn.
Đột nhiên, chú âm ngưng bặt.
Mộc Dương và Dung Dương đều kinh hãi:
“Sư huynh cạn sức rồi…”
oooOoOoOooo
Nhưng khi ý nghĩ đó chỉ vừa mới lóe lên trong đầu hai người, bên tai họ bỗng nghe thấy một quát. Tiếng quát đó kỳ quái thay, nghe như thể tiếng sấm rền vang trong lòng họ. Không chỉ Mộc Dương và Dung Dương hiểu được pháp chú quái dị đó, mà cả Phong Lăng và Hoàng Linh cũng đã nghe ra được. Cảm giác ấy rất đỗi kỳ lạ: Tuy âm thanh đó không giống với pháp chú mà Thanh Dương Tử thi triển ban nãy, bốn người bọn họ đương nhiên nghe không hiểu, nhưng trong lòng họ thì lại có thể chú âm đó có nghĩa là gì.
Ý nghĩa của pháp chú đó chính là:
“Tan!”
Tiếng chú tựa như tiếng quát phẫn nộ, lại như hiệu lệnh của bậc quân vương.
Sấm sét rực rỡ ấy, thứ thiên uy hùng hậu những tưởng không thể chống lại ấy, chỉ trong chớp mắt đã tan tác dưới một tiếng pháp chú mang nghĩa “tan” kia.
Ánh chớp tan biến không để lại chút dấu tích. Kiếp vân u ám, cuồn cuộn tựa sóng khơi xa, bấy giờ cũng tản mác như sương như khói, không còn tồn tại nữa.
Dõi mắt nhìn ra bốn bề, chỉ còn thấy hư vô mênh mang không bờ bến. Ngước mắt lên trông, thì ánh dương quang chói lòa; cúi đầu mà nhìn, lại là đóa mây vàng nhàn nhạt đang đỡ lấy họ, phía bên dưới lại là những tầng mây trắng đục. Bọn họ đều hiểu, đó chính là mây kiếp nhân gian mà mới trước đó họ đã tưởng mình sẽ không bao giờ có thể xuyên qua được.
Ánh mắt của cả bốn người đều đổ dồn về phía Thanh Dương Tử. Thân thể của y lúc này đã thu nhỏ về kích thước bình thường. Y vẫn đang ngẩng đầu. Thế nhưng, bấy giờ bọn họ đều trông thấy đôi mắt của y - đôi mắt ấy đang nhắm nghiền.
Y đứng lặng yên đấy, nhắm nghiền mắt, bất động. Không ai dám lên tiếng.
Bỗng nhiên, Thanh Dương Tử cử động: Y hít lấy một hơi sâu.
Chỉ nghe trong không trung nổi lên tiếng gió rít.
Gió vốn dĩ vô hình, lúc này lại đang dần thành hình, hóa ra một “khối” gió tựa như cái quặng, mà khoảng giữa chính là miệng của Thanh Dương Tử. Linh lực trong một khoảnh trời đất này đều đang bị y hút lấy, hình thành nên một cái quặng gió cao mấy mươi trượng. Cổ họng y không ngừng nuốt lấy linh lực, bụng y trướng lên, tựa như biển lớn mênh mông. Đâu đó có tiếng sóng dâng trào.
Phong Lăng và Hoàng Linh đều không hiểu đó là gì, còn Dung Dương và Mộc Dương thì biết rõ Thanh Dương Tử đang nuốt lấy linh khí của trời đất để tế luyện linh lực của bản thân.
Tiếng nước cuồn cuộn cũng không hẳn vang lên từ trong bụng y, mà vang lên từ mỗi một tấc kinh mạch trên người y. Linh lực dâng trào bên trong kinh mạch, nên mới có tiếng nước cuồn cuộn truyền ra ngoài.
Cứ tiếp tục như thế khoảng một canh giờ, thì Thanh Dương Tử chậm rãi cất lời:
“Tu hành đã hơn bốn mươi năm, hôm nay ta như vừa tỉnh lại từ trong mộng cảnh, mới hay ‘Thiên Nhân Đạo’ mới là khởi thủy của con đường tu Đạo.”
“Sư huynh, huynh bước vào cảnh giới Thiên Nhân Đạo rồi?” Tính cách của Mộc Dương vốn thâm trầm, kiêu bạc. Trải qua biến cố của Thiên Diễn Đạo Phái, gã lại càng thêm kiệm lời, tình cảm đều gom gọn vào lòng. Nhưng lúc này gã cũng ngạc nhiên đến mức phải buột miệng hỏi.
“Ha ha, phải, Thiên Nhân Đạo.” Thanh Dương Tử cười đáp.
“Sư huynh, Thiên Nhân Đạo ra làm sao vậy?” Dung Dương vui mừng thay cho Thanh Dương Tử, nhưng nàng cũng lấy làm hiếu kỳ. Ngay cả sư phụ cũng chưa bước vào được Thiên Nhân Đạo, Thiên Diễn Đạo Phái trước nay cũng cực hiếm người có thể bước vào cảnh giới ấy, đại đa số đều chỉ quanh quẩn ở cảnh giới Đạo Chân.
“Thiên Nhân Đạo, cảm giác đấy không sao có thể nói rõ được, chỉ khi tự mình bước vào mới có thể lĩnh hội. Kể cả sư huynh có thiết tha muốn nói cho các sư đệ sư muội nghe, thì mọi người cũng không thể hiểu được.” Thanh Dương Tử nói.
Lúc này Phong Lăng đột nhiên lại lên tiếng:
“Còn chưa nói gì hết đã bảo người khác không hiểu được. Sao ngươi biết người ta nghe không hiểu, ngươi có phải là ta đâu mà biết?”
Dung Dương nổi giận, Mộc Dương lại nhìn chằm Phong Lăng, nghĩ nàng sao mà quái dị. Phong Lăng chẳng chút e dè, trừng mắt đáp trả ánh mắt của Dung Dương.
“Ha ha, được. Nếu cô nương đã muốn nghe, thì khi về đến Thiên Diễn Đạo Phái, ta sẽ nói cho cô nghe, để xem cô có thể hiểu được hay chăng.” Thanh Dương Tử cười nói.
Tiếng cười của y giờ đây trong trẻo êm tai, không còn bị ức chế như khi ở Lạc Hà Sơn nữa; như thể sấm chớp đã đánh tan hết những gì u tối trong lòng y, làm lộ ra bầu trời quang đãng, thấu triệt hoàn toàn bản chất của y.
“Đi nào, trở về thôi.”
Thanh Dương Tử vừa phất tay áo, một trận gió thổi đến, cuốn mấy người bọn họ về phương xa. Đóa mây vàng nâng đỡ dưới chân họ giờ đây tựa chiếc thuyền con, đưa họ về miền viễn xứ.
Giữa khoảnh trời đất mênh mang, những mây mù trước kia đều bị linh khí đánh tan chỉ trong khoảnh khắc, vết tích chẳng lưu.
Quả là:
Sớm mai nhẹ bước Thiên Nhân Đạo,
Mới hay trời đất vốn chân như.(*)
(Hết quyển 1)
- ---------------------------------------------
Chú thích của người dịch:
(*) Nguyên văn Hán Việt:
“Nhất triêu nhập Thiên Nhân, phương tri thiên địa chân.”
Chữ “chân” cuối câu thơ có nghĩa là “chân thực”, “thật”, người dịch mượn dùng hai chữ “chân như” của nhà Phật (chỉ bán tánh chân thực tuyệt đối của vạn vật) để có thể vừa đảm bảo vần điệu, vừa đảm bảo được hàm nghĩa của chữ “chân”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...