Bạch Công Tử

Sự tình phát sinh sau khi Từ Phiêu Nhiên cùng Bạch công tử còn có hồ ly cùng Tiêu Tương dắt tay nhau ẩn cư nơi núi rừng…

Sáng tinh mơ, gà rừng trước nhà còn đang gân cổ gân họng gáy vang, núi rừng  tràn ngập trong màn sương sớm còn chưa tán, vạn vật như được bao phủ ngăn cách với trần thế bên ngoài, chỉ có lũ chim sơn ca không chịu ngồi yên đứng trên cành cao vui vẻ ca xướng.

Một vật thể to lớn bất đồng với xung quanh hiện ra phía trước chỗ đám cỏ tranh. Đại địa theo nhịp chân nặng nề của hắn cũng phát ra tiếng run rẩy nho nhỏ. Mà cái nhà tranh nhỏ bé vốn không thể nào kiên cố, càng rên rỉ kịch liệt, tựa hồ bị lung lay sắp tắt thở đến nơi. Nhánh cây bị đẩy ra hai bên, người tới rốt cục cũng lộ ra chân diện mục. Tứ chi tráng kiện, lưng dày rộng như núi, lông mày rậm, mắt to cùng cằm râu quai nón, phối hợp cùng thân hình vĩ đại của hắn thật hoàn mỹ, tựa như trong bức tranh mà bước ra.

Duy nhất không tương đồng chính là, đại hán làm cho người ta có cảm giác không phải hắn có uy phong lẫm lẫm, mà là hàm hậu chất phác.

Nghi hoặc nhìn lại bàn tay to lớn của mình, lại kinh ngạc nhìn đến cái cổng tre mình vừa không nhấc nổi, đại hán do dự một lát, ho nhẹ một tiếng, đang chuẩn bị đổi lại một loại phương thức tương đối ôn hòa là …gọi cửa. Nhưng mà trước khi hắn kịp mở miệng, cánh cửa tự động tự phát “kêu thảm thiết” một tiếng mở ra.

Nhíu nhíu mày đại hán cười ngây ngô vỗ vỗ đầu mình, lẩm bẩm khen:

“Tiểu Bạch nó quả nhiên không có tu luyện uổng phí, tính được cả là ta muốn tới —— đáng tiếc một bóng người bị đá bay ra ngoài cắt ngang ảo tưởng của hắn.

Xoa xoa tứ chi bị quẳng đau nhức, hồ ly căn bản không chú ý quái vật to lớn phía sau, hắn đáng thương nhìn vẻ mặt đầy lửa giận của Tiêu Tương phía trong cánh cửa, thê lương lại oan uổng kêu to:

” Vì cái gì…cũng không phải là ta nguyện ý”.

“Ít đến!”

Tiêu Tương cầm lấy cái chổi bạo khởi bạo phát, mày ngài dựng thẳng, không thèm liếc hồ ly lấy một cái, lạnh lùng ra lệnh:

“Trước khi mùa đông đến ngươi đừng hòng mơ tưởng ta cho vào nhà!”

Nói xong không để cho hồ ly có cơ hội nguỵ biện, một phen đóng lại cổng tre, bỏ lại hồ ly vẫn còn ngồi dưới đất khóc thét cùng khách đến thăm đứng trợn trắng ở cửa.

“Cái gì chứ…thay lông theo mùa đâu phải chỉ có mình hồ ly ta…”

Trong lòng biết hai ngày này Tiêu Tương mỗi ngày quét dọn đều quét ra lông hồ ly chất đống như núi, từ lâu đã đủ oán khí, hồ ly chỉ là không thể oán giận một câu, liền nhận lệnh lồm cồm bò dậy. Ai… Ai kêu hắn không bằng bổn bạch xà, chỉ cần một năm thay da có một lần, mà da xà cũng không theo gió chung quanh bay loạn xạ được. Mỗi năm hai mùa xuân thu đến kỳ thay lông, Tiêu Tương luôn luôn bất niệm phu thê chi ân đá mình văng ra khỏi cửa, có điều nói gì thì nói… Hắn cũng không muốn hại mọi người ngay cả thời điểm ăn cơm trong bát cũng phiêu đến một đống lông hồ ly a. Nhưng ai kêu chính mình tu luyện không tới nơi, còn chưa có thoát khỏi thân hồ ly. Ai –

“Uy —— hồ ly a, đã lâu không gặp !”

Đại hán không thể thừa nhận mình to lớn như vậy mà bị người ta lờ đi như không tồn tại, lên tiếng thức tỉnh hồ ly, hắn quay đầu lại liền phát hiện phía sau là một chướng ngại vật to như trái núi nhỏ, theo tầm mắt rơi xuống đến ngực, lại một đường nhìn qua. Hồ ly yên lặng một lát, bán tín bán nghi trả lời:

“Như thế nào… Là ngươi? ! Ngươi thế nào lại tới nơi này?”

“Ta đã đứng vào hàng tiên ban, trước khi thăng thiên, đến xem ngươi cùng Tiểu Bạch hai người lão bằng hữu một chút!”

Đại hán gọi vào, so với hồ ly còn muốn kích động hơn. Hồ ly cũng xác định thân phận người tới, nắm lấy hai vai người trước cười đến ánh mắt đều loan lên:

“Ai nha thật không nghĩ tới ngươi cũng thành tiên rồi. Năm đó ngươi chỉ vì không có nương, cả đêm chỉ biết bi thương kêu khóc, tiểu gấu ngựa này…”

“Ân… Đúng vậy, lần đầu tiên gặp mặt thì, ngươi hình như là cũng bị mẫu hồ ly vứt bỏ. Thế nào? Hiện tại bị một nữ nhân nhân loại quát bảo? Càng ngày càng thất bại?”


Đại hán cũng bị hồ ly làm cho nổi lên hoài niệm, nhịn không được theo ký ức hồi tưởng.

“Ách…đổi cái đề tài đi…”

Hồ ly giật nhẹ khóe miệng cười cứng ngắc một chút.

“Tốt…vậy nói lần trước ngươi đi mê hoặc nữ nhi thôn trưởng Thường gia thôn, kết quả chui vào cả ổ chăn con nhà người ta, chuyện tình là làm sao?”

“Ngươi muốn ta giết ngươi diệt khẩu sao?”

Hồ ly hướng lên trời trở mình trợn trắng mắt, loáng thoáng cảm giác một cổ hàn khí từ sau cánh cửa bay ra, hung hăng khoá trụ hắn. Không cần nghĩ cũng biết, tên gấu này lớn họng, Tiêu Tương không nghe thấy mới là lạ. Hơn nữa đề tài còn dừng lại ở lịch sử phong lưu của mình ngày xưa… Nghĩ vậy hồ ly đột nhiên cảm thấy phía sau lạnh hơn, nhịn không được rùng mình một cái…

“A? Nhắc mới nói a…nói chuyện một thời huy hoàng của ngươi đi”.

Cho rằng hồ ly là không hài lòng mình đàm luận mấy chuyện nữ nhân, đại hán thật thà cười ngây ngô một chút, cũng nịnh nọt khen một tiếng:

“Nếu ta nhớ không lầm, tình sử quang vinh nhất của ngươi là một đêm đùa bỡn mười một tiểu nam hài đi? Trong đó có một người chính là Vương gia thế tử, sau thành một đoàn đạo sĩ hòa thượng bị mời tới, đủ lăn qua lăn lại ba tháng mới ly khai, làm hại ta đến khi ngủ ngay cả nói mớ đều là niệm kinh”.

“Được rồi…Đừng nói nữa”.

Chỉ hận chính mình nhỏ bé, không thể chặn được cái tên bổn hùng thối miệng này, hồ ly cười khổ liếc mắt cái nhà tranh phía sau đang run lên nhè nhẹ, quả nhiên một giây sau, Tiêu Tương rít gào vang tận mây xanh:

” Tử hồ ly! Hoa hồ ly! Ngươi không cần đã trở về! Không bao giờ…!”

“Tiêu Tương bảo bối! Ngươi nghe ta giải thích !”

Thầm than bất hảo, hồ ly vứt gã đại hán còn không biết chính mình vừa gây nên tội sang một bên, nhào tới trước cửa, dùng móng vuốt cào vào cổng tre, phát sinh tạp âm làm cho người ta muốn phát điên:

“Kia đều là chuyện trước khi gặp ngươi, không phải con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng sao? Ngươi hãy nghe ta nói…ngươi cho ta một cơ hội làm hồ, không đúng…một cơ hội hối cải để làm người a… Tiêu Tương”

“Ngươi có phiền hay không a!”

Nửa ngày làm ầm ĩ, không có bức ra được Tiêu Tương, ngược lại là Từ Phiêu Nhiên ngủ không đủ giấc tức giận đi ra, tuấn nhan hiển lộ vẻ mỏi mệt, mặt nhăn mày nhíu, Từ Phiêu Nhiên không hảo cảm bỏ thêm đá xuống giếng, đạp hồ ly một cước, xấu tính nhắc nhở:

“Nói nhỏ coi, Tiểu Bạch còn chưa dậy, hắn gần sáng mới chợp mắt một chút…”

” Ngươi chính là ân công của Tiểu Bạch!”

Đột nhiên một tiếng hô như sét đánh truyền đến cái lỗ tai của Từ Phiêu Nhiên, dư âm quanh quẩn trong óc, làm hắn nhịn không được đảo lui lại mấy bước, cố không để chính mình mất ngủ còn bị hôn mê. Từ Phiêu Nhiên đề phòng nhìn về phía ‘quả núi’ vừa gây cho mình áp lực:

“Ngài là vị ấy?”


“A!” Vỗ vỗ đầu mình, đại hán vui tươi hớn hở giới thiệu: “Ta quên, quên nói! Ta là bằng hữu Tiểu Bạch, ở trong động cùng nhau tu luyện, năm đó, hắn không dám ngủ một mình, đều là ta bồi hắn”.

Hoàn toàn không có chú ý Từ Phiêu Nhiên sắc mặt vốn không tốt còn nghe chính mình hạ nửa câu đã biến thành xanh mét, cũng không chú ý bên cạnh hồ ly đã thủ thế ‘ cấm nói thêm gì nữa’ sắp đánh mình, đại hán chìm đắm giữa hồi ức hạnh phúc, thao thao bất tuyệt nói thêm:

“Còn có a, Tiểu Bạch sợ nhất cô độc, trước đây không có ta, hắn còn có thể ngủ một mình…nhưng sau khi ngủ cùng ta, hắn luyến tiếc ly khai. Mỗi lần đến lúc đi ngủ, thì nhất định tìm ta tới bồi hắn. Kết quả tên kia lúc nào cũng ngủ trước so với ta, lại dậy muộn hơn ta, khiến cho ta dở khóc dở cười…”

” Đủ rồi!”

Từ Phiêu Nhiên nheo lại con ngươi đầy lửa giận, cắn chặt môi dưới, cả người run rẩy cắt ngang lời nói của đại hán. Hắn nghe không nổi nữa! Tuy rằng hiểu rõ đó là chuyện quá khứ, nhưng hắn vẫn vô pháp tiếp nhận Bạch công tử đã từng mỹ loạn như thế. Tại sao có thể như vậy… Bạch công tử đơn thuần cùng trẻ con tất cả đều là giả bộ cho mình xem phải không?

Lắc đầu, Từ Phiêu Nhiên nói cho bản thân mình không thể dễ dàng tin tưởng một người xa lạ được. Hắn giương mắt cười, lời nói cũng không lo lắng nhiều như hắn tưởng tượng:

“Nói càn! Tiểu Bạch thế nào lại cùng ngươi ngủ? Ngươi đừng nghĩ tới nơi này bàn lộng thị phi, Ta, ta tin tưởng Tiểu Bạch!”

“Ta chưa nói dối a?”

Đại hán khó hiểu, không thấy hồ ly một bên đã muốn hộc máu, đón nhận ánh mắt lãnh liệt của Từ Phiêu Nhiên, thản nhiên trả lời:

“Chúng ta cùng nhau ngủ rất nhiều năm, không tin ngươi đi hỏi hắn!”

“Ta không tin…”

Đại hán lẽ thẳng khí hùng làm Từ Phiêu Nhiên rối loạn, hắn bi thương run rẩy toàn thân nắm tay nắm chặt, ánh mắt thất thần hiện lên ảo ảnh đại hán cùng Bạch công tử lần lượt đan xen, vô pháp bình tĩnh tự hỏi:

“Lẽ nào Tiểu Bạch vẫn giấu diếm ta… Hắn rốt cuộc vẫn gạt ta?”

“Làm sao vậy, chúng ta ngủ cùng nhau cũng không phải cái gì ghê gớm?”

“Không tính cái gì? Các ngươi quả nhiên… Quả nhiên đúng là cầm thú a —— “

Lý trí bị thiêu đốt, Từ Phiêu Nhiên thụ thương nhắm chặt mắt, nặng nề lắc đầu. Bạch công tử nghe được tiếng ồn ào tỉnh lại, vẻ mặt vẫn còn lưu lại buồn ngủ đuổi tới cửa. Từ Phiêu Nhiên than thở:

“Tiểu Bạch…Ta không phải trách ngươi… Ta biết rõ đó là chuyện quá khứ…”

“Ân công?”

Bạch công tử nhu liễu nhu con mắt, còn chưa kịp thanh tỉnh đánh ngáp một cái. Đột nhiên hắn phát hiện đại hán tại cửa, mạnh tỉnh táo hưng phấn hẳn lên, tiếp theo, kêu lên vui mừng.

” Thế nào là ngươi! Đã lâu Không gặp a!”

“Tiểu Bạch… Ngươi còn nhớ rõ ta?”


Đại hán cảm động bước lên vài bước, kinh hỉ truy vấn.

“Đương nhiên nhớ tới, tu luyện nhiều năm như vậy, chúng ta đều là cùng nhau ngủ, bảo ta muốn quên cũng không được.”

Bạch công tử không nghi ngờ thốt ra, chuyện cũ như sóng triều ùa về, không phát hiện Từ Phiêu Nhiên mở miệng hít sâu một ngụm lớn khí, chuẩn bị chạy trốn…

“Tiểu Bạch. Ta sẽ tiếp thu quá khứ của ngươi, xin ngươi cho ta thời gian —— a a a a ——”

“Ân công?”

Bạch công tử á khẩu không trả lời được nhìn Từ Phiêu Nhiên chạy như bay đi, hắn không hiểu gì hết trừng mắt nhìn hồ ly cùng đại hán.

” Các ngươi vừa truyền bá cho ân công ta cái quái gì vậy? Biết rõ hắn thích suy nghĩ nhiều… Đem vấn đề phức tạp hóa…”

“Ai…” Hồ ly suy sụp hạ hai vai, nhìn hai kẻ không biết thức thời này trợn trắng mắt: “Ta van ngươi, ngươi công nhiên thừa nhận mình ngủ cùng nam nhân khác, hắn nghe xong có thể không thương tâm sao?”

“Vì sao thương tâm?” Tiểu Bạch càng thêm hồ đồ. Ngoại trừ a Hùng ta có ngủ cùng ai đâu, Ngươi thì không chịu theo ta ngủ!”

” Ta là không chịu cùng ngươi ngủ… Bởi vì cái kia không gọi là ngủ, cái kia kêu ngủ đông. Sao các ngươi không nói rõ ra như thế xem sao?”

“Lẽ nào… Ân công hắn hiểu lầm…”

Bạch công tử rốt cục bắt đầu minh bạch tình thế nghiêm trọng, hắn bất an dắt vạt áo, dùng nhãn thần truy vấn, mà hồ ly không chút do dự cho hắn đáp án:

” Không phải lẽ nào. Hắn căn bản là hiểu lầm. Nhanh lên một chút đuổi theo a!”

E rằng thiên hạ còn chưa đủ loạn, hồ ly hảo tâm thêm vào một câu: “Cẩn thận nếu ngươi chậm một bước, ân công ngươi thực sự luẩn quẩn trong lòng”.

Không còn thời gian mà ở lại hỏi hồ ly cái gì kêu là lẩn quẩn trong lòng, Bạch công tử kinh tê một tiếng, hóa thành một đám khói trắng bay đi.

Hai người bị lưu lại có chút suy nghĩ nhìn nhau, nhìn đại hán vẻ mặt vô tội, hồ ly thực sự không còn lời nào để nói, đơn giản không để ý tới hắn, tiếp tục đi năn nỉ lão bà nhà mình.

“Tiêu…” ngay lúc âm thanh đầu tiên của hắn hô lên, một đống lời nguỵ biện tốt đẹp hắn còn chưa kịp phun ra, cánh cửa đột nhiên bị xô ra từ bên trong, Tiêu Tương ẩn giấu bạo phát, kiều nhan bình tĩnh, trên lưng nàng còn có một bao quần áo.

“Ngươi đây là phải…”

Trong lòng miêu tả sinh động đáp án làm hồ ly sợ hãi. Hắn chạy như bay qua ngăn trở thông lộ duy nhất hạ sơn. Tiêu Tương hung hăng liếc hắn, khẩu khí muốn bao nhiêu lạnh có bấy nhiêu.

” Ta đều nghe thấy được. Đối với Tiểu Bạch là hiểu lầm, còn tình yêu vĩ đại của ngươi thì có cái gì giải thích sao?”

“Ta…” thầm than mệnh khổ, hồ ly níu lấy Tiêu Tương, thanh âm cầu xin có thể truyền đi mấy dặm: “Ta đã sửa lại a”

Hồ ly bên này vội vàng, xa tại vách núi bên kia Bạch công tử cũng không được tốt hơn là mấy.

“Ân công… Cái kia… Ngươi hiểu lầm rồi…” Bạch công tử cẩn cẩn dực dực tiếp cận Từ Phiêu Nhiên đang ngồi ở trên vách đá, cho dù không cần lo lắng hắn sẽ nhảy xuống, Bạch công tử cảm giác tâm đau nhức vẫn như cũ. Tựa hồ đối với việc hắn tới gần cũng không bài xích, Từ Phiêu Nhiên tĩnh tọa một hồi, giống như tự hỏi một cái gì đó rất trọng yếu, mi tâm càng ngày càng bế tắc, làm cho Bạch công tử thở dài muốn vì hắn giải khai.

Tự nhiên dương tay, Từ Phiêu Nhiên nắm lấy cánh tay Bạch công tử đang hướng tới, tiến đến bên môi hôn nhẹ, một đôi mắt sáng không hề bị mê hoặc, lúc này chỉ lóe ra kiên định, yên lặng nhìn chăm chú vào dung nhan xinh đẹp tuyệt trần của Bạch công tử.


“Tiểu Bạch…”

Bị thanh âm khàn khàn nhưng mười phần hữu lực khinh gọi, Bạch công tử mềm nhũng ngã vào lòng ngực Từ Phiêu Nhiên gật đầu:

“Ân công… Ta đang nghe…”

“Ta rốt cục minh bạch…”

Thanh âm nhợt nhạt mê mị, hoặc Bạch công tử tiếu nhan như rặng mây đỏ, an tâm cười thả lỏng một chút:

“Ngươi minh bạch là tốt rồi…”

“Đúng vậy…”

Ôm lấy Bạch công tử, Từ Phiêu Nhiên dứt khoát kiên quyết tiếp lời:

“Bất luận ngươi có nhiều quá khứ, bất luận ngươi trước đây ngủ cùng ai, ta vẫn như cũ ái ngươi”. Bạch công tử mở to hai mắt ngốc tại chỗ, chậm rãi cứng ngắc…

Hoàn toàn không biết chính mình vừa gây chuyện, đại hán nhìn sắc trời phía xa, nghe hồ ly cầu xin nhất thành bất biến cùng Bạch công tử thở dài không biết là lần thứ mấy, vỗ vỗ bụi trên người tiêu sái đứng dậy.

“Các ngươi thoạt nhìn đều ngốc nghếch như nhau, cũng không tồi, ta đây cứ yên tâm phi thăng đi”.

“Điểm nào mà ngươi nhìn ra không tồi?”

Hồ ly cùng Bạch công tử hiếm có thời gian đạt thành chung nhận thức, nghe xong đại hán nói, hầu như trăm miệng một lời quay đầu lại. Hảo hảo, một ngày đêm tất cả đều rối loạn, đầu sỏ gây nên còn dám nói loại này. Nếu không xem nhiều năm giao tình, hai người thật là xúc động muốn xông lên cho hắn chút giáo huấn, Nhưng trước mắt cấp bách là…

“Tiêu Tương… Cho ta một cơ hội… ta biết rằng ngươi không phải thực tâm muốn vậy a…”

“Ân công… Ta chỉ cùng ngươi mới có loại quan hệ này… Ngươi phải tin tưởng ta a!”

“Tiêu Tương…”

“Ân công…”

Nhìn thân ảnh bọn họ dưới nắng chiều bận rộn, không biết vì cái gì, có một loại cảm giác ấm áp nảy sinh từ tận đáy lòng đại hán, mặc dù thoạt nhìn không giống, nhưng quanh thân bốn người có một loại hạnh phúc mỹ mãn tựa như bao phủ…

Âm thầm vì các bằng hữu cảm thấy cao hứng, đại hán hóa thành một đạo kim quang ấm áp chậm rãi bốc lên… Lưu lại một câu chúc phúc…

“Tiểu Bạch… Hồ ly… Ta lần sau lúc rảnh rỗi tái tới tìm các ngươi ngoạn…”

“Không có lần sau!”

“Không cần tái xuất hiện!”

Mặt trời chiều ngã về tây, một ngày đêm bình thản hạnh phúc kết thúc… Vẫn như cũ…

Trong núi thanh nhàn,  hôm nay vô sự…

-Hoàn-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui