Bạch Công Tử

*Ài, nhiệt tâm thì có nhưng sức lực có hạn a~. Nhưng mỗi lần ngồi máy là ta làm việc rất nghiêm túc nha. Chúc mọi người đọc vui.*

======

“Vì sao ta mỗi lần tỉnh lại luôn luôn bỏ lỡ một thứ gì đó? !”

Từ Phiêu Nhiên mờ mịt nhìn đám ngục tốt thành thành thật thật nghe theo Bạch công tử mua tới áo ngủ bằng gấm trải lên nhuyễn tháp trong xe chở tù, đem gấm Tô Châu vây quanh ở bốn phía, còn có ùn ùn đưa tới sơn trân hải vị, mâm ngọc bày biện cả núi dưa và trái cây. Từ Phiêu Nhiên thật sự phân không rõ chính mình là đang ở trong xe chở tù hay là trên xe du hành của hoàng đế a. Nhất là lúc tên ngục tốt đầu lĩnh khúm núm nịnh bợ đến hỏi y còn cần thứ gì nữa hay không, y càng ngu người ra.

“Tiểu Bạch này…”

Không phát giác ra Từ Phiêu Nhiên đang nghi hoặc, Bạch công tử phe phẩy chỉ phiến vừa quạt cho y, vừa quay đầu lại dùng khẩu khí xấu xa phân phó bọn ngục tốt chờ đợi ở một bên:

“Các ngươi còn không mau quạt cho ân công ta cảm thấy thoải mái! Phía trước dẫn đường như thế nào rồi ? Không cần đi nhanh như vậy ảnh hưởng đến ân công ta! Còn có, ta không phải đã nói giữa trưa ân công muốn ăn bát cháo bào ngư để bồi bổ thể lực sao, như thế nào còn chưa đưa tới? ! “Vô tích Tam bạch” ( cái này thật sự không biết, đoán là một món gì đó ^^) rất là nổi danh, nếu đi ngang qua sẽ nếm thử! Các ngươi còn chưa chuẩn bị sao?”

Ngơ ngác nhìn đám ngục tốt luôn cười làm lành lĩnh mệnh mà đi, Từ Phiêu Nhiên ôm lấy hai huyệt Thái Dương muốn phát trướng, không suy nghĩ nữa.

“Ân công ~~ đến ~ thưởng một hơi chè hạt sen đường phèn đi, thời tiết nóng…”

“Ân công ~~ kia ~ há miệng nga ~ túy tôm này ta giúp ngươi bóc vỏ rồi, tốt lắm, nếm thử một chút xem…”

“Ân công ~~ ăn trước chỗ cá này đi, ta đã gỡ hết xương cho ngươi…”

“Ân công ~~ uống một ngụm trà đi, là ta gọi bọn hắn mang tới nước hàn tuyền, nghe nói có tác dụng nâng cao tinh thần…”

“Ân công…”

“Được rồi! Tiểu Bạch!”

Ảo não dựa vào trên nhuyễn tháp, dở khóc dở cười nhìn Bạch công tử trong tay đang cầm bát sứ thanh hoa đựng mỹ thực, trên mặt tươi cười tràn đầy chờ mong nhìn y. Đẩy chiếc đũa hắn đưa đến bên miệng ra:


“Ta ăn không vô…”

“Sao có thể như vậy! Ân công ngươi hôm nay chỉ uống có một chén tổ yến mà thôi, thân thể như thế nào chống đỡ nổi…”

“Vậy là đủ rồi…” Cười khổ đem bát trong tay hắn đặt xuống, mở rộng vòng tay đem Bạch công tử kéo vào trong lòng, Từ Phiêu Nhiên cố làm ra vẻ thản nhiên bình tĩnh giải thích: “Ta không muốn ăn cái gì… chỉ cầu được nhìn ngươi vài lần… thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm .”

Mặc dù cuộc sống hiện tại so với ở “Quân tự túy” còn thản nhiên tự tại hơn nhiều lần, nhưng Từ Phiêu Nhiên không thể quên, đường đi lần này chính là đến quỷ môn quan. Chỉ cần nghĩ đến cùng với Bạch công tử thiên nhân vĩnh cách, y ăn cái gì cũng đều không có cảm giác. Đường vào kinh, chưa bao giờ lại cảm thấy ngắn như vậy…

Bạch công tử cúi đầu trầm mặc không nói, không biết là đang suy nghĩ gì, hồi lâu mới sâu kín thở dài, thân thủ kéo kéo lấy tay áo Từ Phiêu Nhiên.

“Thực xin lỗi… Đều là do ta làm hại ân công ngươi… Sớm biết như vậy ta sẽ không thâu viên dạ minh châu xúi quẩy kia!”

“Thâu?”

Từ Phiêu Nhiên chưa từng hỏi qua Bạch công tử chân tướng sự việc, nói trắng ra là nội tâm y vẫn có điểm e ngại sẽ nghe được đáp án mâu thuẫn. Hiện tại nghe vậy liền có chút chấn động, y đoán qua không ít đáp án, nhưng câu trả lời thâu lấy này lại không như y dự kiến! Trở tay xoay Bạch công tử lại, vò loạn trên mái tóc đen nhánh mềm mại của hắn, nửa như trách cứ nửa như sủng nịch, Từ Phiêu Nhiên có chút khẩn trương rồi lại lạnh nhạt  hỏi:

“Tiểu Bạch… Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, ngươi chậm rãi nói cho ta biết được không? Ngày đó khi ngươi tự thuật lại tình huống, có phải đã giấu diếm điểm gì hay không?”

Nhu thuận gật đầu, Bạch công tử làm sao còn dám giấu diếm, vội vàng dùng từ cẩn thận, rất nhanh đem sự tình giải thích. Vốn tưởng rằng sẽ bị Từ Phiêu Nhiên mắng hoặc là chán ghét, nhưng người kia sau khi nghe xong chính là hướng lên trời vọng nhìn xa xăm, vân đạm phong kinh nói:

“Thật sự là… Ngươi nếu không đem bán thì tốt rồi! Loại đồ vật này tới tay thì không thể đem ra nga, lần sau nói cho ta biết, ta giúp ngươi phi tang.” Bật cười vỗ vỗ vai Bạch công tử, Từ Phiêu Nhiên dừng một chút lại bổ sung: “Đương nhiên, nếu còn có lần sau như vừa nói.”

“…”

Bạch công tử không nói gì được chỉ ngây ngốc nhìn Từ Phiêu Nhiên, hắn càng ngày càng không biết rõ nam nhân này… nhưng mà… lại càng ngày càng thưởng thức… càng ngày càng thích. Người này, cho dù nói cho chính y biết mình là xà cũng không sao a…

Lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị lời cảnh cáo của hồ ly làm cho nghẹn ở cổ họng, Bạch công tử bỗng nghĩ tới nói ra rồi có thể sẽ có vài loại kết cục không hay ho, lại không khỏi mờ mịt. Bạch nương tử vốn cùng Hứa Tiên ân ái như thế, nhưng khi biết nàng là xà, Hứa Tiên còn không phải cũng chần chờ không quyết ? Hắn thật không rõ… con người vì sao lại xem trọng chủng tộc như vậy? Sau khi hắn xuất động liền nghe được rất nhiều chuyện, cùng là nhân loại, nhưng dân tộc Hán cùng ngoại tộc còn không phải mấy năm liên tục chinh chiến không ngớt sao? Huống chi mình chỉ là một tiểu xà? Vạn nhất bất hạnh như lời hồ ly nói, hắn không phải sẽ thành một chén xà canh sao? !

Cho rằng Bạch công tử là vì chuyện tình của y mà lo lắng không nói được một lời, Từ Phiêu Nhiên phá lệ, nắm lấy tay của đối phương, áp vào lòng bàn tay mình mà che chở, con ngươi kiên định nhìn thẳng Bạch công tử hai mắt đã phủ một tầng hơi nước:


“Nếu là vì gánh tội thay Tiểu Bạch mà chết, ta đây không cần gì. Nhưng vì cái tên tướng quân ngu xuẩn kia, thì rất không đáng. Cũng nên để cho bọn họ biết, vu oan phẩm hương công tử ta, cũng không phải là chuyện có thể thực hiện đơn giản như vậy!”

“Ân, ân công?”

Nhìn thấy Từ Phiêu Nhiên dị thường tỉnh táo Bạch công tử tất nhiên cảm thấy vui vẻ, nhưng nếu hắn không có nhìn lầm cũng không có nhớ lầm, ánh mắt kia… cùng năm đó y muốn đem mình nướng ăn không có sai biệt ! Theo bản năng co người lại , Bạch công tử bất an truy vấn: “Nhưng mà… Ân công đã là tù nhân a… Làm sao bây giờ?”

“Không có tiền quả thật là chuyện phiền toái.”

Khẽ cắn môi dưới, Từ Phiêu Nhiên sau khi hạ quyết tâm liền suy nghĩ vạch ra kế hoạch, cũng không nắm chắc gật đầu:

“Bất quá… Có giá trị  không chỉ có tiền mà thôi.”

Phải đuổi theo suy nghĩ của Từ Phiêu Nhiên đối Bạch công tử mà nói là rất miễn cưỡng, hắn thực thông minh buông tha không tự suy xét nữa, trực tiếp mở miệng:

“Ân công, cần ta hỗ trợ không? ! Phân phó cho Tiểu Bạch đi! Ít nhất… Ít nhất ta có thể mang tiền tới!”

Tuy rằng lông dê thì tất nhiên mọc trên thân dê, tiền mà hắn đưa đến kỳ thật là tài sản của Từ Phiêu Nhiên mà thôi…

“… Tiểu Bạch, ta nhớ rõ ngươi có võ công đúng hay không?” Từ Phiêu Nhiên không biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên xấu xa cười nói ra.

“Đúng vậy, đúng vậy…” Pháp thuật cũng coi như võ công đi…

“Như vậy, trước tiên ngươi chạy về Giang Nam, vào trong phủ tướng quân giúp ta thâu một món đồ được không?”

“Hảo, tốt! Ân công muốn cái gì!” Thống khoái gật đầu, chỉ cần là vì Từ Phiêu Nhiên muốn, Bạch công tử hắn cho dù là đi ăn trộm mà bị trời phạt cũng không sao cả, lại nói… thâu cái gì đó của tướng quân hẳn là nên coi như là nhất kiện công đức đi.


“Trộm ra danh sách lễ vật bị hắn giấu.”

Dựa vào kinh nghiệm từng trải phong phú, cùng vài năm giao du cùng các Vương gia, Từ Phiêu Nhiên bảo Bạch công tử nói với đám ngục tốt mang đến giấy bút, đem bộ dáng danh sách lễ vật đại khái miêu tả một phen:

“Rất dễ dàng tìm được, bởi vì cái kia màu sắc là màu vàng sáng, trừ bỏ nó ra, những cái khác đều không phải màu vàng…” Nhìn xung quanh một cái, Từ Phiêu Nhiên vui sướng vén màn lên, chỉ vào bên cạnh là hồ nước mênh mông phản chiếu ánh tà dương: “Xem, chính là sắc thái giống như vầng sáng kia!”

“Chính là…”. Ý bảo mình đã thấy rõ ràng, Bạch công tử hạ màn: “Nếu nói là giấu, thì ta làm sao có thể tìm được?”

Bình tĩnh khẽ động khóe miệng, Từ Phiêu Nhiên nhíu mày, mặc dù biết hắn ngốc, y cũng phải cực lực lấy lý trí chế áp xúc động nói: “Tướng quân tính cách đa nghi, xác định vững chắc là không tin được người nào. Nếu hắn giấu đồ vật gì đó, cũng nhất định giấu chỗ tối mật gần hắn nhất. Bất quá, đây cũng không là chuyện hảo. Phương pháp tốt nhất là khiến cho chính hắn đem địa điểm giấu đồ vật chỉ cho ngươi.”

“Chính hắn chỉ cho ta?”

“Đúng vậy a.” Bí hiểm gật đầu: “Thuận tiện đừng quên, thuận tay mang đi thứ gì đáng giá! Hại ta thê thảm như vậy, hắn hẳn là phải bồi thường gấp đôi!”

Khụ một tiếng, che dấu bản tính hưng phấn xém nữa lộ ra, Từ Phiêu Nhiên đang chuẩn bị dạy cho Bạch công tử phương pháp tìm tòi trước khi hành động, kêu hắn đem tướng quân phủ đảo loạn trước khi trộm đồ vật, nếu như vậy tướng quân sẽ chột dạ chạy đến chỗ giấu bảo vật để kiểm tra! Chính là y còn chưa có cơ hội mở miệng, Bạch công tử đột nhiên tự cho là thông minh khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa ánh sáng:

“Ân công! Ta hiểu được! Ta đi đây!”

“Uy! Uy? ! Ngươi thật sự hiểu chưa? Tiểu Bạch —-” thân ảnh đối phưong đã phiêu xa có kêu cũng không được, Từ Phiêu Nhiên cau mày hoài nghi: “Tiểu Bạch hắn hiểu được ? Như thế nào vậy? Hắn khi nào thì trở nên thông minh ?” Nhưng nhìn hắn đi tự tin như vậy, hẳn là cũng không có vấn đề gì đi? Huống hồ, hiện tại y trừ bỏ tín nhiệm Bạch công tử ra, không còn cách nào khác …

Phía trước, Bạch công tử hoan hỉ chạy hơn phân nửa đường, trong lòng tính toán mình rốt cục có thể lập công chuộc tội rồi a! Ân công thật sự là thông minh a! Chỉ cần mình dùng chút pháp thuật, tướng quân không phải ngoan ngoãn đem địa điểm cất giấu nói cho mình biết sao? ! Chính là…

“Kỳ quái… Ân công hắn khi nào thì biết ta có pháp thuật?”

Nghĩ mãi cũng không thấy mình có điểm nào sơ hở, Bạch công tử ôm theo một đống phiền lo chạy về Giang Nam tướng quân phủ! Sau khi mất một ít công phu để ẩn thân, hắn liền bí mật đi vào trong. Có khi hắn không khỏi hoài nghi 《 bạch xà truyền 》 có phải có nhiều chỗ bịa đặt thêm hay không, vì cái gì bạch nương tử tới chỗ nào cũng gặp phải phong ba sóng gió, làm sao không giống mình, căn bản một chút sức lực cũng không phải tốn…

Mà dán ngay tại đại môn là hai bức tranh môn thần bị gió nhẹ nhàng thổi bay, trong bức tranh hai vị môn thần buồn bực nói …

(môn thần: thần giữ cửa)

“Uy, để yêu quái đi vào như vậy, chúng ta có phải hay không thực mất mặt a!”

“Ngươi chẳng lẽ thật sự muốn giúp tên Pháp Hải kia làm chuyện xấu để bẩn tay hay sao?”


“Ai muốn a! Ta hận không thể để hắn mau gặp báo ứng a! Nhưng chúng ta dù sao cũng là môn thần, ở trong này được người ta hương khói mà không có tác dụng gì, có thể hay không sẽ bị nói là bỏ rơi nhiệm vụ a?”

“Ngươi thật đúng là trong lòng luẩn quẩn! Kỳ thật chuyện này không tính vào trách nhiệm của chúng ta a!”

“Vì cái gì?”

“Bổn! Chúng ta là môn thần, nhưng tên kia là trèo tường mà đi vào …” ( hết nói nổi hai thằng ôn thần…ủa lộn môn thần này a ^^)

Không hề biết đến nổi khổ tâm của hai vị môn thần, Bạch công tử chỉ cho là chính mình may mắn liền đi vào nội ốc, không tốn công liền tìm được tên tướng quân đang ngủ say. Ngón tay vừa điểm vào Thiên môn huyệt của tướng quân, hắn liền mở to mắt, Bạch công tử đè thấp thanh âm hỏi:

“Nói cho ta biết, ngươi đem danh mục lễ vật giấu ở nơi nào ?”

Nghe được vấn đề kia tướng quân tựa hồ có chống cự một chút, nhưng chung quy không phải đối thủ của Bạch công tử, hắn thành thành thật thật đứng lên, mơ màng ấn ấn vài cái cơ quan, chỉ nghe một thanh âm vang lên, cái giường mà tướng quân vừa mới nằm  hướng về phía trước nâng lên vài tấc, lộ ra phía dưới một mật thất! Bạch công tử vừa lòng cười cười, vừa thu lại chiêu thức, để cho tướng quân thân thể như lợn chết lại bò trở về giường!

Luống cuống tay chân đi xuống mật thất, lại làm cho Bạch công tử mắt choáng váng, bởi vì, bên trong tất cả đều là màu vàng cả a! Có y phục, có quyển trục, có một rừng giấy, rốt cuộc cái gì mới tên là danh sách lễ vật như Từ Phiêu Nhiên nói đây? ! Để Bạch công tử nhớ kỹ được danh sách lễ vật phức tạp như vậy đương nhiên không dễ dàng, nhưng lấy màu vàng để chỉ dẫn thì y lại tự tin sẽ không tính sai! Nghĩ tới nghĩ lui, trăm tính ngàn tính vẫn là…

Cởi ngoại bào, Bạch công tử đem tất cả những gì hắn cho là màu vàng đánh thành một cái đại gánh nặng vác ở trên lưng! Đương nhiên… hắn không quên lời dặn của Từ Phiêu Nhiên, chờ đến khi hắn chuẩn bị rời đi, cái gánh trên lưng hắn đã thành khổng lồ, mà phòng tướng quân đã như châu chấu quá cảnh (còn hơn nạn châu chấu á, hắc hắc), tất cả đồ cổ ngọc khí trưng bày cũng không còn một cái, ngay cả kiện áo choàng màu vàng ươm trên người tướng quân cũng bị hắn túm đi luôn.

Một trận gió lạnh từ cửa sổ đã quên đóng chui vào, trên người chỉ còn một cái khố làm tướng quân đông lạnh hắc xì một cái, tỉnh lại…

“A a a a a a —— “

Giây tiếp theo tiếng kêu thảm thiết hơn heo bị chọc tiết càn quét qua toàn bộ tướng quân phủ!

“Tướng quân làm sao vậy?”

“Không cần để ý, sợ là lại bắt đầu quái bệnh nói thấy cái gì xà đi!”

“Chính là… Không tới xem thật sự được không?”

“An rồi ~ dù sao hắn gọi mệt mỏi cũng sẽ ngủ, mấy ngày nay đều là như thế này không phải sao!”

Xuyên qua bóng đêm, Bạch công tử thắng lợi trở về, hướng về kinh thành cùng Từ Phiêu Nhiên gặp lại…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui