Ngày tháng sáu giống như tính nết của tiểu hài tử…
Rõ ràng một giây trước còn tinh không vạn lí ( bầu trời quang đãng)…
Giờ khắc này liền tầm tã mưa to…
“Ngươi còn trở về a!” Từ Phiêu Nhiên biểu tình đang khẩn trương thì nhìn thấy Bạch công tử ướt sũng đứng ngoài cửa, vốn chuẩn bị tốt lời răn dạy cũng phải hoà hoãn đi rất nhiều, y nén giận xuống chỉ còn lải nhải. Vội ôm lấy Bạch công tử vừa đổ lên người, y nhíu mày phân phó hạ nhân chuẩn bị bồn tắm. “Nhanh đem người đi tẩy ấm…cẩn thận cảm lạnh, ta không muốn lại chiếu cố ngươi chậm trễ lần nữa!”
“Ân…” Ngoan ngoãn cởi sạch quần áo rồi trầm mình vào dục bồn, Bạch công tử cũng không nghĩ động tác lớn mật vừa rồi của mình có thể mang lại hậu quả gì. Thẳng cho đến khi ánh mắt nóng bỏng kia đảo qua khắp người mình một lượt, hắn mới bỗng dưng kinh giác, nhưng mà, chỉ làm cho hắn thêm hồ đồ: “Ân công? Ngươi… Ngươi có phải hay không muốn tắm trước?” Thật sự nhận không ra ánh mắt khát vọng này biểu thị cho cái gì, Bạch công tử đành phải lý giải là do Từ Phiêu Nhiên muốn tắm rửa trước: “Vậy ngươi đến đây đi, Tiểu Bạch chờ một chút thì tốt rồi…”
“Không phải…” Cười xấu xa liếm liếm môi, trong lòng dần dần hình thành một phương thức trừng phạt tốt lắm, cũng là bồi thường do Bạch công tử đột nhiên chạy đi làm y lo lắng không ít, trừng phạt một chút cũng không có gì là quá đáng: “Tiểu Bạch… Chúng ta cùng nhau tắm được không?”
Bạch công tử nghiêng đầu nhìn, kỳ quái, mộc dũng này nhìn thế nào cũng chỉ đủ dung một người mà thôi. Hắn làm sao ngộ ra cái ý tứ thực sự trong lời nói của Từ Phiêu Nhiên, thành thực từ chối: “Ách, tựa hồ không chứa hết hai người chúng ta, vẫn là ân công ngươi tắm trước sẽ tốt hơn”. Nhíu nhíu mày, nếu còn không rõ biểu hiện của Bạch công tử trước giờ, y thật đúng là phải hoài nghi hắn đang giả bộ hồ đồ. Tuy rằng hiểu được, nhưng ngọt ngào nhiệt liệt trong lòng cũng đã bị dập tắt không ít, Từ Phiêu Nhiên bất đắc dĩ trở mình xem thường, mạnh mẽ dậm chân rời đi, lưu lại phía sau Bạch công tử buồn rầu không biết mình lại làm sai cái gì nữa rồi. ( grừ…em ngốc tới giới hạn dưới rồi).
“Ngươi thật không phải ngốc bình thường a…” Từ Phiêu Nhiêu phía trước mới vừa đi, hồ ly sau lưng lại xuất hiện, lơ lững phía trên mộc dũng nhìn Bạch công tử dùng thuật pháp tạo ra quần áo.
“Ngươi lại cố ý muốn đến châm chọc ta sao?” Trong lòng phiền não chất đống, Bạch công tử trừng mắt liếc hắn, bất mãn hỏi lại. Hồ ly thấy có chút kỳ quái, chọn cao mi cười nói: “Cái gì a! Nên nói là ta tới để chúc mừng ngươi mới đúng!” Bạch công tử không hiểu sao lại bị cái đáp án này làm cho cứng người, tóm lại vấn đề thành tiên này làm cho hắn lo lắng không thôi: “Chúc mừng cái gì… có cái gì đáng để chúc mừng…”
“Kỳ quái? Ta rõ ràng nghe nói ngươi đã công đức viên mãn a?! Phi thăng bộ đã xuất hiện tên của ngươi!”
“…” Phi thăng bộ ba chữ vừa vào tai, Bạch công tử cầm giữ không được ngã ngồi trên mặt đất rống to làm hồ ly hoảng sợ: “ Như thế nào có thể như vậy! Vì cái gì…vì cái gì phải có tên của ta!!!”
“Uy!” Rốt cuộc cũng cảm thấy được có gì đó bất thường, hồ ly thần kỳ nghiêm túc đáp xuống mặt đất, nắm chặt vai Bạch công tử: “ Đừng nói là ngươi…Không có khả năng! Ngươi rõ ràng chờ mong như vậy. Ngươi không phải vì mục đích này mới tiếp cận hắn sao?!” Gỡ tay hắn ra, Bạch công tử cắn môi dưới ngẩng đầu nhìn các rường cột chạm trổ trong phòng, hắn vọng không tới trời cao…
“ Đúng vậy a…ta không phải vì cái mục đích kia mới tiếp cận hắn sao? Hiện tại báo ân xong rồi…ta có thể đi được rồi…” Bạch công tử cười khổ vài tiếng, lặp lại những lời vô nghĩa, âm thanh xa xăm giống như trong cõi mộng, nếu là mộng hắn thật sự luyến tiếc tỉnh lại. Hồ ly nghe xong nhăn mặt càng ngày càng sâu. Buông hắn ra, hồ ly thần tình trang trọng thở dài lắc đầu: “ Xong rồi! Xong rồi! Ta đã sớm nói với ngươi, không nên học mẫu xà kia. Ngươi vẫn là…ai~ hảo hảo…Ngươi như thế nào lại yêu hắn a!”
“ Yêu? Ta yêu ai?” Bạch công tử kỳ quái mở to mắt, bình tĩnh nhìn lại.
“ Còn có thể là ai! Ân công ngươi a” Bắt giữ một chiếc ghế, đem chính mình an toạ, hồ ly vẫy vẫy hai tai, không hờn giận trả lời, chuyện tình rõ ràng như vậy còn cần hắn phải nhắc mới tỉnh ngộ sao?! Tên xà đần độn này thật sự là quá thất bại! Mình theo đuổi nữ nhân kia cũng đã phiền lắm rồi, thế nhưng còn chạy đến đây quan tâm chuyện của hắn. Bất quá cũng muốn giúp cho vợ chồng người ta làm hoà, củng cố hình tượng của mình trong lòng Tiêu Tương.
Từ lúc nghe được câu trả lời của hồ ly, Bạch công tử giống như bị sét đánh trúng, đứng tại chỗ, miệng chua sót nhấm nuốt chữ yêu này, khi thì hoa khai một nụ cười tự giễu yếu ớt, khi thì thâm sâu nhăn mày nhíu mi. Im lặng đợi cho hắn tự mình tìm ra đáp án, hồ ly cũng không tính toán tiếp tục hạ mãnh dược hắn, nếu u mê, cứ để tự nhiên sẽ thông. Bạch công tử rốt cuộc thở ra một hơi, rủ hai vai, thả lỏng căng thẳng: “ Cái gì a…Ta như thế nào có thể yêu một nhân loại?!”
“ …Ngươi chậm chạp một thời gian dài như vậy vẫn chưa cho ra được đáp án sao?!” Hồ ly bị Bạch công tử làm cho tức giận từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, đau đớn tưởng niệm, chẳng bù với hắn cơ hội theo đuổi mỹ nhân càng ngày càng xa. Dùng sức gõ vào đầu Bạch công tử ba cái thật đau, cũng không thèm nhìn đối phương giương con ngươi chỉ trích nhìn mình, hồ ly cười khổ phải dẫn dắt cho Bạch công tử: “Đến, đến, ta chỉ cho ngươi!” Ho nhẹ một tiếng nhuận hầu, hồ ly nhẫn nại hỏi từng vấn đề:
“ Đầu tiên, ngươi vì cái gì nhất định ở lại đây báo ân mà không đợi y lần tới lưu lạc thành một tên khất cái rồi hẳn trở lại?”
“Bởi vì ta vội vã muốn thành tiên a!”
“ …Tiếp theo ngươi vì cái gì lấy thân mình báo đáp mà không để y cùng với người khác?”
“Bởi vì ngươi đã nói với ta như vậy!”
“…Lại, ngươi vì cái gì trăm phương ngàn kế muốn cho người này hạnh phúc?”
“Bởi vì không như vậy làm sao có thể báo hoàn ân a!”
“… Cuối cùng!” Hồ ly hỏi một hồi đã muốn phát điên, hận không thể liều mạng xông lên đem Bạch công tử mần một trận cho đến khi hắn thông minh hơn một chút mới thôi. Cái tên này ngốc đến mức có thể đem người ta bức đến điên a. Cực lực nén xuống lửa giận đang rít gào, hồ ly buông tối hậu thư cuối cùng:
“ Sự tình đều hoàn thành! Ngươi vì cái gì còn không mau đi thành tiên?!”
“ Bởi vì ta luyến tiếc.” Bạch công tử không kịp nghĩ ngợi đem đáp án sâu trong tâm nói ra, tự dọa mình nhảy dựng, sau đó đột nhiên thông suốt: “ Ta vì cái gì mà luyến tiếc hắn?!”
“Bởi vì ngươi thương hắn rồi!” Nheo mắt, hồ ly hảo tâm thúc đẩy hắn một phen, tuy rằng biết rõ tình yêu này bất quá cũng chỉ mới vừa nảy sinh mà thôi, nhưng mà nếu không giúp hắn khoa trương một chút thì cái mới nảy sinh này sớm muộn cũng sẽ bị hắn bóp chết. Đương nhiên nơi này nảy sinh thì nơi kia hắn có thể đuổi tới Tiêu Tương.
“ Cái này kêu là yêu a?” Bạch công tử vò đầu bứt tóc, cái hiểu cái không, sau một chút cố gắng tự hỏi, đành buông tha cho mái tóc đen nhánh đã bị hắn đem trảo loạn: “ Phiền toái muốn chết! Nghĩ muốn không rõ! Yêu liền yêu đi! Không cần thành tiên!”
“…” Hồ ly từ trên ghế té lăn xuống đất, cứng ngắc vỗ vỗ cằm, trân trối nhìn Bạch công tử: “ Ngươi như thế nào thống khoái như vậy?! Ngươi không nghĩ qua, ngươi hao phí hơn một ngàn năm tu luyện…dễ dàng mất đi như vậy…Không cảm thấy đáng tiếc sao? Ngươi…ngươi dù sao cũng là xà a! Tương lai nếu bị phát hiện…Kết cục sẽ không tốt hơn tổ mẫu xà kia chút nào đâu! Còn có…Ân công kia của ngươi không phải ta chê cái gì…nhưng không phải cái dạng người vì tình nhân của mình mà trả giá, cho dù ngươi có dùng chân tâm đối đãi, tương lai nói không chừng người ta vì thể diện, vì nhân lọai lễ giáo mà vứt bỏ ngươi đi thú một nữ tử. Đến lúc đó…ngươi muốn cũng không làm gì được”.
“ Không có” Bạch công tử thống thống khoái khoái mở miệng, trên lưng giống như vừa dỡ xuống một gánh nặng thực lớn, cười đến ngọt ngào thoải mái. “ Ta làm sao trong một thời gian ngắn ngủi mà có thể nghĩ được nhiều như vậy a!”
Ai tới thương xót một chút cho tâm linh bé nhỏ của hắn đang bị tên kia tàn phá thảm thương đây a! Hồ ly nhìn lên trời trở mình xem thường, trong lòng thì gào rú, còn bị cảm giác vô lực thật sâu bao phủ: Ngươi như thế nào có thể cái gì cũng chưa nghĩ tới liền hạ quyết định!!! Ngươi có biết hay không, quyết định này của ngươi sẽ mang lại bao nhiêu hậu quả. Ngươi có thể không bao giờ còn có cơ hội đứng vào hàng tiên ban, càng có thể sẽ bị vứt bỏ, rơi vào cái gì cũng không biết. Ngươi…ngươi tội tình gì phải như vậy…” Tuy rằng chính mình cũng không phải tốt đẹp gì, nhưng nhìn Bạch công tử không do dự lựa chọn đi vào tuyệt lộ, dù gì cũng là đồng liêu tu luyện, hồ ly vì hắn mà chua sót.
“Mục tiêu đã minh bạch, còn muốn so đo đến so đo đi, tính kế tính tới tính lui, đó chính là tật xấu của nhân loại. yêu chính là yêu, còn muốn nhiều như vậy làm cái gì?” An tĩnh cười cười, Bạch công tử dời bước đi đến bên cửa sổ, ngọc thủ khinh huy, nhẹ nhàng đẩy ra song cửa, không khí mát mẻ sau cơn mưa nhẹ nhàng ùa vào trong phòng, cuốn đi sầu lo trong lòng người: “Chúng ta không khôn ngoan như nhân loại. Thiên tạo vạn vật…vốn là ưu ái ban cho nhân loại nhiều trí tuệ. Nhưng cũng bởi vì vậy…bọn họ lại đòi hỏi rất nhiều…chỉ một việc…mà bọn họ cứ mãi cân nhắc lợi hại, phải lựa chọn cái tốt nhất. Nhưng thường thường…đến lúc bọn họ đưa ra chọn lựa, cơ hội đã không còn như vậy nữa, trí tuệ bất quá là mang lại cho bọn họ một lần lại một lần đánh mất mà thôi.”
Dừng một chút, tham lam hít vào một hơi thanh khí, Bạch công tử quay đầu nhìn hồ ly đang ngây người, đạm nhiên cười, nụ cười kia như nhìn thấu nhân sinh, vừa giản đơn thuần khiết: “ Chúng ta không được thông minh như vậy thì như thế nào giống như nhân loại…đành phải cố gắng trả giá vì mục tiêu bản thân mình đã chọn lựa. Cho dù một khi chấp nhận trả giá, có thể bị người khác gọi là ngốc. Nhưng vì cái gì…chúng ta lại thành công? Tại thời điểm chúng ta đứng vào hàng tiên ban, nhân loại vẫn đang phải tính toán bọn họ phải làm thế nào mới có thể thiên thu muôn đời…”
“…Hồ ly há miệng thở dốc, phát hiện chính mình không thể đưa ra ý kiến phản bác. Có lẽ…vắt hết óc tên kia mới nghĩ ra được lý do đường hoàng này, cái này gọi là xảo đoạt thiên công. Câu trả lời tối bình thường nhất, đơn thuần nhất, nhưng lại làm người ta vô lực nói không nên lời.
“ Ngươi…” Thật là, câu trả lời đơn giản của Bạch công tử cùng với gió lạnh làm hồ ly đại não sôi trào. Không biết đến tột cùng vấn đề thuộc về ai, hắn đem thắc mắc tận đáy lòng nói ra: “Ngươi chẳng lẽ không có khát vọng sự trả giá của chính mình được hồi đáp sao? Ngươi không sợ chính mình ngây ngốc để rồi không có thu hoạch gì sao? Ngươi chẳng lẽ càng không sợ nhiều năm sau sẽ vì quyết định ngày hôm nay mà hối hận sao?”
Vuốt lại sợi tóc bị gió trêu chọc, Bạch công tử bình tĩnh giống như chuyện tình kia cùng mình không có quan hệ: “ Ân công có thể yêu ta hay không, đó là chuyện do y quyết định. Chuyện mà ta có thể quyết định, chỉ có muốn hay không đi thương y…về phần hối hận…là chuyện của nhân loại. Chúng ta một khi yêu, sẽ yêu một lòng một dạ, bất luận là cho đến bao giờ. Nếu đã yêu không thay đổi, thì làm sao hối hận?”
Dừng một chút, Bạch công tử thản nhiên dựa vào cửa sổ, cười đến run thắt lưng. Ánh mắt vừa lưu chuyển liền thấy Từ Phiêu Nhiên cùng vài vị nhìn như thương nhân vừa đi vừa đàm luận ngang qua. Nhìn theo thân ảnh tuấn lãng kia, Bạch công tử cũng không quay đầu lại đối hồ ly vẫn đang trầm tư thản nhiên nói: “ Thật sự là…bỗng dưng cảm thấy…trời thật trong xanh…”
===
Chương này hơi ngắn nhỉ ^^
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...