Bạch Công Tử Bị Yêu Quái Bắt Đi Rồi!

Dây thừng trên người Vãn Lam vừa được nới lỏng một tí, hắn không thể đợi được nữa mà mạnh mẽ đem dây thừng trực tiếp kéo đứt, vẻ mặt vô cùng oán giận, như mãnh thú bắt lấy con mồi mà nhào lên người Bạch Lâm Uyên.

Hắn hung ác cắn lấy môi Bạch Lâm Uyên, quấn quýt lấy đầu lưỡi của y, bị lạnh nhạt nửa ngày trời, nửa người dưới của hắn trướng đến đau.

Bạch Lâm Uyên còn biết nhiều trò hay hơn nữa, dẫu sao cũng là lần đầu tiên súng thật đạn thật, thế nhưng y biết rõ kích thước bộ phận kia của Vãn Lam là như thế nào, lập tức có chút hoảng hốt mà giằng co.

Vãn Lam lúc này tựa như một con thú hoang đang chén mồi không cho ai đụng vào, tứ chi nhanh nhẹn mạnh mẽ vây y lại, đầu lưỡi cơ hồ muốn đẩy đến nơi sâu nhất ở cổ họng y, cự vật cương cứng phía dưới hung hăng tiến vào hơn phân nửa.

“Ô——“


Vãn Lam phát hiện mình không thể một lần mà đi vào, cũng không có sốt ruột, hắn chậm rãi đâm vào rồi nhẹ nhàng kéo ra (Ú: ôi cái vốn từ tả H của tôi =.=), mỗi lần đều so sánh với lần trước xem vào sâu được thêm bao nhiêu.

“A, a….” Bạch Lâm Uyên có thể xem như là chân chân thật thật cảm nhận được sức mạnh nơi eo của một dã thú, cái kia của Vãn Lam quả thực muốn từng tấc từng tấc một mà đem y đóng đinh ở trên giường. Vãn Lam gắt gao đem Bạch Lâm Uyên khống chế ở dưới thân, những bộ phận khác trên cơ thể Vãn Lam không hề cử động, chỉ có cái eo gầy gò trước sau ra vào mạnh mẽ, cự vật to lớn kia không ngừng mạnh mẽ tấn công không chút thương tiếc, đem theo toàn bộ giường không ngừng cọt kẹt kêu theo mỗi lần chuyển động, dao động đến nỗi cũng muốn gãy rồi.

“A—-!” Đợi đến khi Vãn Lam buông thả miệng y ra, còn chưa kịp lấy hơi, đối phương chính là dùng sức một cái, nơi hạ thân kia toàn bộ đều đi vào, khiến Bạch Lâm Uyên phải la lên một tiếng.

“Lâm Uyên…. Lâm Uyên….” Ngoại trừ thỉnh thoảng gọi tên y, Vãn Lam ở trên giường cũng chẳng nói nhiều, hắn ở trên người Bạch Lâm Uyên lung tung hôn liếm, đôi răng nanh cắn cắn đối phương vừa đau lại vừa thoải mái, nửa người dưới nhiều lần toàn bộ tiến vào rồi lại toàn bộ đi ra, gần như dốc hết sức lực, mạnh mẽ thao đối phương đến mắt ngập nước, biểu hiện mê ly.

Bạch Lâm Uyên bị hắn kìm chặt ở dưới hông, muốn đưa tay bấu lấy lưng hắn, lại bị hắn mạnh mẽ thao đến không kịp bấu lấy , chỉ có thể gắt gao vặn vẹo trên ga giường, bị hắn đâm vào mà phát lên từng tiếng rên rỉ vụn vặt:”A….. A….. Chậm….”

Vãn Lam không nghe, trái lại đặt hai chân của đối phương gác ở trên vai, bản thân nửa quỳ trên giường, hai tay gắt gao nắm lấy mông đối phương, chính mình hướng lên trên đồng thời mạnh mẽ cầm lấy cự vật đang vểnh cao này hướng phía dưới mà đâm vào, tưởng chừng như muốn đâm thủng bụng của đối phương, hai túi nang to lớn không ngừng va vào mông của Bạch Lâm Uyên, cùng dịch thủy từ hạ thân cả hai mà vang vọng tiếng kêu, mỗi ra vào đều mang dịch thủy văng tung tóe trên giường.

“Vãn Lam…. Vãn Lam… Chậm một chút… A….” Ngón chân bạch ngọc của Bạch Lâm Uyên gắt gao hướng về bên trong mà bấu, hai chân tuyệt vọng giãy dụa đá loạn xạ, ga giường trong tay bị vò đến nát bét, mông bị cự vật to lớn dưới thân của Vãn Lam ra vào mạnh mẽ mà đỏ bừng lên, trong vách bị giày vò giống như là có lửa thêu.


Ngoài động mưa rơi càng một lớn, hạt mưa lớn chừng hạt đậu mà đánh vào trên đất, bắn tung tóe khắp nơi thành một mảng trắng xóa. Bên trong xuân tình như lửa, tiếng thở dốc, rên rỉ vang vọng không dứt, tiếng nước ám muội một khắc cũng không dừng.

Vãn Lam ra vào một lúc lâu, dần dần phát hiện cái tư thế này tốn nhiều lực, hắn cứ dính lấy y như thế, đem Bạch Lâm Uyên xoay người lại——- (Matcha: 69 của anh đâu :v. Ú: đệch, tới bước này còn hỏi 69 -__-)

“A A A A A—–“

Bạch Lâm uyên bị cự vật to lớn của ai kia không ngừng ma sát trong cơ thể, gắt gao kẹp chặt lấy nơi đó của đối phương rồi bắn ra. Vãn Lam được kẹp chặt thoải mái mà híp mắt, hắn hài lòng nhìn đối phương giống như hiến mình mà quỳ dưới thân hắn (chém), cắn sau gáy của đối phương một cái, tiếp tục thảo phạt lần thứ hai.

“A….. Vãn Lam…. Dừng…. Van xin ngươi… Dừng lại…” (thích gần chết mà ngạo kiều :v) Bạch Lâm Uyên vừa mới đạt cao trào, không còn một chút sức lực, nước mắt giàn giụa mà xin tha. Hắn luôn luôn bình tĩnh tự tin, trước mắt này lại bị dáng vẻ giống như sụp đổ của đối phương lại càng kích thích mà mất khống chế, động tác dưới thân cũng càng mạnh bạo thêm.


Bạch Lâm Uyên nức nở, nhớ lại lúc nhìn lén Xuân Cung Đồ (tranh hay sách gì đó miêu tả cảnh hoan ái) ở đầu giường của đại ca, cái tư thế này gọi là thú giao (Ú: à doggy gì đấy :’) ). Y lúc này giống như là một con sư tử cái nhỏ ở dưới chân của Vãn Lam mà yêu cầu được thao, cái cảnh tượng này vừa liên tưởng đã xấu hổ nhưng lại khiến cho y toàn thân run rẩy, y nâng thân mà rít gào lên:” Bắn vào ta… Lam Lam… Bắn vào ta… Nhanh…” (Matcha: Đấy, đã bảo thích gần chết mà cứ to mồm :v, Ú: -_-lll)

Vãn Lam liều mạng ra vào liên tục, cuối cùng cắn cổ của y, cố gắng đem mình đâm đến tận cùng bên trong, ra sức bắn ra.

Bạch Lâm Uyên được chất lỏng nóng bỏng này bắn vào không ngừng, chảy nước mắt rồi cũng bắn ra theo.

Vãn Lam ôn nhu liếm đi nước mắt của y, vẫn cứ để bộ phận của mình ở trong cơ thể của đối phương, làm nũng nói:” Lâm Uyên… Rất thoải mái… Chúng ta lại làm thêm một lần nữa, được không nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận