Nhìn lại hôm nay, một ngày vừa bình thản vừa bình thường.
Mặt trời lên xuống vào thời gian cố định, xe cộ ngoài đường chạy trên làn riêng, lá cây rơi xuống theo gió thu, gom thành một lớp lá rụng thật dày dưới đất.
Mỗi người đều sinh hoạt theo quỹ đạo của riêng mình, không hề sai lệch.
Dường như ngoài Bách Chu, cả thế giới vẫn vận hành một cách yên ả và có trật tự.
Mà sự khác thường của Bách Chu cũng ngừng hẳn vào tám giờ mười lăm phút tối.
Hiệu quả cách âm của nhà rất tốt, không nghe thấy tiếng gió bên ngoài, nhưng có thể nhìn thấy lá khô bị cuốn bay dưới ánh đèn đường ngoài sân.
Bách Chu và Tang Ương ngồi bên nhau trên chiếc sô pha màu xanh thẫm.
Phòng vẽ này hoàn toàn là phong cách của Bách Chu.
Cô chuyên về tranh sơn dầu, thích trường phái ấn tượng, thẩm mỹ thiên về kiểu phương Tây, phong cách cá nhân rất rõ nét.
Vì thế bạn bè khi đến nhà thăm phòng vẽ của cô đều cảm thán phong cách trang trí độc đáo nhưng không gây khó hiểu, hợp với Bách Chu một cách hoàn hảo, sau đó nhận xét, đây nhất định là Bách Chu tự thiết kế.
Nhưng trên thực tế, phòng vẽ này là bút tích của Tang Ương.
Trước đây khi trang trí nhà, Bách Chu rất lo phong cách của mình và Tang Ương sẽ nảy sinh khác biệt.
Bởi thẩm mỹ của Tang Ương thiên về kiểu Trung Hoa, bố chị là thầy giáo ngữ văn, mẹ là chủ biên ở nhà xuất bản, so với nghệ thuật, chị được hun đúc về văn học nhiều hơn, xu hướng hoàn toàn khác với Bách Chu.
Bách Chu nhường rất nhiều, hứa hẹn với chị: "Nếu chúng ta có ý kiến khác nhau, em sẽ không cãi nhau với chị, em nghe lời chị."
"Đâu đến mức nghiêm trọng như vậy, chị nghĩ chúng ta vẫn có thể nhất trí ý kiến." Tang Ương cười nói.
Bách Chu không lạc quan, song thật ra cũng không sao, dù gì cũng là nhà của hai cô, không cần biết cuối cùng sẽ như thế nào, chỉ cần có cô có Tang Ương, cô sẽ luôn yêu thích.
Nhưng Tang Ương lại cực kì lạc quan, chị suy nghĩ một lát, nói: "Nếu không giao việc trang trí phòng vẽ của em cho chị, chị chắc chắn có thể cho em một nơi làm việc em vừa lòng."
Bách Chu nửa tin nửa ngờ, nhưng cảm thấy rất thú vị, đồng ý.
Sau đó Tang Ương dành toàn bộ thời gian ngoài công việc để thiết kế trang trí phòng vẽ, trao đổi với công ty trang trí rất nhiều lần, gần như ngày nào cũng xem tiến độ, đánh giá liệu có sai lệch với dự liệu của mình, nếu có thì điều chỉnh kịp thời.
Bách Chu càng ngày càng chờ mong, cô sốt ruột muốn nhìn thấy diện mạo cuối cùng của phòng vẽ.
Ngày đó rốt cuộc đến, cô mở cửa ra, khi nhìn thấy căn phòng, nỗi chờ mong như biến thành pháo hoa nổ bừng nhiều màu trước mắt, rực rỡ vô cùng.
Tang Ương nói hoàn toàn đúng, đúng là cả phòng vẽ mang diện mạo lý tưởng trong lòng cô.
"Chị đã làm thế nào?" Bách Chu vừa ngạc nhiên vui mừng vừa tò mò.
Tang Ương suy nghĩ trong chốc lát: "Có lẽ là vì em sẽ luôn mang đến cho chị xem mỗi khi vẽ ra một tác phẩm ưng ý."
Xem nhiều năm, đương nhiên biết xu hướng thẩm mỹ của Bách Chu.
Giờ đây, hai cô cũng ngồi trong phòng vẽ Tang Ương làm cho Bách Chu.
Sau khi căng thẳng cao độ, Bách Chu cảm nhận được cơn mệt mỏi gần như muốn ngã quỵ, cô nằm xuống, gối đầu lên chân Tang Ương.
Tang Ương đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn lá cây xoay vòng, nhìn một con bướm đêm bay lượn quanh cột đèn đường dưới ánh sáng trắng lạnh lẽo trong gió rét.
Bách Chu nhắm mắt lại, tìm tay Tang Ương, đặt bên môi hôn.
Thể xác và tinh thần đều hoàn toàn thư giãn, giờ đây tâm trạng cô như đang bay bổng trên mây, thật sự nhẹ nhàng.
Đầu ngón tay của Tang Ương đặt trên môi, Bách Chu nhắm mắt.
Ngón tay khẽ ấn môi dưới, chầm chậm vuốt ve, môi Bách Chu nhạt màu, là một màu hồng rất đẹp, môi dưới mềm mại, đầu ngón tay chầm chậm men theo khe hở giữa hai cánh môi đi vào, chạm đến hàm răng hơi đóng của Bách Chu.
Bách Chu mở mắt, khẽ hé môi, cắn vào đầu ngón tay của Tang Ương, cái lưỡi ướt mềm hời hợt lướt qua, ánh mắt Bách Chu chứa đầy ý cười.
"Giờ đã ổn chưa?" Tang Ương hỏi.
Bách Chu gật đầu, lại có chút ngượng ngùng.
Vì không có chuyện gì xảy ra, việc cô căng thẳng cả ngày có vẻ rất kỳ quặc, có lẽ còn khiến cô trông thật nực cười.
Nhưng Bách Chu hoàn toàn không quan tâm, vì Tang Ương sẽ không cười cô, hơn nữa, chỉ cần Tang Ương bình an, chẳng còn gì khác quan trọng hơn.
Thật giống một giấc mơ, cả ngày hôm nay đều như một giấc mơ kỳ lạ.
Mà chuyện xảy ra ở thời không trước, khi tất cả đã kết thúc, trở về với sự tĩnh lặng, cũng giống như một giấc mơ xa xôi hư hão.
Chỉ có giờ phút này là thật và ổn định.
Bách Chu cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Tang Ương không hỏi lại Bách Chu rốt cuộc đã có chuyện gì, vì sao bỗng dưng căng thẳng lo lắng, rồi bỗng dưng bình tĩnh lại, rõ ràng trong lúc đó không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Tang Ương chắc chắn, nhất định còn chuyện ẩn giấu phía sau, vì Bách Chu không phải người có phản ứng tinh thần thái quá, có thể khiến em thay đổi cảm xúc nhanh chóng như vậy, chắc chắn là chuyện vô cùng nghiêm trọng thậm chí đáng sợ.
Có điều Tang Ương không định hỏi vào lúc này, vì tâm trạng Bách Chu đang tốt, nụ cười của em thoải mái thế kia, không nặng nề như lúc ban ngày.
Tang Ương không muốn phá hỏng tâm trạng tốt của Bách Chu, cô quyết định ngày mai có thời gian sẽ lại ngồi xuống nói chuyện tử tế với em.
Bách Chu trở mình, nằm ngửa trên sô pha, vẫn gối lên chân Tang Ương.
Ánh đèn hơi chói, cô đưa tay che mắt, sau đó khẽ tách ngón tay, nhìn Tang Ương qua khe hở.
"Em cảm thấy em giống Lục Thanh, em cũng vừa có mục tiêu, vừa có chỗ dựa."
"Ừ." Tang Ương gật đầu, giọng điệu thoáng cất cao.
Cô hiểu mục tiêu của Bách Chu là gì, chỗ dựa của em là gì.
"Chị cũng vậy." Tang Ương nói tiếp.
Hai cô đều thật may mắn.
Bách Chu không khỏi tưởng tượng đến cuộc sống ngày mai, cuộc sống sau này, mỗi ngày trong tương lai đều là một ngày hoàn toàn mới, đều đáng để chờ đợi.
Rõ ràng trong một buổi tối cuối thu gió lạnh hiu hiu, từng tế bào trên người cô lại như được ánh nắng chói chang chiếu rọi, tràn đầy hy vọng.
"Em có muốn vẽ chùm sáng kia nữa không?" Tang Ương hỏi.
"Muốn!" Bách Chu lập tức đứng dậy, đi đến trước giá vẽ.
Tang Ương cũng đi theo, đứng bên cạnh, xem cô vẽ tranh.
Lúc này tâm trạng của Bách Chu tốt, nhìn đâu cũng thấy ánh vàng rực rỡ.
Cầm cọ vẽ lên, cô nhớ lại chùm sáng kia, không gian kia, cảm nhận được một sự an nhiên lạ lùng, an nhiên đến gần như thánh khiết.
Trong đầu hiện lên một ý tưởng mới, Bách Chu phác bố cục lên giấy, chuẩn bị vẽ.
Điện thoại đặt trên bàn trà nhỏ khẽ rung lên.
Tiếng rung vốn rất nhỏ, nhưng trong phòng vẽ không có âm thanh nào khác, vì thế tiếng động rất nhỏ ấy đặc biệt rõ ràng.
Hai người cùng nhìn sang, màn hình sáng lên, hẳn là có tin nhắn mới.
Là điện thoại của Tang Ương.
Bách Chu thoáng ngẩn người: "Chị muốn xem không?"
Tang Ương cũng giống cô, hơi ngập ngừng nói: "Chắc...!chỉ là tin nhắn rác thôi."
Nếu công việc có gì gấp, bệnh viện sẽ luôn gọi điện thoại cho cô.
Hai người nhìn nhau, nhất trí quyết định không quan tâm, một lần nữa quay lại tập trung vào bức tranh.
Kết quả là chưa đến hai giây, điện thoại Bách Chu đổ chuông.
Bàn tay cầm cọ vẽ khựng lại, Bách Chu có linh cảm hôm nay không thể nào yên tâm vẽ tranh.
Tiếng chuông vẫn kiên nhẫn vang lên.
Tang Ương mỉm cười nhìn hàng lông mày nhăn nhó của Bách Chu, đẩy em: "Nhận máy đi."
Bách Chu muốn nói đợi nó tự ngừng, nhưng hiển nhiên người gọi rất kiên nhẫn, mãi không cúp.
Cô chỉ có thể miễn cưỡng đi đến, nhìn màn hình, là tên của người phụ trách triển lãm.
Bách Chu đã suýt quên về triển lãm tranh, lúc này thấy người phụ trách gọi đến, cô cũng không tỏ vẻ gì, chỉ cảm thấy người kia thật đáng ghét.
"Cô Bách, cô có đang bận không?" Tiếng người phụ trách khá thoải mái, có thể thấy hôm nay Bách Chu vắng mặt cũng không gây ảnh hưởng quá lớn.
Bách Chu thấp giọng phát ra một tiếng: "Ừm."
Cô tỏ vẻ mất hứng ra mặt như vậy làm Tang Ương mím môi cười khẽ.
Người phụ trách lại chẳng may may nhận ra, bừng bừng hào hứng nói: "Cô Bách, tôi đang ở gần nhà cô, cô ra ngoài một lát được không, tôi mang quà do fans cô tặng đến."
Bách Chu hoàn toàn không muốn đi, cô chỉ muốn ở cùng Tang Ương, ở trong phòng vẽ nho nhỏ ấm cúng này, nhưng anh ta cũng đã đến đây.
"Năm phút nữa là đến cổng khu nhà cô rồi." Anh ta lại nói thêm một câu.
"Được rồi, tôi đã biết." Bách Chu ủ rũ nói, rồi cúp điện thoại.
Tang Ương đến bên cạnh cô, Bách Chu nhìn chị tìm kiếm sự an ủi, phàn nàn: "Anh ta phiền quá, đâu ra người phiền như vậy chứ."
Rõ ràng người ta có ý tốt đến đưa quà cho cô.
Tang Ương nói theo em: "Đúng là, sao lại đến vào lúc này...!có cần chị đi cùng em không?"
Ngoài trời vẫn rất lạnh, Bách Chu nói: "Không cần, em đi một mình, sẽ về ngay."
Đi từ nhà đến cổng khu mất khoảng năm phút, Bách Chu tuy nói phiền, nhưng sợ đi chậm sẽ làm người ta phải chờ, nhanh chóng thay giày đi ra.
Bên ngoài thật sự rất lạnh.
Bách Chu nhớ hình như dự báo thời tiết có nói, mấy hôm nay có không khí lạnh tràn về.
Có lẽ ngày mai sẽ vào đông.
Cô vừa đi, vừa lơ đãng nghĩ.
Đèn đường chiếu dài cái bóng của Bách Chu, cô đi rất nhanh, vượt qua từ cột đèn này đến cột đèn khác.
Cô ngoảnh đầu nhìn bầu trời tối đen, không có sao, cũng không có trăng, mây rất dày.
Khi đến cổng, người phụ trách đã đợi ở đó, nhìn thấy cô liền mở cửa xe ra ngoài, ôm mấy hộp quà được đóng gói xinh đẹp, nhét toàn bộ vào trong tay Bách Chu, nói: "Cô Bách, mai cô nhất định phải đến đấy!"
Bách Chu "ừm" đáp ứng: "Được rồi được rồi."
Rồi vẫy tay với anh ta, ý nói anh ta mau đi.
Hai người đã tiếp xúc mấy tháng, người phụ trách sao không biết tính cách của cô, cười chào.
Ôm quà đang định về, Bách Chu thấy có mấy người đang xếp hàng trước hàng ngỗng quay bên đường.
Ngỗng quay hàng này rất ngon, cô và Tang Ương đều thích.
Bữa tối cả hai đều không ăn nhiều, lát nữa có thể sẽ đói.
Bách Chu đi đến, quyết định mua một phần ngỗng quay mang về, tối nay nấu mì ăn.
Nhân viên cửa hàng rất nhanh nhẹn, không bao lâu đã đến lượt Bách Chu.
Trên đường về, Bách Chu lại nhớ đến câu kia, có mục tiêu, cũng có chỗ dựa.
Tang Ương là chỗ dựa của cô, Tang Ương rất tuyệt, ở chị có một sức mạnh dịu dàng mà kiên định, làm Bách Chu cảm nhận được một sự an toàn đến yên tâm, làm Bách Chu cảm thấy, dù cho phía trước thế nào cũng chẳng quan trọng, vì Tang Ương sẽ luôn ở bên cạnh ủng hộ cô, dù cho thế nào, chị cũng sẽ luôn ở bên cô.
Nhưng Bách Chu hiểu rất rõ, Tang Ương cũng không phải người toàn năng, chị cũng có những lúc yếu đuối.
Bách Chu nhớ mãi ngày đó, Tang Ương khóc nức nở trước mặt cô, lặp đi lặp lại câu: "Tôi không cứu được anh ấy, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi..."
Đó là lần đầu tiên chị thất bại trong một ca phẫu thuật, bệnh nhân của chị trút hơi thở cuối cùng trên bàn mổ.
Mỗi bác sĩ đều sẽ gặp phải chuyện bất lực đó, vì bác sĩ chỉ có thể chữa bệnh, mà không thể làm người chết sống lại.
Nhưng khi đối mặt với chuyện đó, Tang Ương đã tự trách mình.
Mỗi khi có một người bệnh từ bỏ hy vọng chữa trị rời khỏi bệnh viện, khi có người bệnh cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi tử thần, Tang Ương sẽ luôn rất khổ sở, đó là lúc chị cần Bách Chu nhất.
Bách Chu quyết định về sau phải làm tốt hơn.
Cô mở cửa nhà, vừa thay giày vừa nói: "Em về rồi."
Tang Ương không trả lời.
Bách Chu thoáng ngây ra, cô đặt đồ lên tủ ở huyền quan, rảo bước đến phòng vẽ, phòng vẽ sáng đèn, Tang Ương không ở đây.
"Em về rồi!" Bách Chu lại kêu to, vẫn không có ai, cô chạy lên tầng trên, Tang Ương cũng không ở đó.
Khắp ngôi nhà đều không có bóng dáng của Tang Ương.
Không thấy Tang Ương.
--------
Tác giả có lời muốn nói:
Có cần báo trước cái chết không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...