Màn đêm dày đặc tựa như bị bao phủ bởi một tầng sương mù khó tan, đèn điện cao cao hai bên đường cố gắng phát ra ánh sáng nhạt nhòa, lại giống như bất lực trong bóng tối nặng nề.
Nơi giao nhau giữa hai con đường vốn nên đông nghịt phương tiện lưu thông không ngừng, lúc này lại chỉ có mấy chiếc xe đã đâm vào nhau, xung quanh có một khoảng trống lớn, những người vây xem không dám đến quá gần.
Giống như đống đổ nát sau khi bị bom đạn oanh tạc, hiện trường hỗn loạn đến nỗi hoàn toàn không nhìn ra chiếc xe nào là khởi nguồn của vụ tai nạn, mấy chiếc xe riêng đều hư hại ở các mức độ khác nhau, đầu xe bốc khói trắng, không thấy rõ tình hình sau vô lăng.
Nghiêm trọng nhất là chiếc xe buýt nằm lật nghiêng trên mặt đất, đầu xe bẹp dúm, thân xe bị đâm mạnh bởi một chiếc xe tải khác, gần như gãy ngang, tan tác không gì tả nổi nằm chắn ngang giữa đường, một bánh sau vẫn đang xoay tròn.
Một bầu không khí áp lực khủng hoảng lan tràn, khiến người ta khó thở.
"Trong xe có người còn sống!" Một tiếng kêu sợ hãi vang lên trong đám đông, một đứa trẻ bảy, tám tuổi đứng phía trước chỉ vào chiếc xe buýt bị đâm tan nát.
Sao có thể có người còn sống, đã đâm thành thế này.
Suy nghĩ đó đều lóe lên trong đầu mọi người, nhưng không ai nói ra, ai nấy đều mở to mắt nhìn chằm chằm chiếc xe kia.
Trong không gian yên ắng, một tiếng gõ cực kì yếu ớt cực kỳ chậm chạp xuyên qua không khí, truyền đến một cách run rẩy.
"Bịch, bịch, bịch..."
Giống như đánh vào lòng người, mọi người đều thầm run lên kịch liệt, xác định nguồn âm thanh, dường như thật sự truyền đến từ chiếc xe buýt kia.
"Nhanh! Nhanh! Cứu người!"
"Báo cảnh sát chưa? Xe cấp cứu đâu?"
"Tìm cái gì cứng đi, phải phá cửa xe mới được!"
Đám đông lập tức sôi sục, nói rất nhiều, chạy đến chiếc xe kia, được ba năm bước, họ đột nhiên dừng lại như giẫm phanh gấp.
Cùng lúc đó, một tiếng nổ "ầm!" vang lên, mọi người giơ tay che mắt theo bản năng, một ngọn lửa dữ dội như xé toạc màn đêm, ánh lửa dâng lên cao, người chạy đầu cảm nhận được một lực chấn động mãnh liệt, bị đẩy lùi về sau mấy bước.
Cả thân xe bị ngọn lửa hừng hực nuốt chửng, ánh lửa màu cam chói lóa chiếu vào trong mắt mọi người, nỗi tuyệt vọng âm thầm bao phủ.
Tiếng gõ yếu ớt chậm chạp kia biến mất, chỉ còn tiếng lửa cháy bừng bừng giống như nuốt sống không khí, lặng lẽ lan tràn.
"Tiểu Chu." Tang Ương khẽ vỗ Bách Chu, "Em đang nhìn tháp đồng hồ kia à?"
Đồng tử Bách Chu co mạnh, cô hồi phục tinh thần, dời ánh mắt khỏi tháp đồng hồ trên nóc thư viện, nhìn Tang Ương, gật đầu: "Mười hai giờ."
Ánh mắt Bách Chu vẫn có chút ngây dại, Tang Ương đưa tay khua mấy cái trước mặt em, ánh mắt Bách Chu chuyển động theo tay cô, giống như một con mèo bị cần câu mèo trêu đùa.
Tang Ương nở nụ cười trước vẻ đáng yêu của em, áp lòng bàn tay lên mặt em.
Bách Chu giơ tay đặt lên mu bàn tay chị, áp tay chị kề sát mặt mình hơn.
Chỉ có Tang Ương là ấm áp, thời tiết lạnh, phần ký ức kia lạnh, ngay cả ánh nắng trên bầu trời quang đãng hiếm thấy cũng không mang đến cảm giác ấm áp khi chiếu vào người.
Chỉ Tang Ương mới có thể cho cô cảm nhận được ấm áp.
Tang Ương không thu tay về, còn dùng tay kia xoa đầu cô: "Đã nghĩ ra muốn đến căng tin nào chưa?"
Bách Chu đã không còn nghĩ đến căng tin gì đó từ lâu, toàn bộ tâm trí cô chỉ có hiện trường vụ tai nạn kia.
Khi tai nạn xảy ra, cô đang ở tiệc mừng, không tận mắt chứng kiến vụ nổ kia, nhưng sau đó, cô tự hành hạ bản thân bằng cách tìm kiếm rất nhiều tin tức về vụ tai nạn, một vài trang tin có đính kèm đoạn phim do camera giám sát ghi được khi vụ nổ xảy ra.
Vừa rồi khi ngẩng lên nhìn thời gian, nghĩ đến vẫn còn tám tiếng, trong lòng cô có một nỗi sợ hãi khó tả, hình ảnh trong đoạn phim từ camera giám sát hiện rõ mồn một trong đầu cô.
Chuyện nghe thấy trên xe buýt có người còn sống gõ cửa cũng được đưa lên tin, phóng viên đã phỏng vấn nhân chứng tại hiện trường.
Vì thế ba năm qua, Bách Chu luôn không tự chủ nghĩ có khi nào người kia là Tang Ương.
Nếu là Tang Ương thì sao.
Chỉ cần vừa tưởng tượng đến khả năng Tang Ương chịu đau đớn dữ dội chật vật đến bên cửa sổ, dùng hết sức lực cuối cùng của mình, liều lĩnh muốn sống, lại chỉ phải đón một vụ nổ vô cớ và tàn khốc hơn, Bách Chu đã đau khổ muốn phát điên.
Ngón trỏ gập lại gõ lên trán, không mạnh, nhưng đủ để cô tỉnh lại.
"Lại ngẩn người." Tang Ương đứng trước mặt cô, trong mắt có ý không vui.
Bách Chu chậm chạp nâng tay che trán.
Sau đó, cô không những không lo lắng vì Tang Ương không vui, mà ngược lại còn hạnh phúc cười lên vì Tang Ương trước mắt sẽ mỉm cười, sẽ nổi giận, sẽ ôm mình vỗ về, sẽ để ý rằng cô đang nói dối, sẽ nói chị cũng yêu em.
Bách Chu cười, chút bất mãn của Tang Ương cũng tan biến chỉ trong nháy mắt, cô thở dài, cũng cười theo: "Em đấy."
Cuối cùng hai cô quyết định đến căng tin số ba, vì có trà sữa ngon, Bách Chu muốn uống chút đồ nóng.
Lúc này căng tin rất đông, Bách Chu mượn thẻ trường của một bạn học, mua rất nhiều đồ ăn hai người thích, cũng mua một cốc trà sữa đậu đỏ lớn thêm pudding, rồi tìm một chỗ ngồi bên cửa sổ.
Cửa sổ đóng lại, gió lạnh bị ngăn ở ngoài, nhưng nắng vẫn có thể rọi vào quả cửa kính.
Bách Chu uống trà sữa, thỏa mãn híp mắt, sau đó đưa cốc trà sữa đến bên miệng Tang Ương, để chị cũng uống một chút cho ấm người.
Tang Ương dè dặt hơn cô nhiều, chỉ uống một ít.
"Mùi vị vẫn vậy." Bách Chu nếm một miếng cá, mùi vị không hề thay đổi, vẫn là tay nghề của cùng một đầu bếp.
Tang Ương ăn uống ít, nửa bát cơm đã no, thấy Bách Chu vẫn thích ăn cá như trước đây, liền gỡ xương giúp em.
Hai người không vội, có thể ăn chậm, có thể tán gẫu.
Bách Chu hôm nay có phần ít nói hơn bình thường, nhưng vẫn rất dễ hài lòng, rất dễ vui vẻ vì những thú vui nhỏ nhặt.
Đồ ăn ở căng tin giống như trước đây, cô vui vẻ, trà sữa nóng uống vào ấm bụng, cô cũng rất vui vẻ, Tang Ương cười một cái, cô cũng sẽ vui vì Tang Ương vui, bản chất của cô chính là một người dễ thỏa lòng.
Tâm trạng dần dịu xuống, Bách Chu nhìn Tang Ương cúi đầu gỡ xương cá cho mình, khoảnh khắc đó, trong tâm trí cô sinh ra một ý nghĩ may mắn.
Từ giây phút tỉnh lại, tất cả mọi chuyện đều thay đổi, cô không đến triển lãm tranh, cũng ngăn Tang Ương đến bệnh viện, quỹ đạo hành động của tất cả những người các cô đã tiếp xúc ở thời không ban đầu đều thay đổi, mà những người có tiếp xúc với họ, cũng thay đổi theo.
Cô giống như một giọt nước, nhỏ vào một cái hồ mang tên thế giới, lập tức sinh ra một vòng gợn sóng khi hòa vào hồ nước, những giọt nước ở gần cô bị tác động, rồi những giọt nước bị tác động này lại tác động đến những giọt ở gần mình, vì thế sóng mở thành vòng tròn lan ra xa, vô số giọt nước bị ảnh hưởng.
Cái hồ đó gặp thay đổi lớn vì một giọt nước rơi vào, tất cả đều khác.
Tang Ương tuyệt đối không thể đi theo quỹ đạo ban đầu, không thể đến trạm xe buýt nọ vào thời gian đó và lên chiếc xe buýt kia.
Thậm chí tai nạn kia cũng có thể sẽ không xảy ra vì hiệu ứng cánh bướm.
Đây là logic bình thường nhất cũng hợp lý nhất.
Bách Chu nên tin tưởng ý nghĩ này, không cần tiếp tục lo lắng đề phòng, thế nhưng vì liên quan đến mạng sống của Tang Ương, cô không thể bình tĩnh lại.
Có lẽ chỉ khi đợi đến sau tám giờ mười phút tối, cô mới có thể hoàn toàn yên tâm, sau đó để cuộc sống trở lại quỹ đạo vốn có.
"No chưa?" Thấy cô buông đũa, Tang Ương lấy giấy ăn đưa cho cô.
Bách Chu gật đầu, lại hơi rầu rĩ nhìn cốc trà sữa còn một nửa, cô không uống được nữa, lại không muốn bỏ đi.
Tang Ương vừa nhìn đã nhận ra suy nghĩ của cô, cầm trà sữa lên: "Chị cầm cho em."
Giải quyết vấn đề một cách hoàn hảo.
Bách Chu nắm chặt bàn tay không cầm gì của Tang Ương, đi ra khỏi căng tin cùng chị.
"Chúng ta vẫn còn nửa ngày, em có muốn đến nơi nào không?" Tang Ương hỏi.
Thật hiếm khi mới được ra ngoài cùng nhau trong một ngày đẹp trời thế này, không làm gì thì quá lãng phí.
Khi nghe chị nói vẫn còn nửa ngày, Bách Chu vô thức muốn nhìn lên đồng hồ, nhưng vẫn nhịn xuống.
Hiện giờ cô rơi vào thế khó xử, vừa chờ đợi thời gian trôi nhanh để mau chóng vượt qua mốc đáng sợ kia, vừa sợ hãi mốc thời gian đó đi đến.
Cô cố hết sức để bình tĩnh, tỏ ra như không có chuyện gì, quay đầu ngẫm nghĩ: "Hình như em không có nơi nào muốn đi, chị thì sao?"
Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra khỏi căng tin.
Tháp chuông lớn trên tầng cao nhất của thư viện vẫn đứng sừng sững, vừa ngước lên là nhìn thấy.
Bách Chu vội dời mắt đi, nhưng trái tim vẫn không khỏi đập mạnh vì sợ hãi.
Cô nắm chặt tay Tang Ương hơn.
Tang Ương nhận ra, cúi đầu nhìn hai bàn tay nắm chặt, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt ve mu bàn tay em, an ủi: "Tiểu Chu, đừng sợ."
Lần này, chị không hỏi cô che giấu điều gì, cũng không hỏi cô sợ hãi điều gì, mà nói, đừng sợ.
Bách Chu muốn nói gì đó để chị yên tâm, nhưng chỉ im lặng trước ánh mắt dịu hiền và bao dung của chị.
Nói gì cũng vô ích, chị đã biết cô có điều muốn che giấu.
Bách Chu chỉ có thể cong khóe môi, nói với Tang Ương: "Em không sợ, chỉ cần chị ở đây, em không sợ gì cả.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...