Lưu Sâm có chút ít đắc ý, để xem nàng mỹ nữ này nói thế nào đây. Hắn đưa mắt nhìn sang Phi Dương, mỹ nữ này đưa tay vén lọn tóc rũ xuống trước mặt rồi hờ hữn hỏi:
- Tác Ẩn, ngươi có biết tội của mình chưa?
Lưu Sâm nghe vậy thì suýt chút nữa đã nhảy dựng lên:
- Tội?
Hắn đã tìm được mục tiêu, vậy mà nàng còn nói vậy ư? Có ý gì đây?
- Ngươi làm chúng ta bị bại lộ hành tung, khiến cho địch nhân bao vây trùng trùng điệp điệp. Dưới tình huống này, chúng ta làm sao đi bước tiếp theo là điều tra vị trí chính xác đây?
- Thì ra là như vậy! Đó không phải là phạm trù tính toán của ta!
Lưu Sâm thản nhiên nói:
- Ban đầu ngươi chỉ nêu ra một vấn đề: đó là làm sao để tìm được mục tiêu! Và đáp án là ta đã tìm được rồi!
- Được thôi, ngươi rất giỏi tránh né!
Phi Dương lạnh lùng hỏi tiếp:
- Nếu như địch nhân thưa dịp này mà dời bảo vật đi nơi khác, vậy thì thế nào?
- Vậy thì phải xem bản lãnh của chúng ta mới được!
Lưu Sâm mỉm cười đáp:
- Nếu bản lãnh của chúng ta đủ khá, vậy thì sẽ cướp được bảo vật trước khi địch nhân kịp dời bảo vật đi nơi khác!
- Ngươi có bản lãnh đó sao?
Hắc Ám ma pháp sư xen lời hỏi. Gã nhịn đã lâu, nhưng rốt cuộc cũng không nhịn được mà phải lên tiếng. Vừa mở miệng thì đã nghe ra ngữ khí không mấy rốt rồi.
- Ta? Ta có thể làm gì chứ?
Lưu Sâm kinh ngạc nói:
- Ta nhìn bản lãnh của các ngươi, vốn tưởng rằng các ngươi có thể làm được. Không ngờ ta đã đánh giá cao các ngươi rồi....Vậy là ta đã tính sai rồi. Tổ trưởng, đáng lẽ ngươi phải cho ta biết trước thực lực của tổ này là thế nào chứ....
Hắn lại chuyển dời mũi thương về phía Phi Dương. Phi Dương sa sầm mặt, rồi ra lệnh:
- Xuất phát!
Đương nhiên không một ai tự nhận bảnh lãnh không đủ và thấp hơn những người khác. Nàng cũng vậy, mà đội của nàng lại càng giống như vậy!
Thế là cả tổ âm thầm tiến vào rừng, rồi lặng lẽ đến bên dưới sơn cốc. Trông bọn họ giống như những u linh trong bóng đêm vậy. Cả đội vừa đến chân núi, thì ở sơn cốc lại có thêm một bóng người xuất hiện, chính là Tháp Kỳ Nặc. Gã quả nhiên đã trở về, lợi hại thật!
Vừa đến chân núi, mọi người liền cảm nhận được hàn khí lạnh thấu xương. Mọi người lấy y phục ra thay đổi, rồi lại tiếp tục chạy lên đỉnh núi. Lúc này, ai nấy cũng đều mặc y phục trắng buốt, hầu như dung hợp vào băng tuyết ở đây một cách hoàn mỹ. Chẳng lẽ y phục ẩn thân còn mang theo loại công năng này nữa hay sao? Lưu Sâm đang định lên tiếng khen ngợi thì bên cạnh hắn lại vang lên thanh âm của Phi Dương:
- Nếu như ai còn nói thêm nửa câu vô ích thì ta sẽ lập tức giết kẻ đó ngay!
Lưu Sâm nghe vậy thì vội vàng ngậm miệng lại!
Hành quân trên tuyết là một việc rất khó khăn, nhưng những người này đều không phải là thường nhân. Chỉ khoảng nửa khắc, họ đã kéo dài dấu chân trên tuyết ra tới vài dặm. Trên mặt tuyết, những dấu chân này chính là biển báo động rõ rệt nhất. Bỗng nhiên ở phía trước có tiếng bước chân vang lên, "xoạc, xoạc" vài tiếng, mọi người cùng lúc nằm rạp xuống đất, cả mặt mũi và tay chân cũng đều dán sát xuống tuyết. Từ trong bóng tối nhìn ra, người ta vốn không thể nhìn ra bất cứ một dấu vết gì, thậm chí cũng chẳng nhìn thấy vật gì trồi ra khỏi mặt tuyết nữa. Bản lãnh cũng rất cao. Lúc này Lưu Sâm chỉ nghe có tiếng thở nặng nề lướt qua bên người, khiến hắn có cảm giác rất quái dị.
Khi lên đến đỉnh núi, chỉ thấy tinh quang đầy trời. Rốt cuộc mây đen cũng tan đi hết, giờ đây bầu trời rất quang đãng. Ở phía trước là một cái bình đài, nó nằm sát một tòa sơn động trắng xóa. Lúc này đang có rất nhiều Thú nhân đứng trên bình đài, tinh thần của ai nấy cũng đều phấn chấn vô cùng. Có lẽ chiều tối chính là khoảng thời gian mà họ tràn trề sức sống nhất.
- Hồi báo trưởng lão, không phát hiện được địch tung!
Một thanh âm vang lớn ở trên không. Người vừa lên tiếng chính là một điểu nhân to lớn. Đôi cánh của y dài tới hơn hai trượng, trong khi bay ở trên bầu trời thì lại không phát ra tiếng động nào.
- Báo cáo trưởng lão, ở phía tây sơn cốc cũng không có địch tung!
Lần này là một Xà nhân vừa chui ra từ trong tuyết.
- Báo cáo trưởng lão, đông sơn không có địch nhân!
Một gã Thú nhân tiến ra từ phía sau bình đài, nói.
- Hồi báo trưởng lão...
Từ bốn phương tám hướng, cả trên không và dưới đất, khắp nơi đều báo về là không phát hiện địch tung, nhưng không một ai lại chú ý tới mấy khối băng trắng toát ở trong khe núi. Có mấy tên Lang nhân đã đến cạnh khe núi để đánh hơi vài lần nhưng vẫn không phát hiện ra gì cả.
- Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ địch nhân muốn hư trương thanh thế hay sao?
Một Thú nhân lớn tuổi ở trên bình đài nhăn mày hỏi. Người này có lẽ là trưởng lão của chúng rồi.
- Chắc là vậy!
Một Hồ nhân lão giả khác lên tiếng:
- Đâu có ai trước khi tấn công vào thánh động của chúng ta mà lại đi thông tri cho ta biết ý đồ của họ chứ? Chẳng lẽ bọn họ còn có âm mưu khác sao?
Bỗng nhiên một gã Thú nhân chỉ tay về phía tây bắc rồi kêu lớn:
- Trưởng lão, không xong rồi, ở bên kia có khói kìa!
- Tặc tử gian trá thật!
Lão Hồ nhân quát lên:
- Đúng là điệu hổ ly sơn! Mau, đi cứu lửa!
- Dạ!
Đám Thú nhân lao xuống núi, trong lòng ai nấy cũng chỉ có một nguyện vọng, đó là tự tay xé đám người giảo hoạt kia ra thành nhiều mảnhh nhỏ, bởi vì kẻ địch đã dụ cho chúng lên hết trên núi, rồi sau đó mới tấn công đại bản doanh của chúng. Lúc này địa phương đang bị bốc cháy chính là đại bản doanh của Thú nhân. Đó là nơi Thú vương cư ngụ, Thú vương cốc.
Chỉ trong chốc lát, trên bình đài chỉ còn lại bảy, tám gã Thú nhân. Dưới ánh đuốc cực lớn, vẻ mặt của vài tên Thú nhân rất nghiêm nghị. Bọn chúng vẫn canh phòng thánh động vững vàng. Trong đêm tối, Phi Dương mỉm cười hài lòng. Nụ cười của nàng thật là động lòng người. Bỗng có một thanh âm rất nhẹ vang lên:
- Dù ngươi có giết ta thì ta cũng phải lên tiếng thôi....Tên Tháp Kỳ Nặc kia quả thật là một bậc thiên tài chuyên làm chuyện hắc ám!
Hôm nay Tháp Kỳ Nặc đặc biệt bận rộn, đầu tiên là dụ địch đuổi theo gã. Sau khi kế hoạch thay đổi, gã lập tức quay lại sơn cốc rồi tiến vào Thú vương cốc, và châm một mồi lửa ở đó, thế là lại dụ kẻ địch bỏ đi một lần nữa.
Nụ cười của Phi Dương lại càng tươi hơn. Tất nhiên gã là một thiên tài chuyên làm chuyện hắc ám rồi.
Lưu Sâm bổ sung thêm:
- Ngươi cũng là một thiên tài chuyện làm chuyện hắc ám!
Phi Dương nghe vậy thì nụ cười liền tắt lịm, nàng sẵn giọng nạt:
- Xuống dưới!
Mấy bóng trắng nằm úp xuống vách đá rồi di động một cách vô thanh vô tức. Sau đó họ bỗng nhảy vọt lên, khi tiếng kêu đầu tiên của một tên vệ binh được phát ra thì cũng liền ngay lúc đó có bảy, tám gã Thú nhân bị cắt đứt yết hầu. Trong nháy mắt bình đài tràn ngập mùi máu tanh, nhưng nó cũng lập tức bị gió núi thổi tan đi mất.
Không có bất kỳ một thanh âm nào khác!
Lại một trận gió lớn thổi qua, hơn mười bóng trắng chợt xuất hiện ở động khẩu. Phi Dương khẽ phất tay, các bóng trắng đó liền nối đuôi nhau mà tiến vào trong động. Phi Dương đi sau cùng, mà đi trước mặt nàng lại chính là Lưu Sâm. Hắn đứng trước động khẩu mà tỏ ra có chút do dự.
- Đi vào!
Thanh âm lãnh lẽo vang lên ở sau lưng, nó như một mũi tên bắn thẳng vào ót hắn vậy. Lưu Sâm thở dài hỏi:
- Ngươi thật muốn vào đó à?
Phi Dương không đáp lại mà chỉ đưa tay đẩy mạnh hắn một cái, Lưu Sâm chỉ đành phóng mình lao đi, Phi Dương bám sát không rời. Bên trong thánh động sáng hơn bên ngoài nhiều lắm, bởi vì ở trong động có ánh sáng, ngoài ánh sáng của đuốc ra, nó còn có một loại ánh sáng rất đẹp mắt, tuy không phải là ánh sáng của đuốc nhưng lại sáng hơn ánh sáng của đuốc nhiều lắm!
Hơn mười bóng nhân ảnh tiến vào động. Họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhất định sẽ đánh cho kẻ địch trở tay không kịp, rồi đồng thời tránh bị kẻ địch tấn công. Phàm những ai xâm nhập vào địa phương xa lạ thì đều hiểu rõ đạo lý này, nhưng việc nằm ngoài dự liệu của mọi người chính là trong động không có bóng dáng một kẻ địch nào cả. Trong động hoàn toàn trống không.
Không có đối thủ, nhưng trong động lại có bảo vật!
Đây là một tòa sơn động rộng lớn. Trên đỉnh động khá cao có những viên thạch nhũ rũ xuống, trông tựa như lợi trảo của dã thú và cũng trông giống hệt răng nanh cũa mãnh hổ. Bên dưới là một cái đầm lớn, nước ở trong đầm dập dềnh gợn sóng. Ở trên nóc động thì ghồ ghề nham nhở, còn ở dưới thì lại bình tĩnh vô cùng. Tất cả những thứ này đều không hấp dẫn sự chú ý của mọi người, mà thứ hấp dẫn mọi người nhất chính là nơi phát ra luồng ánh sáng kia.
Ánh sáng kia phát ra từ đâu? Chính là từ cái đầm nọ!
Trong đầm có gì? Trong đó có bảy trụ thủy tinh lớn nhỏ, dài nhất cũng hơn một trượng. Chúng chia ra đứng ở bốn góc, và vừa khéo lại có bảy màu khác nhau: đỏ, cam, vàng, xanh lục, xanh lá, lam, và tím!
Dưới sự phản chiếu của bảy đạo ánh sáng, đầm nước tỏa ra một loại ánh sáng lộng lẫy như mộng như ảo vậy. Cả nóc động cũng án lên một loại màu sắc rất kỳ quái.
- Thủy tinh thần kỳ!
Hắc Ám ma pháp sư thở một hơi, rồi nói tiếp:
- Chúng ta tìm được rồi!
- Đúng vậy!
Giọng nói của Phi Dương vừa lộ vẻ vui mừng lại vừa pha chút hoang mang:
- Nhưng làm sao mang chúng đi đây?
Mỗi một trụ thủy tinh dài chừng một trượng và lại phát sáng như thế. Nếu mang chúng ra khỏi đây thì tuyệt đối sẽ không tránh khỏi bị kẻ địch phát hiện. Nếu mang những trụ thủy tinh này mà di chuyển ở trong rừng rậm tối, Thú nhân ở xa tới mấy dặm tất cũng sẽ trông thấy rất rõ ràng.
Một khi bị Thú nhân phát hiện, vậy thì sẽ không trốn thoát được. Mà mang theo bảo vật lớn như thế rời khỏi đây thì không một ai có thể giết địch một cách hiệu quả và đột phá vòng vây dễ dàng được. Đã là như vậy thì tìm được bảo vật cũng bằng không, làm sao bây giờ?
Khi nêu lên câu hỏi, đương nhiên là nàng nhắm vào cả đội, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lưu Sâm. Nàng muốn xem tên hỗn đản này có biện pháp nào tốt hay không!
Lưu Sâm đang ngơ ngác nhìn mấy trụ thủy tinh, dường như đã hoàn toàn ngây dại ra!
Đây đúng là bảo vật, bởi vì khi vừa vào động, hắn đã cảm nhận được ở trong những trụ thủy tinh đó có ẩn chứa một loại lực lượng kỳ quái, nó dường như là năng lượng, mà cũng dường như là nhiệt lượng. Tật phong nhãn nhìn vào mấy trụ thủy tinh nọ, hắn có thể nhìn thấy rất rõ sự chuyển động của quang mang, mà quỹ tích chuyển động của chúng lại mang theo một vận luật nào đó và đồng thời cũng tràn trề sức sống.
Hàng tốt đây! Không cần biết chúng dùng để làm gì, nhưng rõ ràng đây là hàng cực tốt!
Mỗi khi bản nhân xuất thủ thì sẽ không trở về với tay không. Khà khà, thật xin lỗi! Hôm nay mấy trụ thủy tinh này sẽ thuộc về họ Lưu ta rồi! Vừa nghĩ tới đây, Lưu Sâm liền nhệch miệng cười.
Vừa nhìn thấy nụ cười đó, Phi Dương chợt thấy hồi hộp. Khi còn ở trong rừng, nàng đã có một kết luận, đó là chỉ cần nhìn thấy nụ cười đáng ghét đó của hắn, vậy thì nhất định trong bụng hắn đã có sáng kiến gì đó. Không biết có phải hắn đã nghĩ ra được diệu kế gì không nhỉ?
Nhưng bỗng nhiên ánh mắt của nàng quay về phía cửa động, bởi vì ở đó chợt có một trận gió thổi qua, sau đó thì lại có thêm ba bóng người xuất hiện. Bóng nào cũng cao lớn gần như đụng với nóc động. Nhân loại không có khổ người cao như vậy, chỉ có Thú nhân mà thôi.
Đầm nước xanh biếc đột nhiên sủi bọt, tiếp theo là năm bóng người nhảy vọt ra khỏi mặt nước. Toàn thân của đối phương đều là vẩy vàng, trên đầu và mặt cũng toàn là vẩy, hai mắt uy nghiêm vô cùng, trông giống như ác quỷ vậy.
- Hoan nghên các ngươi đi tìm chết!
Năm người cùng mở miệng hô lớn, thanh âm vang dội khiến cho vách động rung động không ngừng. Ba người vừa xuất hiện ở ngoài cửa động cũng cất tiếng cười ha hả phụ họa theo. Phi Dương thấy vậy thì trái tim liền trùng xuống. Tám người! Tuy rằng kẻ địch chỉ có tám người, nhưng nàng biết tám người này so với tám trăm người còn đáng sợ hơn. Tại sao chúng lại xuất hiện ở đây? Ở ngoài động không hề phát ra bất kỳ thanh âm gì, và cũng không phát hiện ra kẻ nào xuất hiện, vậy ba người kia từ đâu mà đến? Còn năm người vừa chui ra từ trong đầm rõ ràng là Long nhân, những kẻ có sức tấn công mạnh nhất. Năm Long nhân cũng đủ để đối phó với đại kiếm thánh rồi!
Với loại Thú nhân cao cấp như vậy, tại sao phải trốn trong đầm nước chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...