Bách Biến Tiêu Hồn

Theo tiếng cười của hắn, Tác Ẩn đang ở trong phòng bỗng nhiên biến mất. Sau đó gã chợt thấy một vùng sáng chói lòa đập vào mắt. Gã không khỏi nhắm chặt hai mắt lại, rồi sau đó mới từ từ mở ra. Vừa nhìn thấy không gian trước mắt, gã kinh ngạc kêu lên:
- Đây là đâu thế này?

- Đây là một Không gian ma pháp!

Một giọng nói biếng nhác vang lên:
- Ta có mấy vấn đề cần hỏi ngươi!

Tác Ẩn chậm rãi quay người lại, thanh kiếm ở trong tay cũng vẽ vào không trung một đường vòng cung. Gã kinh hoàng nhìn thanh niên đứng phía sau đang cười với gã. Chỉ thấy sắc mặt của gã biến thành xám như tro tàn:
- A Khắc Lưu Tư!

- Hảo nhãn lực!

Lưu Sâm thở dài:
- Tác Ẩn tiên sinh, ta chính là tên tặc tử ở phương nam mà ngươi vừa nhắc đến không lâu.

Tác Ẩn hoảng hốt kêu lên:
- Ngươi đã nghe được hết?

- Thật xin lỗi!

Vẻ bình thản ở trên mặt Lưu Sâm chợt biến mất, mà thay vào đó là nét lạnh lùng:
- Chỉ với những lời này thôi thì ta có thể giết ngươi đi rồi, bởi vì chúng đã cho thấy ngươi đang đối lập với ta.

Tác Ẩn nghe vậy thì lập tức giơ cao kiếm để thủ thế. Là một đại kiếm sư, cho tới bây giờ gã vẫn chưa bao giờ bị thiếu đấu chí, bất kể là phải đối mặt với ai!

- Ta có thể không giết ngươi, nhưng với điều kiện là....ngươi phải trả lời mấy câu hỏi của ta!

Lưu Sâm chẳng thèm nhìn đến thanh kiếm đang lấp lóe hàn quang của gã, mà chỉ nhìn thẳng vào mắt của gã.

Tác Ẩn khẽ nuốt ực một cái, rồi khó khăn thốt:
- Cứ hỏi!


- Thứ nhất, Lạc Phu đang ở đâu?

- Ta không biết!

Trả lời rất dứt khoát.

Ánh mắt của Lưu Sâm chợt lóe sáng, dưới cái nhìn đó của hắn, Tác Ẩn xanh cả mặt, đồng thời thân thể cũng khẽ run nhè nhẹ. Gã ấp úng nói:
- Ta....thật....không biết!

Lưu Sâm nhìn gã một lúc, sau đó hờ hững thốt:
- Xem ra địa vị của ngươi lại không cao như ta tưởng.

- Phải....đúng vậy!

- Còn một câu hỏi nữa, nếu ngươi vẫn không trả lời được thì chuẩn bị đi chết đi!

Tác Ẩn lóe lên tia hy vọng, vội nói:
- Cứ hỏi!

- Rốt cuộc kẻ thực sự nắm quyền tại Đại Lục công hội là ai? Ngươi đừng nói cho ta biết là Ước Sắt đấy nhé, ta biết lão quyết không phải là kẻ nắm quyền chân chính, bởi vì lão còn chưa có khí phách lớn như thế!

- Là quốc vương bệ hạ!

Cuối cùng Tác Ẩn cũng thốt ra câu trả lời, sau đó gã có phần thấy nhẹ nhõm, đồng thời ánh mắt cũng lặng lẽ quan sát bốn phía. Trong lòng có vô số nghi vấn nổi lên, rốt cuộc đây là loại Không gian ma pháp gì? Tại sao nó lại rộng lớn như thế?

- Tuy ngươi không nói là Ước Sắt, nhưng câu trả lời của ngươi cũng chẳng có chút giá trị nào.

Lưu Sâm cười lạnh nói:
- Ngươi có thể đi chết được rồi!

Nói xong, hắn chỉ khẽ vung tay lên thì đã nắm lấy cổ họng của gã rồi. Tác Ẩn kinh hãi vô cùng, gã vội vung kiếm lên tự vệ, nhưng không biết tại sao nó lại bỗng nhiên bay ra xa hơn mười trượng, rồi rơi xuống đất. Cổ họng của gã đang bị bàn tay của đối phương xiết chặt từ từ, khiến cho gã không thể hít thở được. Lúc này đầu óc của gã đã dần trở nên mơ hồ, nhưng bên tai vẫn nghe tiếng cười của Lưu Sâm vang lên:

- Ngươi nhất định là không phục, và cũng không biết tại sao ta lại giết ngươi!

Tác Ẩn không thể nói chuyện được, nhưng đầu của gã cũng ráng gật gật vài cái, ngụ ý là gã quả có ý nghĩ như vậy.

Lưu Sâm giải thích:
- Có hai lý do. thứ nhất, Đại Lục công hội đã là nhân tố khiến cho đại lục không được bình an, hơn nữa lại là kẻ địch với ta. Do đó, ngươi sẽ là kẻ thứ nhất bị chết dưới tay ta, nhưng sau này sẽ còn nhiều kẻ khác theo đuôi ngươi nữa. Thứ hai, vóc dáng của ngươi cũng tương tự với ta!

Nói xong, hắn chợt bóp mạnh tay, Tác Ẩn ráng sức giãy dụa nhưng không thoát được. Không lâu sau, hai tay của gã cũng từ từ rũ xuống, đầu cũng ngoẹo sang một bên, vì cổ họng của gã đã bị bóp nát. Dùng phương thức này để sát nhân, chỗ lợi lớn nhất là tương đối văn nhã, cả y phục cũng không bị hủy hoại.

Lưu Sâm buông tay ra, Tác Ẩn liền ngã lăn ra đất. Lưu Sâm quan sát khuôn mặt của gã thật lâu, sau đó thì khuôn mặt của hắn cũng bắt đầu thay đổi, các đường nét trên mặt đang từ từ biến đổi, và mọi thứ đều được tu chỉnh lại. Nửa giờ sau, hắn chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy khuôn mặt của hắn bây giờ giống hệt như Tác Ẩn vậy. Lưu Sâm lại vung tay lên, lần này thì thân thể của Tác Ẩn bay lên cao, sau đó thì tất cả mọi thứ ở trên người gã đều bị lột sạch hết, kể cả y phục và kiếm, vv....Sau đó, những thứ ấy đều bay lên người Lưu Sâm. Hắn chỉ xoay mình một vòng thì đã mặc y phục và khoác kiếm lên người. Giờ đây thì hắn chính là một Tác Ẩn không khác mảy may!

Lưu Sâm lại rung tay một cái, một tấm kính lại xuất hiện trước mặt hắn. Nhìn hình ảnh sống động của Tác Ẩn ở trong kính, Lưu Sâm thở dài thốt:
- Cách Tố bảo bối, ngươi muốn ta biến thành một lão nhân, nhưng người này vừa trẻ lại vừa anh tuấn như thế. Vậy thì vụ này không phải là trách nhiệm của ta đâu nhé!

Thế rồi hắn nhảy vài bước ở trong không gian, lúc này ở bên ngoài đã là vùng ngoại ô ở ngoài thành rồi. Lưu Sâm chọn một chỗ tối nhất rồi vung tay khoét lấy một mảnh đất sâu hoắm, sau đó hắn lại ném thi thể của Tác Ẩn xuống đó rồi lấp đất lại như cũ. Tất cả mọi thứ đều trở lại như trước kia, không có chút dấu vết khác lạ nào.

Sau khi làm xong mọi thứ, Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Ta giết ngươi, nhưng vẫn nói lý với ngươi. Bây giờ lại còn chọn một nơi tốt thế này để táng thân cho ngươi, vậy ngươi không thể trách ta nữa. Vả lại, ta sẽ còn hoàn thành tâm nguyện lúc còn sống cho ngươi, đó là thu phục mỹ nữ cao ngạo kia vào tay giùm ngươi!

Nói xong, hắn khẽ quay người một vòng, chỉ thấy một cơn gió thổi qua, thế là thân ảnh của hắn không còn thấy đâu nữa. Nhưng một khắc sau thì hắn đã xuất hiện ở trong phòng của Tác Ẩn. Lúc này bầu trời bên ngoài chỉ còn lờ mờ những vì sao, đây chính là khoảng thời gian tối nhất trong đêm. Lưu Sâm không lo lắng gì nữa, hắn chỉ lăn ra giường và đánh một giấc ngon lành.

Đánh vào địch doanh, xưa nay Trung Quốc vẫn có những việc thế này, nhưng lại chưa có một ai có thể làm thẳng thừng và triệt để như Lưu Sâm cả. Hoàn toàn biến thành một đầu mục của địch nhân? Nếu đứng ở bên ngoài quan sát thì khó mà biết được ẩn tình của địch nhân, vì vậy mà biến thành bộ dáng của kẻ địch, rồi sinh hoạt và làm việc ngay trong trận doanh của chúng, và với một chức vụ tương đối cao, vậy mà vẫn không tìm được bí mật của kẻ địch thì hắn tuyệt đối sẽ không tin.

Cái giường này vừa ngăn nắp sạch sẽ và lại vừa mềm mại. Ngay cả tấm chăn cũng rất mềm và cũng rất tinh xảo. Có lẽ đây là thói quen của đám con cháu đại gia phú hộ. Mặc kệ họ ở đâu và mặc kệ họ đang làm gì, thì cũng đều phải sử dụng những thứ tốt nhất. Xem ra địa vị đám con cháu của các vị đại công ở kinh thành cũng không thấp chút nào.

Trời gần sáng thì hắn mới ngủ, mãi đến khi vầng thái dương lên cao ba xào thì hắn vẫn còn tiếp tục nướng. Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên, Lưu Sâm chợt ngồi bật dậy. Theo thói quen, hắn vung tay lên, một dòng nước bay ra quấn lấy nắm tay cửa, nhưng hắn bỗng dừng lại, vì hắn vừa sực nhớ ra hiện trạng của mình. Thế là hắn vội thu tay về, suýt chút thì hắn đã quên mình không thể sử dụng ma pháp, vì bây giờ hắn chỉ là một kiếm sư mà thôi!

Hắn lại vung tay lên một lần nữa, chuyến này dòng nước cũng xuất hiện và biến thành một tấm kính. Lưu Sâm cẩn thận kiểm tra lại khuôn mặt của mình. Không có vấn đề gì, sau khi ngủ một giấc thì khuôn mặt của mình cũng vẫn không có gì thay đổi. Thế rồi hắn đứng dậy và mặc lại y phục, đồng thời cũng đeo kiếm lên hông thật chỉnh tề, rồi sau đó mới bước ra cửa. Vừa đi, hắn vừa nghĩ thầm trong lòng, ở học viện thì có mỹ nữ chuyên gõ cửa phòng hắn vào mỗi buổi sáng, còn ở đây thì không biết là ai gõ cửa nhỉ?

Cửa phòng vừa được mở ra, bên ngoài là một hán tử xa lạ.


Bình thường! Ở nơi đây, bất cứ ai cũng là những kẻ xa lạ, ngoài mấy tên thủ lãnh mà hắn chú ý ra.

- Chuyện gì?

Thanh âm của Lưu Sâm cũng bắt chước giống hệt Tác Ẩn.

- Có đại sự cần bẩm báo!

Đối phương mặc hắc y, thần tình lộ vẻ tháo vát.

- Đại sự?

Lưu Sâm đóng cửa lại rồi nói:
- Nói!

- Thuộc hạ phụng lệnh tổ trưởng để giám thị mọi động tĩnh của gia tộc Lạc Phu. Canh năm đêm qua, có ba gã đệ tử của Lạc Phu gia hợp mưu mà suy đoán sự thất tung của Lạc Phu có liên quan đến bản hội, vì vậy nên bọn chúng đang định mở kế hoạch tìm kiếm đại quy mô. Thuộc hạ lo rằng.....lo rằng hành động của chúng sẽ phá hỏng thanh danh của bản hội, vì vậy mà xin Tác Ẩn tiên sinh hãy lập tức báo lại với tổ trưởng để phái người tiêu diệt bọn chúng!

- Quả nhiên là đại sự!

Lưu Sâm hơi trầm ngâm một lát, rồi hỏi lại:
- Việc này có bao nhiêu người biết?

- Chỉ có một mình thuộc hạ!

- Tốt!

Lưu Sâm chợt vung tay ra rồi nắm lấy cổ gã, chỉ nghe "rắc" một tiếng nhỏ, người kia trợn to hai mắt đầy vẻ bất ngờ.

Bỗng nhiên trong lòng Lưu Sâm dậy lên một cảm giác kỳ lạ, hắn khẽ lật tay một cái, thi thể của người kia liền biến mất. Khi hắn vừa quay đầu lại thì cửa phòng cũng được đẩy ra. Trong gió sớm chợt thoang thoảng có một mùi hương khí nhàn nhạt, một mỹ nữ bỗng xuất hiện ở trước cửa, hai mắt thì lạnh lùng nhìn hắn.

Lưu Sâm thầm kêu may mắn. Tốc độ của mỹ nữ này nhanh thật. Mấy phút trước đây, hắn vừa cảm nhận được sự hiện hữu của nàng vẫn còn cách hơn mười trượng, nhưng chỉ trong tích tắc thì nàng đã đến trước cửa phòng mình rồi. Lúc này Lưu Sâm vội cười khỏa lấp, rồi chào:
- Tiểu thư!

Mỹ nữ này tất nhiên là tổ trưởng Ưng tổ, Phi Dương tiểu thư!

- Ngươi đang làm gì đó? Tại sao không tới phòng hội nghị?


Thanh âm của Phi Dương vĩnh viễn luôn lạnh lẽo như vậy.

- Ta vừa mới rời khỏi giường thôi!

Lưu Sâm trả lời của hắn là đúng sự thật. Hắn quả thật chỉ vừa bước xuống giường thôi. Sau khi rời giường, chỉ tốn vài giây là đã mặc xong y phục, rồi soi gương, sau đó thì giết người rồi hủy thi diệt tích, cuối cùng thì nàng tới.

- Lần sau không được tái phạm nữa!

Phi Dương trầm giọng nói.

- Dạ!

Lưu Sâm trả lời một cách bất đắc dĩ. Cả ngủ một giấc mà cũng không được tự do sao? Có cần phải quản lý nghiêm ngặt như vậy hay không chứ?

- Mặt khác, nghe nói Khắc Dương Tư có việc gì đó cần bẩm báo, hắn đâu rồi?

Vừa hỏi, Phi Dương vừa đảo mắt nhìn quanh phòng.

Khắc Dương Tư? Gã thuộc hạ vừa bẩm báo tin tức kia tên là Khắc Dương Tư sao? Chẳng lẽ đã có kẻ gian tế nào đó báo lại với nàng rồi sao? Lưu Sâm nhíu mày nói:
- Vậy à? Ta không biết!

- Không biết?

Phi Dương trừng mắt nhìn hắn, thanh âm của nàng dường như có thêm vài phần lạnh lẽo:
- Có người nói hắn đi về hướng này để báo cáo với ngươi!

Vừa nói tới đây, nàng khẽ lắc người một cái thì đã đến bên cạnh cửa sổ. Nàng đưa tay kéo nhẹ rèm cửa, ở đó không có ai. Sau đó nàng lại đến sau lưng giường ngủ, rồi khẽ kéo màn lên, cũng không có người nào!

- Phi Dương tiểu thư, ngươi có thể nhìn dưới gầm giường xem thử. Nghe nói có người hay có thói quen giấu người dưới gầm giường đấy.

Lưu Sâm thản nhiên đề nghị.

Gầm giường? Là một tổ trưởng cao quý, một đại cô nương mỹ lệ như nàng mà có thể cúi người chổng mông lên trời để kiểm tra gầm giường của nam nhân hay sao? Trên mặt của Phi Dương bắt đầu có nét giận.

Lưu Sâm đưa tay nắm lấy một đầu giường, sau đó chỉ cần dùng tí sức thì chiếc giường đã rời khỏi vị trí, ở bên dưới là nền đất sạch sẽ, tất nhiên cũng không có người. Hắn lãnh đạm nói:
- Bản nhân có thể giấu một đại mỹ nữ ở trong phòng, nhưng chuyện giấu nam nhân thì chưa từng làm bao giờ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui