Cửa phòng từ từ được mở ra, Lệ Nhã đứng ở ngưỡng cửa, trên mặt nàng là nét trắng tái mà trước giờ chưa từng có. Nàng bước ngang qua Cách Tố, không thốt lời nào, mà chỉ lao thẳng tới bên cạnh Tư Tháp đang nằm trên giường.
Cách Tố bỗng quay phắt lại, trong mắt nàng ánh lên lửa giận ngút trời, dường như muốn thiêu đốt đối phương thành tro luôn vậy. Nữ nhân vô sỉ này trước là hãm hại nam nhân của mình, sau lại cướp đi tính mạng của đệ đệ mình. Nàng phải cố gắng đè lửa giận xuống thì mới không ra tay giết chết Lệ Nhã ngay tại đây.
Nhưng khi nàng vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì trái tim lập tức trùng xuống, bởi vì lúc này Lệ Nhã đang cầm tay Tư Tháp mà áp lên mặt mình, bàn tay lạnh ngắt của gã được áp lên khuôn mặt cũng đang đẫm lệ của nàng. Lệ Nhã tuôn lệ như mưa, tuy không thốt lên một lời nào, nhưng vào thời khắc này thì không có lời nào lại hơn cả việc nói vạn lời. Cách Tố thậm chí còn có thể nhận ra được trái tim của Lệ Nhã như đang vỡ ra từng mảnh vậy.
- Tư Tháp, tình lang của ta!
Lệ Nhã cất giọng rất nhẹ nhưng cũng tràn ngập bi thương:
- Nếu ngươi phải đi, vậy ta chỉ muốn nói cho ngươi biết một việc........ta yêu ngươi!
Cách Tố ngây người ra, đồng thời nước mắt cũng từ từ lăn dài trên má, bao nhiêu lửa giận trong ánh mắt của nàng cũng lặng lẽ biến mất.
- Trong suốt thời gian qua, ta sớm đã rất sợ, sợ ngươi sẽ biết hết mọi việc. Ta sợ ngươi sẽ biết được ta là loại nữ nhân như vậy. Ta sợ ngươi sẽ vất bỏ ta....còn bây giờ.....bây giờ thì mọi thứ không còn quan trọng nữa. Ngươi đi, đó là một giải thoát. Và bây giờ, ta cũng có thể giải thoát rồi!
Nói xong, nàng bỗng vung tay lên, một thanh chủy thủ sáng như tuyết chợt xuất hiện trong tay. Nó phát ra ánh sáng rất đẹp mắt và cũng mang theo cả sát khí rất lãng mạn. Tiếp theo thì nàng lập tức đâm chủy thủ vào tim của mình....
- Đừng!
Cách Tố vội kêu lớn, đồng thời cũng nhảy vút tới. Nàng chụp lấy cánh tay cầm chủy thủ của Lệ Nhã, đó là nàng làm theo bản năng và cũng đã sử dụng tốc độ nhanh nhất của mình. Nếu một đại ma pháp sư muốn đoạt lấy chủy thủ ở trong tay một ma pháp học viên cấp hai thì rõ ràng không khó, và nàng quả thật cũng đã làm được rồi, bởi lẽ lúc này nàng đã nắm giữ được bàn tay của Lệ Nhã; nhưng Lệ Nhã lại mỉm cười buồn bã, sau đó tay trái lại vung lên, và lần này trong tay nàng cũng lại xuất hiện thêm một thanh chủy thủ khác. Và lần này, nàng vẫn đâm nhanh chủy thủ vào tim mình như lần trước vậy.
Quả thật là một nữ tử mưu kế đa đoan. Cả việc tự sát mà cũng lồng theo liên hoàn kế nữa, chiêu này quả thật đã khiến Cách Tố bất ngờ vô cùng. Nàng cảm nhận được hàn ý phát ra từ thanh chủy thủ kia, và cũng cảm thấy nó đang lướt qua tay mình, và cũng biết chắc là nó sẽ đâm vào ngực Lệ Nhã, để sau đó sẽ triệt để kết thúc tính mạng của nàng ta!
"Tại sao?" Đây có lẽ là nghi vấn sau cùng ở trong lòng Cách Tố. Chẳng lẽ ngươi nhất định phải chết sao? Đệ đệ của ta đang cách cái chết không xa, tất cả đều là vì ngươi. Nếu ngươi cũng chết đi, vậy chẳng phải hắn sẽ bị chết oan uổng lắm sao?
Chủy thủ bỗng nhiên dừng lại, nó dừng lại ngay trước ngực của Lệ Nhã, gần như sắp chạm vào da của nàng luôn, nhưng nó đã dừng lại rất đúng lúc!
Trái tim của Cách Tố dường như hoàn toàn ngừng lại, bởi vì nàng đã nhìn thấy nửa khúc chủy thủ đã rơi xuống đất, còn lại nửa khúc trên thì đã có thêm một bàn tay ngăn lấy nó. Nói chính xác hơn thì nửa đoạn chủy thủ còn lại đang bị hai ngón tay của ai đó kẹp chặt lại, và nó không thể dịch chuyển thêm chút nào nữa.
Cách Tố đưa mắt nhìn lên, cõi lòng của nàng gần như phát hoảng:
- A Khắc Lưu Tư!
Bên cạnh hai người họ không biết từ lúc nào đã thấy có thêm một bóng người, và người ấy chính là A Khắc Lưu Tư! Hắn đã trở về!
Trên mặt Lưu Sâm đang lộ vẻ bi ai vô cùng, hắn trầm giọng nói:
- Nếu ngươi muốn chết thì ta sẽ không cản ngươi, nhưng ngươi có thể chờ thêm một chút.
Nói xong, hắn liền buông tay. Lệ Nhã lùi lại ba bước và kinh ngạc nhìn hắn. Người này là người mà nàng sợ nhất, từ sau chuyện đó, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt của hắn thì lòng của nàng bất giác không tự chủ được mà cảm thấy rất kinh hoàng. Đôi mắt ấy đã nhìn thấy rõ mọi việc, dường như nó có thể nhìn xuyên thấu hết toàn bộ bí mật ở trong lòng nàng, thế nhưng bây giờ nàng lại không sợ hắn nữa, bởi vì nàng không hề có ý định sống thêm chút nào.
- A Khắc Lưu Tư, ngươi.....tại sao bây giờ ngươi mới về?
Rốt cuộc Cách Tố cũng tuôn nước mắt như mưa.
- Ta đã về trễ rồi!
Lưu Sâm nhìn Tư Tháp đang nằm trên giường, rồi nói tiếp:
- Tư Tháp, lại đây, để xem duyên phận giữa chúng ta có thật sự kết thúc rồi hay không!
Nói xong, hắn liền vung tay lên, lập tức có một luồng hơi nước màu lam nhạt tựa như một thanh lợi kiếm bắn thẳng vào ngực của Tư Tháp.
Cách Tố thấy vậy thì toàn thân chấn động mà đứng như trời trồng. Trời ạ, Thủy ma pháp! Hắn biết Thủy ma pháp!
Hắn có thể cứu được đệ đệ của mình hay không?
Hắn là thần của Phong hệ, nhưng tuyệt không phải là thần của Thủy hệ. Hắn đã tạo nên rất nhiều kỳ tích ở trên người mình, nhưng lần này có thể sáng tạo thêm kỳ tích khác nữa hay không? Nàng rất hy vọng là hắn có thể. Chỉ cần hắn làm được, vậy đời này nàng sẽ hồi báo cho hắn thật tốt, dùng tất cả mọi phương thức để trả ơn cho hắn!
Luồng hơi nước màu lam nhạt chậm rãi biến thành màu lam đậm và dần dần cũng biến thành thực chất. Lúc này trên trán Lưu Sâm đã thấy mồ hôi đang tuôn ra không ngớt. Thủy ma pháp của mình đã đạt đến trình độ nào, hắn hoàn toàn không biết, và đây cũng là lần đầu tiên hắn trị thương bằng Thủy ma pháp, mà lại sử dụng nó ngay trên người bằng hữu của mình nữa; nhưng gã không chỉ là bằng hữu của mình, mà còn là đệ đệ của nữ nhân của mình. Điều đó cũng có nghĩa gã cũng là thân nhân của mình. Từ trước tới nay, mỗi khi dùng ma pháp thì Lưu Sâm đều sử dụng nó một cách tự do và nhẹ nhõm, nhưng lần này thì hắn chỉ thấy rất nhiều áp lực.
Hỡi thần ma pháp vạn năng, hãy ban cho ta lực lượng!
Đây là lời khấn nguyện ở trong lòng hắn. Lần đầu tiên trong đời, hắn có sự khiêm cung và kính ý đối với ma pháp!
Dòng nước chậm rãi chảy vào ngực của Tư Tháp, Tật Phong nhãn nhìn xuyên qua dòng nước màu xanh để quan sát cách vận hành của nó thật tỉ mỉ. Phong ma pháp tại bộ vị trái tim của Tư Tháp lặng lẽ biến mất, trái tim của gã gần như bị hòa tan trong nội thể, nhưng lúc này nó đã bị dòng nước màu lam vây lấy và cũng run lên nhè nhẹ. Rốt cuộc trái tim của Tư Tháp cũng được cố định lại, những vết máu ở trong nó cũng lặng lẽ biến mất. Miệng vết thương ở bên ngoài cũng khép lại rất nhanh, hầu như ngay cả mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ khép lại của miệng vết thương. Sau đó thì dòng nước màu xanh chậm rãi biến mất, còn Lưu Sâm cũng chậm rãi thu tay về.
Lúc này mồ hôi ở trên trán Cách Tố còn nhiều hơn cả Lưu Sâm, nàng khẩn trương hỏi:
- Thế nào?
Lưu Sâm mỉm cười. Nụ cười của hắn liền xua tan bầu không khí trầm muộn ở trong phòng. Cách Tố sốt ruột kêu lớn:
- Ngươi nói mau, thế nào rồi?
- Không thành vấn đề!
Lời này vừa thốt ra, Cách Tố chợt reo một tiếng vui mừng, sau đó thì nhảy phốc vào lòng hắn. Đây là lần đầu tiên nàng nhào vào lòng hắn ở trước mặt người ngoài, nhưng nàng chẳng hề quan tâm tới điều đó nữa.
"Leng keng" hai tiếng vang lên, hai thanh chủy thủ đều rơi khỏi tay Lệ Nhã, người vốn đã bị hóa đá từ nãy tới giờ.
Không có ai quan tâm tới Lệ Nhã, lúc này Cách Tố ôm chặt lấy Lưu Sâm rồi nói:
- Ái lang, đa tạ ngươi, đa tạ ngươi......
Vừa nói, nàng vừa không ngừng dụi dụi mặt mình vào mặt của hắn, mà khuôn mặt của hai người lại đều ướt đẫm mồ hôi.
Dùng phương thức này để lau mồ hôi, âu cũng là chuyện lạ!
Bỗng nhiên ở trên giường có tiếng động, thì ra Tư Tháp đã ngồi dậy và đang đưa mắt nhìn khắp nơi đầy kinh ngạc, tựa như mới vừa tỉnh giấc chiêm bao vậy.
Cách Tố chợt kêu "A" một tiếng, đồng thời cũng nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay của tình lang rồi chạy đến bên giường. Lệ Nhã cũng thất thanh kêu lớn, nàng đã nhanh miệng hơn và thanh âm cũng lớn hơn Cách Tố, nhưng hai chân lại đứng yên một chỗ chứ không chạy đến bên cạnh Tư Tháp.
- Tỷ tỷ!
Tư Tháp ngơ ngác nhìn Cách Tố đang chạy tới mà kêu lên.
- Đệ đệ!
Cách Tố tuôn lệ như mưa.
Hai tỷ đệ mừng mừng tủi tủi nắm chặt tay nhau. Lưu Sâm hơi nhìn thoáng sang bên cạnh, chỉ thấy Lệ Nhã không biết từ lúc nào cũng đã quay mặt đi, hai đầu vai không ngừng run rẩy kịch liệt, không ai có thể nhìn rõ khuôn mặt của nàng trong lúc này.
- Cách Tố!
Thanh âm của Lưu Sâm nhẹ truyền vào tai Cách Tố:
- Đi thôi, có một số việc họ cần phải bày tỏ riêng với nhau!
Cách Tố ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lưu Sâm đã ra đến ngoài cửa.
Đằng trước là đại môn, bên ngoài vẫn có ánh nắng chói chang, nó ấm đến nỗi có thể người người ta bay bổng. Mùi hương của hoa không biết từ đâu truyền lại, Cách Tố hít một hơi thật sâu rồi đóng cửa phòng lại. Ngay lúc đó, chợt có tiếng khóc tấm tức vang lên từ sau cánh cửa vừa được đóng lại...
- Ái lang!
Cách Tố tiến đến gần hắn rồi mỉm cười nói:
- Ta thật là cao hứng! Đây là lúc ta cao hứng nhất đời!
Lưu Sâm quay lại nhìn nàng, trên khuôn mặt mỹ lệ của nàng vẫn còn vươn ngấn lệ. Người ta khi gặp cảnh thương tâm thì đều rơi lệ, nhưng gặp lúc vui vẻ nhất thì cũng rơi lệ như thường, thậm chí còn rơi lệ nhiều hơn và cũng không cần phải đè nén cảm xúc của mình.
Hai người sóng vai nhau bước ra ngoài. Ngoài sân vẫn có rất nhiều đạo sư và học viên đang tụ tập tại đây. Cách Tố nắm tay Lưu Sâm giơ lên rồi cao giọng hô:
- Chư vị đạo sư và các bạn học, Tư Tháp đã được khang phục! Tất cả đều nhờ vào... A Khắc Lưu Tư của chúng ta!
Lời này vừa vang lên, mọi người lập tức hò reo vui mừng. Toàn bộ học viện cũng đều vui mừng, vô số Hỏa ma pháp được bắn lên trời, tạo ra rất nhiều hoa lửa như mừng tiết xuân vậy. Các học viên, trong số đó có một nữ hài, đều mỉm cười hớn hở. Nụ cười của nàng có mang theo niềm kiêu hãnh và mừng rỡ, đồng thời cũng có cả nét e lệ. Người đó không ai khác hơn chính là Khắc Mã!
Đó chính là nam nhân của nàng, là con cưng của học viện. Bất luận có tình huống gì xảy ra, chỉ cần có mặt của hắn thì tất cả đều sẽ được giải quyết êm thắm. Bất luận thế nào, hắn sẽ đều có thể tạo ra kỳ tích.
Khi có địch nhân xuất hiện, hắn sẽ là sát thủ giết địch. Bất kể kẻ địch là ai, hễ nghe đến tên hắn thì đã sợ mất mật. Khi có bi kịch xảy ra, hắn sẽ là thần tiên cứu người. Mặc kệ thương thế nghiêm trọng tới cỡ nào, hắn cũng đều có thể cứu người đó trở về, ngay cả tử thần đến từ địa ngục cũng phải chùn bước trước hắn!
oooOooo
Trời tối, Tô Nhĩ Tát Tư học viện đang chìm trong sự hân hoan ngút trời. Việc một ma pháp học viên bị chết vốn cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng người học viên này lại là thành viên của Hoàng kim tổ, tất nhiên không thể giống các học viên bình thường được. Huống chi, người vừa cứu gã lại là niềm kiêu ngạo của học viện - thần nhân A Khắc Lưu Tư!
Không có ai bàn tán về môn ma pháp mà hắn đã dùng để cứu người, có lẽ theo họ nghĩ, thần là thần, vốn không có sự khác biệt giữa các môn ma pháp.
Lúc này Cách Tố đang ở trong phòng mình. Nàng đã sớm tắm rửa sạch sẽ, kể cả nam nhân của nàng. Nàng đã dùng khăn tắm thơm phức để lau người cho hắn, lau sạch sẽ toàn bộ, nào là mặt, trán, môi....phàm những nơi nào nàng chạm tới cũng đều hôn lên đó một lần. Sau khi hôn xong thì còn ngã vào lòng hắn, rồi chủ động cầm tay hắn đặt lên ngực mình. Đó là bộ vị mà hắn thích vuốt ve nhất, vì vậy mà nàng không giữ lại gì cả, cứ để cho hắn vuốt ve thỏa thích!
Sau một lúc triền miên, Cách Tố ngẩng mặt lên nỉ non:
- Ái lang, sao ngươi lại biết Thủy ma pháp thế? Đã xảy ra chuyện gì? Cách Tố của ngươi không thể nào hiểu được ngươi nữa rồi!
Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Ngay cả ta cũng có vài phần không hiểu nữa.
Cách Tố vốn không có mục địch nghiên cứu ma pháp sâu hơn, nàng chỉ hỏi qua loa vài câu, sau đó hôn hắn một cái rồi hỏi tiếp:
- Sao ngươi trở về đúng lúc thế nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...