Vì thế, nếu Lưu Sâm muốn ở lại phòng nàng thì nàng phải vẫn sinh hoạt như bình thường, có như vậy thì kế hoạch mới hoàn mỹ được. Chính nàng đã phát hiện ra điểm này, nhưng lại không nói cho hắn biết, mà chỉ chọn ngủ bên cạnh bàn suốt đêm mà thôi.
Ngủ bên cạnh bàn cả đêm cũng không phải là chuyện lớn gì, thậm chí cũng không thể coi là một vấn đề nữa, nhưng Lưu Sâm đã từ chi tiết nhỏ này mà hiểu được Khắc Mã. Nàng là một nữ hài tinh tế, và cũng là người không muốn gây thêm phiền phức cho hắn.
"Tự ta đi tìm chỗ cho mình", nhưng lời này vừa thốt ra thì Khắc Mã đã lập tức quay phắt lại, nàng hốt hoảng nói:
- Đừng làm vậy, A Khắc Lưu Tư, ngươi đừng làm thế!
- Nhưng ngươi....
Lưu Sâm hơi do dự.
- Ta nguyện ý mà! Thật đấy! Ta hoàn toàn tự nguyện!
Thanh âm của Khắc Mã rất nhỏ, nhưng cũng rất kiên định:
- Xin ngươi hãy cho ta một cơ hội, để ta được yên tâm, được không/
Yên tâm? Đó là lý do của nàng sao?
Bỗng nhiên ở bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên, Khắc Mã vừa nghe được thì trở nên khẩn trương vô cùng!
Lúc này bỗng có thanh âm của Lưu Sâm lọt vào tai nàng:
- Là muội muội của ngươi!
Quả nhiên, thanh âm của muội muội Khắc Mã vang lên:
- Tỷ tỷ, tỷ dậy chưa?
Khắc Mã dùng ánh mắt ra hiệu với Lưu Sâm, chỉ thấy hắn mỉm cười nói:
- Cứ mở cửa đi, nàng ta sẽ không nhìn thấy ta đâu. Sẵn đây nói luôn, nếu ngươi cần làm chuyện gì thì cứ làm đi, không cần lo cho ta. Nếu ta không muốn ai nhìn thấy mình thì sẽ không ai nhìn thấy được.
Lời vừa dứt, thân ảnh của hắn liền biến mất vô tung vô ảnh. Khắc Mã kinh ngạc trợn mắt, vậy cũng được sao?
- Tỷ tỷ!
Bên ngoài lại có tiếng vang lên.
- Tới đây!
Cửa phòng vừa được mở ra, một tiểu cô nương liền chui tọt vào, rồi nói:
- Tại sao tỷ lâu vậy chứ?
Quả nhiên như Lưu Sâm dự liệu, tiểu nha đầu này rất cơ trí. Khi vừa vào phòng thì nàng ta đã đảo mắt nhìn quanh khắp nơi, tuy biết là muội muội sẽ không tìm được thứ gì, nhưng Khắc Mã vẫn rất hồi hộp. Nàng vội hỏi:
- Mới sáng sớm mà muội làm gì thế?
- Muội tới tìm tỷ để tâm sự thôi....mấy tháng qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, muội sớm đã muốn kể lể tâm sự với tỷ rồi, nhưng tới hôm qua tỷ mới về; mà tối qua mệt mỏi thì không nói làm chi, còn hôm nay tỷ không bỏ thời gian ra để nghe muội tâm sự thì không được đâu....
Có lẽ do tâm tình bị đè nén đã lâu, mà bằng hữu cùng tuổi và cùng đẳng cấp thì không có mấy ai, nên tiểu cô nương mới nhịn không nổi, trời vừa sáng thì đã chạy đến tìm tỷ tỷ để tâm tình rồi.
- Được rồi!
Khắc Mã bất đắc dĩ, nói:
- Ra ngoài đã, chúng ta vừa đi vừa nói!
Nói xong, Khắc Mã quay mình bước ra cửa, muội muội thấy vậy cũng bước ra theo, sau đó lại lên tiếng hỏi:
- Tỷ tỷ, quan hệ giữa tỷ và thiếu chủ trở nên tốt như thế từ lúc nào vậy? Hắn đã vì tỷ mà mạo hiểm, lại còn ôm chặt tỷ như thế nữa. Tỷ đã báo cho hắn biết quyết định của gia gia chưa? Tỷ tỷ....
Khắc Mã nghe hỏi mà đỏ mặt tía tai, bao nhiêu cơn buồn ngủ từ tối hôm qua đều tan biến hết. Vừa khéo lúc này lại thấy gia gia xuất hiện ở trước mặt, ông ta lên tiếng:
- Hắn đi rồi ư?
Khắc Mã thừa dịp mà bỏ rơi muội muội và tránh cho mình phải trả lời câu hỏi hóc búa đó. Nàng vội trả lời gia gia:
- Dạ đúng vậy, gia gia, hôm qua người uống say nên con vẫn chưa có dịp nói với người....
Thế rồi nàng kể lại mọi chuyện cho gia gia nghe, sau khi nghe xong, gia gia không thốt lời nào. Ông ta chỉ nhìn về phía tây bắc thật lâu, nơi đó chính là vị trí của Phong Thần đảo.
oooOooo
Màn đêm buông xuống, lại một ngày trôi qua bình yên vô sự!
Lưu Sâm theo lệ thường mà uống vài chén. Hôm nay thức ăn cũng không giống hôm qua, nhưng về cơ bản thì cũng là một bữa ăn nhỏ. Dưới ánh đèn, Khắc Mã đang ngồi khâu vá. Sắc mặt của nàng trông rất bình tĩnh, và mỗi một động tác cũng đều nhẹ nhàng từ tốn vô cùng, thỉnh thoảng còn quay sang trao đổi vài ánh mắt với Lưu Sâm. Mỗi lần như vậy thì trên mặt nàng lại thoáng hồng một chút.
Trong thế giới này, có một số nữ hài thích ma pháp, một số thích kiếm thuật, còn nàng thì lại thích nữ công!
Trong số các nữ hài mà hắn quen biết, không có ai thích nữ công cả. Thật là kỳ quái! Đối với nữ công của thế giới này, hắn rất coi thường, bởi vì kỹ thuật của họ quá thô; thế nhưng hình ảnh ngồi trước ánh đèn leo lét để may vá vẫn là một hình ảnh rất ấm áp. Trời tối, một ngọn đèn, hai người, nam thì nhâm nhi chén rượu, nữ thì thêu thùa. Đây là dị giới đó sao? Không, rõ ràng đây là hình ảnh một đôi phu thê nông thôn của thế giới hiện đại kia mà - so với thế giới hiện đại tuy có vẻ thoáng hơn một chút, bởi lẽ nam nhân của thế giới hiện đại không hề nhàn nhã như thế, mà hắn thì đã ngồi không cả ngày thế này rồi, vì vậy mà hắn có cảm giác dường như đao quang kiếm ảnh đang ở xa mình lắm vậy.
- Hôm nay ngươi ngủ trên giường đi!
Lưu Sâm thản nhiên đề nghị.
Lời này vừa thốt ra, thân thể của Khắc Mã liền hơi rúng động, trên mặt nàng lộ ra nét thẹn thùng và cũng hơi có phần kinh hoảng. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Lưu Sâm, sau đó lập tức nhìn đi nơi khác để tránh ánh mắt của hắn. Nàng ấp úng nói:
- Ta......ta nghe lời ngươi.
Lưu Sâm không hiểu phản ứng của nàng. Để ngươi ngủ trên giường là muốn tốt cho ngươi, chứ sao lại có vẻ khó khăn như thế? Tại sao nàng lại đỏ mặt? Hắn xoay chuyển ánh mắt, hiểu lầm! Tất cả chỉ là hiểu lầm!
Lưu Sâm quay người đi, thân ảnh của hắn lập tức biến mất, chỉ ném lại một câu:
- Ta đi tìm nơi khác để ngủ, ngươi có thể yên tâm ngủ ở đây. Ta sẽ không nhìn trộm đâu.
Thanh âm của hắn truyền đến từ chỗ nào? Khắc Mã ngơ ngác nhìn quanh, chẳng lẽ mình đã hiểu lầm rồi sao? Ý hắn không phải muốn mình ngủ với hắn sao? Trời ạ, tự mình đã nghĩ sai rồi! Thật mắc cỡ chết đi được!
Vừa nghĩ tới đây, nàng vội bụm hai tay vào mặt nóng bừng của mình, nhưng vẫn không thể che hết khuôn mặt đỏ lựng của mình được.....
Nhìn chiếc giường ấm cúng, Khắc Mã chậm rãi cởi y phục của mình ra, để lộ tấm thân mềm mại và trắng nõn, giống như một cành lan lặng lẽ nở dưới bầu trời đêm vậy. "Không biết hiện nay có ai đang thưởng thức cảnh sắc mỹ lệ này hay không?" Khắc Mã thầm tự hỏi mình.
Có lẽ có, mà cũng có lẽ không, nhưng dù có hay không, nàng vẫn tự nhiên phô bày bản thân. Sau đó thì nàng liền chui vào trong chăn, tuy chăn vẫn là của mình, vẫn có mùi hương thoang thoảng như cũ, nhưng xen lẫn trong đó vẫn có chút mùi của nam nhân. Đó là mùi khí tức của nam nhân thành thục. Khi vừa hít vào một hơi khí tức này, tim của nàng liền đập rộn lên. Mãi cho đến khi chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt của nàng vẫn ửng hồng như trước.
oooOooo
Sang buổi trưa ngày thứ tư, nhiều hơn thời gian dự đoán một ngày, trên đảo vẫn bình yên như cũ. Bầu không khí cuồng hoang đã từ từ biến mất, mọ người ở trên đảo đều trở lại với cuộc sống bình yên hạnh phúc và vô tranh với đời. Lúc này Lưu Sâm đứng ở trong phòng của Khắc Mã, hắn nhìn về phía chân trời xa xa rồi nói:
- Khắc Mã, trên đảo đã không còn việc gì nữa. Địch nhân không còn tên nào lưu lại nữa.
Đó là một sự xác nhận.
- Đúng vậy!
Khắc Mã nhẹ giọng đáp lại:
- A Khắc Lưu Tư, ta muốn tặng ngươi một món quà nhỏ!
- Cái gì?
Lưu Sâm quay lại nhìin nàng. Khuôn mặt của Khắc Mã vừa hồng hào lại vừa kiều diễm. Có lẽ nhờ được ngủ ngon giấc trong mấy ngày qua nên khí sắc của nàng cũng hoàn toàn thay đổi luôn.
- Là cái này!
Khắc Mã cầm một vật giơ lên, ánh mắt như nước hồ thu, nàng nói tiếp:
- Đây là bộ y phục do ta tự may. Tuy làm không được khéo lắm, nhưng.....đây là chút tâm ý của ta!
Nói xong, nàng khẽ rũ nhẹ bộ y phục. Chất liệu của bộ y phục này hơi giống với lụa, rất mềm mại. Dưới ánh dương quang, nó lại còn phát ra ánh sáng nhàn nhạt nữa. Đúng là một bộ y phục rất đẹp, mà nó lại là màu lam đậm, màu mà Lưu Sâm thích nhất. Nhưng những điều đó cũng chưa phải là những thứ hấp dẫn sự chú ý của hắn nhất, mà nơi gây chú ý nhất chính là cổ áo. Ở trên cổ áo có một sợi tơ hồng lượn quanh cổ áo, trông như vân như sương, như mộng như ảo vậy. Nó làm cho bộ y phục này dầy thêm một tầng nữa, nhưng lại không làm xấu đi vẻ ngoài của cả bộ y phục.
Tim của Lưu Sâm bỗng đập rộn lên. Đây là tập tục của Cơ Nhĩ Tư!
Cũng giống như Hắc Lưu đảo vậy, tập tục của họ là dùng dây tơ hồng để đại biểu cho ái tình. Còn ở đây cũng dùng dây tơ hồng để làm tín vật cho ái tình. Bất luận là nam nhân nào, hễ đã được một nữ hài yêu thích thì sẽ được nàng may cho một bộ y phục, và trên bộ y phục đó lại có may thêm một đường vân hồng. Đường vân hồng đó được may luôn vào áo, tượng trưng cho sự ngọt ngào và gian truân của con đường tình ái. Nó trông như mộng như ảo, cũng vừa khéo để tượng trưng cho tình yêu. Một nữ hài suốt đời chỉ may một bộ y phục thế này mà thôi, nếu như tình yêu của nàng bị tan vỡ thì bộ y phục đó cũng sẽ bị ném xuống y nhai (vực thẳm y phục), điều đó cũng có nghĩa là thả trôi đoạn tình cảm ấy ra biển luôn.
Đây mà là một món quà nhỏ thôi sao? Không, nó chính là món lễ vật lớn nhất và có mang theo mộng tưởng của người đã làm ra nó. Nhưng mình có nên tiếp nhận hay không? Nếu như hắn không biết được tập tục này thì cũng không sao, nhưng hắn là người của Phong Thần đảo, hoàn toàn hiểu rõ tập tục cơ bản của ba mươi lăm đảo còn lại, mà rõ ràng nhất chính là tập tục có liên quan đến ái tình. Đó là nhờ trước kia khi còn ở trên đảo, hắn vẫn chịu khó tìm hiểu trong những lúc rảnh rỗi.
- A Khắc Lưu Tư, ngươi thử xem!
Thanh âm của Khắc Mã vừa rất khẽ mà cũng vừa rất ôn nhu.
- Không!
Lưu Sâm đưa tay ngăn lại. Hắn có thể tiếp nhận tín vật tình ái của Cách Tố, Cách Phù, hay Mạn Ảnh, thậm chí cả Lạc Lâm Lâm, tiểu Tinh Linh Cách Lạp Lạp, vv...nhưng với Khắc Mã thì hắn không thể, bởi vì nàng không phải là nữ nhân của hắn. Quan hệ giữa hắn và nàng có quá nhiều khúc mắc, mà mối quan hệ đó cũng quá rối rắm. Nàng không có lý do để thích hắn. Sở dĩ nàng đối tốt với hắn là vì Cơ Nhĩ Tư đã đắc tội với hắn quá nhiều, bây giờ lại nhận đại ân của hắn, vì thế nên mới muốn báo ân cho hắn. Hoặc là nàng đang muốn lót sẵn con đường sau này cho Cơ Nhĩ Tư, vì thế mà hắn không thể đơn giản cho rằng đây là hành động liên quan đến tình cảm nam nữ, mà nó chỉ mang tính chất chính trị mà thôi.
Xưa nay hắn vẫn không thích những chuyện liên quan đến chính trị, huống chi nếu dây dưa với nàng, vậy làm sao mà tiêu thụ sự ràng buộc này đây?
Nét ửng đỏ trên mặt nàng chợt biến mất, thay vào đó là nét tái nhợt. Nàng run giọng hỏi:
- Ta biết ở học viện có người....may y phục cho ngươi, nhưng đây là Cơ Nhĩ Tư. Nếu ngươi không thích, vậy sau khi rời khỏi đảo, ngươi có thể cởi nó ra....rồi ném xuống biển.
Nàng nói vậy là có ý gì? Khi ở trên đảo thì nàng có thể làm "nữ nhân" lâm thời của hắn, đến khi rời khỏi đảo thì có thể vất bỏ nàng ư? Nàng phí nhiều tâm tư để may bộ y phục đó, vậy mà giá trị của nó chỉ tầm thường như thế thôi sao?
Lúc này bầu không khí ở trong phòng đột nhiên trở nên ngượng ngùng vô cùng. Cõi lòng của Khắc Mã đang rỉ máu, còn Lưu Sâm thì lại mâu thuẫn vô cùng. Đây là lần đầu tiên hắn cự tuyệt một nữ nhân, quả thật khó khăn vô cùng!
Bỗng nhiên ở bên ngoài có tiếng gõ cửa phòng vang lên, đồng thời có tiếng phụ thân Khắc Mã truyền vào:
- Khắc Mã, người của Phong Thần đảo đến rồi, là đại công tử đấy!
Khắc Mã nghe vậy thì chấn động toần thân. Cả Lưu Sâm cũng ngây người ra. Đại ca đã tới? Y tới đây để làm gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...