Bách Biến Tiêu Hồn

- Ngươi không sao, bản nhân có thể chịu nổi.

Nói tới đây, hắn khẽ phất tay rồi nói tiếp:
- Đừng dài dòng nữa, đi thôi!

Bạch lộc chạy như bay, Khắc Mã bỗng cảm thấy có phần ủy khuất . Người ta là một đại cô nương mà không sợ bị ngươi chiếm tiện nghi, vậy mà ngươi còn chê bai ư? Thế nhưng sự ủy khuất này liền nhanh chóng bị thay thế bởi một loại cảm giác khác, đó là trở về với suy nghĩ trước kia: hắn vẫn là tên thiếu chủ vạn ác A Khắc Lưu Tư đó sao? Chẳng lẽ hắn là tên sắc lang hay chiếm tiện nghi của các nữ hài đó sao? Vậy tại sao khi có cơ hội tốt như thế thì hắn không chiếm? Còn nếu như hắn không còn là thiếu chủ nữa, vậy chẳng lẽ tính cách cũng thay đổi luôn sao?

Nhìn dáng tiêu sái của nam nhân đang chạy kế bên, trước sau vẫn không hề lạc hậu, phương tâm của Khắc Mã rối như tơ vò. Phương thức chạy như thế sẽ làm tốn bao nhiêu thể năng? Tại sao hắn phải làm như vậy?

Đối với Lưu Sâm mà nói, thể năng không thành vấn đề. Phương thức chạy kiểu này đối với hắn cũng nhàn nhã như đi bộ vậy thôi, nhưng nỗi sượng sùng cũng không vì việc rời khỏi lưng bạch lộc mà tiêu hết được. Vì vậy, hắn liền quyết định biến mất. Đợi cho bạch lộc của Khắc Mã đi qua đại thảo nguyên, đi qua Già Mạc thành và cuối cùng dừng lại ở bờ biển thì hắn mới lại xuất hiện ở bên cạnh nàng. Hắn không nhìn nàng, mà chỉ nhìn ra biển.

Đại dương vẫn như cũ, sóng biển vẫn rì rào, vẫn mênh mông như thế, nhưng dường đang thiếu điều gì đó. Phải rồi, thiếu thuyền đánh cá!

Bờ biển mênh mông như vậy mà không có lấy một chiếc thuyền đánh cá nào. Khắc Mã thấy vậy thì rất sốt ruột. Nhìn thấy quê nhà đang ở trước mắt thôi, cứu tinh cũng đang ở bên cạnh, vậy mà lại không có cách nào để trở về được. Nàng bối rối gọi:
- Nhị công tử....

Lưu Sâm khẽ phất tay một cái. Lời nói chưa hết câu của nàng liền được nước trở vào, bởi lẽ lúc này trên sóng biển đang cuốn ào ào thì bỗng nhiên bình tĩnh lại, đồng thời trên mặt biển cũng chợt có gió rét truyền đến, tiếp theo là một khối băng nổi bềnh bồng xuất hiện.

- Lên!

Lưu Sâm chỉ thốt ra một chữ đơn giản, sau đó hắn liền nhảy lên khối băng. Khắc Mã hoàn toàn ngây người ra. Nàng kinh ngạc nhìn hắn, miệng há hốc. Thủy ma pháp! Thủy ma pháp cao thâm khó lường!

Là một Thủy hệ ma pháp sư, tuy trình độ chỉ mới là cấp bốn, nhưng nàng vẫn rất biết hàng. Nếu chỉ vung tay để tạo ra khối băng di động thật lớn thì chỉ là một việc rất dễ, bất cứ Thủy hệ ma pháp sư nào cũng làm được, nhưng khi băng di động thành hình mà mặt biển lại trở nên bình tĩnh trong suốt một phương viên cả trăm trượng, đó mới là chỗ lợi hại, đừng nói là chưa thấy qua, mà cả nghe nói tới cũng chưa hề có nữa kìa.

- Nhị công tử.....đó....đó là Thủy ma pháp ư?

Rốt cuộc Khắc Mã cũng lên tiếng hỏi.


- Ngươi là người thứ nhất thấy được môn ma pháp này của ta.

Cuối cùng Lưu Sâm cũng mỉm cười. Hắn nói tiếp:
- Tạm thời hãy giúp ta bảo mật việc này!

- Dạ!

Khắc Mã nghe vậy thì không khỏi hồi hộp. Nàng là người thứ nhất được nhìn thấy môn ma pháp này của hắn sao? Đó có phải là một niềm vinh hạnh hay không? Phải! Vì niềm vinh hạnh đó quá lớn nên nó đã khiến tim nàng đập mạnh sao? Hoặc cũng có thể chưa phải. Một nguyên nhân khác khiến cho tim nàng đập mạnh đó là thần thái của hắn lúc này rất dễ gần gũi! Đó là biểu hiện thân thiện đầu tiên trong toàn bộ quá trình hắn giao tiếp với nàng.

Gió biển thổi mạnh vào mặt, và lúc này nó không còn hàn ý nữa. Tóc của Khắc Mã tung bay trong gió. Nước biển không ngừng trôi nhanh về phía sau. Tuy rằng không phải đang phi hành, nhưng tốc độ nhanh không kém lúc phi hành. Khắc Mã hơi say, nhưng men say đó cũng nhanh chóng tan đi, bởi vì theo tốc độ lướt sóng của khối băng, một hòn đảo ở phía trước cũng dần dần xuất hiện. Hòn đảo nhỏ màu xanh càng lúc càng rõ ràng, nhịp tim của Khắc Mã cũng theo đó mà đập nhanh hơn. Nơi đó là quê nhà của nàng! Trong tám trăm dặm hải vực, Cơ Nhĩ Tư có một cái tên không phù kỳ thực (tên không phù hợp với tính chất): Ác ma đảo, nhưng Khắc Mã biết, bây giờ cái tên đó đã trở thành đúng sự thật, bởi vì ở đây vừa có một đám ác ma kéo đến. Thân nhân của nàng còn sống hay đã chết?

Đảo đã gần ngay trước mắt, hải cảng hình bán nguyện cũng xuất hiện ngay trước mắt. Đây là đôi cánh tay đang giang ra để chào đón nữ hài từ xa trở về hay là chiếc miệng rộng của ác ma đang chờ nuốt nàng đây? Càng nghĩ, trên trán Khắc Mã càng thấy lấm tấm mồ hôi nhiều hơn.

Bỗng nhiên có một cổ lực đạo nhu hòa cuốn tới, thân thể của Khắc Mã không tự chủ được mà bay lên bờ. Khi chân nàng vừa đáp xuống bãi cát mềm mại thì bên cạnh nàng cũng đã thấy Lưu Sâm xuất hiện. Lúc này hắn ngẩng đầu nhìn về nơi cao nhất ở trên đảo, nơi đó đang có bóng trắng thấp thoáng.

- Làm sao bây giờ?

Khắc Mã nhẹ giọng hỏi. Ý nàng muốn hỏi phương thức chiến đấu thế nào, bởi lẽ thiên hạ đồn rằng A Khắc Lưu Tư rất giỏi tác chiến. Bất kỳ gặp cuộc chiến nào thì hắn đều có thể nghĩ ra biện pháp chiến đấu có lợi nhất, nhưng hôm nay nàng lại không nhìn ra biện pháp của hắn, mà chỉ thấy sự lỗ mãng của hắn thôi. Nào là thám thính địch tình, nào là tìm hiểu hoàn cảnh xung quanh, vv....tất cả đều không thấy hắn quan tâm mảy may. Chỉ thấy hắn trực tiếp dẫn nàng lên đảo ngay ban ngày ban mặt thế này, chẳng những chưa làm được gì thì đã bị địch nhân phát hiện - tuy rằng vẫn chưa thấy được bóng dáng của kẻ địch.

- Chờ!

Lưu Sâm chỉ đáp một tiếng hờ hững.

Chẳng lẽ đó là biện pháp của hắn sao?


Không cần chờ lâu thì đã thấy có động tĩnh!

Gió biển thổi tới, vạt áo của hai người tung bay phần phật. Những cành cây ở trên đảo chợt dao động. Chỉ nghe "xoẹt, xoẹt" vài tiếng, tiếp theo là ba bóng người xuất hiện trên bờ biển. Đó là ba gã kiếm sư.

"Keng" một tiếng, ba thanh trường kiếm đồng thời được rút ra khỏi vỏ, kèm theo là ba đạo kiếm quang lóe lên. Sau đó là một giọng nói lạnh như băng vang lên:
- Ai?

Lời còn chưa dứt thì ba thanh kiếm cùng với gió lạnh bắn tới như chớp, khi chỉ còn cách khuôn mặt tái nhợt của Khắc Mã chừng năm trượng thì dừng lại.

Kiếm xuất nhưn gió, khi dừng lại thì cũng tĩnh lặng vô cùng. Trong nhất thời, y phục của ba người cũng đều tĩnh lặng, chỉ còn ba khuôn mặt lạnh như băng.

Lưu Sâm nghiêng đầu hỏi:
- Đây là người trên đảo ư?

Khắc Mã lắc đầu ấp úng:
- Không phải! Bọn họ là....cường đạo!

- Không cần nhiều lời dài dòng!

Lưu Sâm cười nhạt nói:
- Chỉ cần lắc đầu là đủ rồi!

Lời chưa dứt, thân hình của hắn bỗng biến thành hư ảnh, hư ảnh chợt lóe lên, ba người đứng đối diện còn chưa biết chuyện gì thì cùng lúc trơ người ra. Chỉ nghe leng keng vài tiếng, ba thanh trường kiếm đã rơi xuống đá, tiếp theo thì ba bóng người cũng ngã luôn xuống cát, trên trán của từng người đã hiện lên một điểm đỏ.

Khắc Mã thấy vậy thì khích động đển đỏ cả mặt. Chỉ cần nàng lắc đầu thì địch nhân sẽ bị chết ngay tức khắc ư? Có chuyện dễ dàng vậy sao?


Bỗng nhiên nàng dơ tay chỉ về phía sau lưng Lưu Sâm rồi kêu lên:
- Coi kìa!

Lưu Sâm bỗng quay người lại. Ở phía sau là hơn mười chuôi kiếm lóe hàn quang tạo thành hình bán nguyệt mà bay tới. Dưới chân họ cũng thấy cát nổi sóng cuồn cuộn, tựa như đang có bão cát xuất hiện vậy.

- Khắc Mã, bọn họ đều đáng chết chứ?

- Giết!

Khắc Mã chỉ đáp gọn lỏn một chữ!

Chữ "giết" vừa được thốt ra, Lưu Sâm lập tức phất tay một cái. "Vù", gió lớn thổi lên, bão cát đột nhiên chuyển hướng bay ngược trở lại. Lưu Sâm lại vung tay liên tục, trong một nháy mắt sau thì thu tay lại. Lúc này hắn ngước đầu nhìn trời rồi lẩm bẩm:
- Thánh Cảnh tặc tử, tới đây càng nhiều thì lại càng kích thích.

Vừa nói xong, trong bão cát chợt có hơn mười người ngã lăn ra đất, tiếp theo lại thêm một tiếng "bịch" vang lên, một thân ảnh từ không trung rơi xuống nền đá, sắc mặt đã tái xanh!

Lưu Sâm quay lại với dáng vẻ tiêu sái. Hắn nhìn chăm chú vào người vừa rơi xuống sau cùng. Đó là một trung niên hán tử cao gầy, trong tay trống rỗng, nhưng cánh tay phải của y lại đang đặt lên chuôi kiếm cổ đang đeo trên hông. Khi tay của y vừa chạm vào chuôi kiếm thì sắc mặt của y cũng trở nên trầm tĩnh vô cùng, mà ánh mắt cũng phóng ra hàn mang:
- Ngươi là ai?

Lưu Sâm hờ hững đáp:
- Ngươi cứ gọi ta là sát thủ cũng đủ rồi!

- Ha ha ha.....

Trung niên nhân đột nhiên cười vang, tiếng cười của y phảng phất như áp chế cả tiếng sóng biển, cũng tựa như phá tan không khí. Nó hầu như truyền đi khắp nơi trên đảo. Khi tiếng cười vừa dứt, trên mặt của trung niên hán tử không có lấy nửa điểm tươi cười, chỉ nghe y lạnh lùng hỏi:
- Sát thủ? Là một tên sát thủ dám lên Ác Ma đảo tìm chết?

Lưu Sâm nở nụ cười cực kỳ bình thản, rồi nói:
- Hay lắm, tiếng cười của ngươi đã cảnh báo người ở trên đảo xong, bây giờ có thể chết được rồi!


Nói xong, hắn bỗng chìa tay về phía trước. Tay hắn có thể dài thêm ra được chăng? Chỉ dài thêm được vài thước thôi, nhưng hắn vẫn còn cách trung niên hán tử tới năm trượng, mà ở giữa lại có hai khối đá ngầm; nhưng cùng lúc với việc hắn chìa tay ra, thân hình của hắn cũng di động một cách vô thanh vô tức. Tốc độ di động của hắn rất chậm, chỉ nhẹ nhàng lướt đi trên không mà thôi.

- Phong ma pháp sư!

Trung niên hán tử cười nhạt một tiếng, trường kiếm trong tay cũng rung lên. Khi trường kiếm vừa ra khỏi vỏ thì một đạo kiếm quang dài chừng hai trượng cũng bắn ra, tốc độ nhanh như chớp. Ít ra thì tốc độ của kiếm quang cũng nhanh hơn tốc độ di động của Lưu Sâm rất nhiều. Đối phương vừa xuất chiêu thì toàn thân Lưu Sâm đã bị bao phủ trong kiếm quang. Khắc Mã thấy vậy thì lập tức biến sắc, bởi vì nàng đã nhận ra tu vi của đối phương là kiếm thánh!

Trong lòng kiếm thánh dường như vừa trút được khối đá lớn, bởi vì chỉ tới khi nào kiếm quang của y bao vây lấy địch nhân thì điều đó mới có nghĩa là cuộc đấu sẽ được kết thúc. Chuyện thế này y đã gặp rất nhiều lần rồi!

Thế nhưng kiếm quang lướt qua hư không, hoàn toán không chém trúng người nào cả. Kiếm thánh thấy vậy thì hơi sửng sốt, bỗng nhiên y cảm thấy cổ mình tê rần, sau đó thì từ từ quỵ xuống. Nơi y vừa đứng đã thấy có một người xuất hiện tại đó, tất nhiên là Lưu Sâm. Lúc này ánh mắt của hắn đang nhìn về phía trước, thần tình trên mặt có vẻ rất kỳ quái.

Trong lòng Khắc Mã thấy kinh hoàng vô cùng. Kiếm thánh bị giết dưới một chiêu của hắn, quả nhiên là thần! Nhưng đám địch nhân đang tới lần này thật sự rất kỳ quái. Bọn họ xuất hiện ở trước mặt hai người một cách vô thanh vô tức, tốc độ cũng cực nhanh. Đám người này rất cổ quái, họ đều là một đám thanh niên khá trẻ tuổi, nam thì anh tuấn, nữ thì mỹ lệ, nhưng tuổi tác của họ vẫn còn trẻ hay sao? Thế tại sao trên đầu ai nấy cũng đều là mái tóc trắng phau như vậy chứ? Chẳng lẽ họ là ma quỷ ư?

- Mấy người này....

Khắc Mã chỉ vào bọn họ, hỏi:
- Bọn họ là ai thế?

- Sát thủ!

Lưu Sâm thở dài, nói:
- Ta không cần ngươi giới thiệu đám người này, bởi vì ta biết họ có đáng chết hay không!

Bọn họ chính là người của Thiểm tộc!

- Ngươi đáng chết!

Ba chữ vừa thốt ra miệng, thân ảnh của người đối diện cũng lập tức biến mất, chỉ lưu lại một cái tàn ảnh trong không gian. Phong thanh cuốn về phía Lưu Sâm ào ạt, hắn vẫn đứng yên bất động, bốn bề bắt đầu có áp lực nặng nề, những bóng trắng lướt đi trong không gian như những u linh vậy. Lúc này Lưu Sâm chợt vung tay lên liên tục, giống như đang khảy đàn tỳ bà vậy. Điều đó khiến cho tất cả những bóng trắng đều hiện hình trở lại, kèm theo những tiếng kêu thảm không ngừng. Trong chớp mắt, nước biển cũng biến sắc!

Tất nhiên là huyết sắc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui