- Người Thánh Cảnh các ngươi thường có thói quen trốn dưới đất sao?
Lưu Sâm cười ha hả, hỏi:
- Ngươi cho rằng trốn ở dưới đất có thể an toàn sao?
Nói xong, hắn lập tức lộn người đầu dưới chân trên, rồi lao thẳng xuống đất như một mũi tên, đồng thời trong tay phát ra một cổ gió xoáy cực mạnh. Trong lúc bụi đất bay mù mịt, khi bàn tay của hắn vừa hạ xuống thì chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, hai đạo Phong kiếm liền xẹt qua mặt đất, tiếp theo lại thấy máu thịt bắn lên. Hai vị trí đó là nơi mà hắn đã nhìn ra có chỗ khác thường, và chúng chính là nơi ẩn thân của hai gã kiếm sư lúc nãy. Hắn đoán không sai. Khi hắn bị tập kích, hai người này liền chui xuống đất.
Thế nhưng khi Lưu Sâm vừa đặt chân xuống đất, hai cổ thi thể bỗng nhiên bay vèo về phía hắn. Lưu Sâm vội vung tay lên, nhưng hai đạo kiếm quang đã bắn tới hắn. Chỉ nghe một tiếng "xoẹt" vang lên, hai chiêu kiếm mà chỉ có một thanh âm. Lưu Sâm kinh hãi lùi nhanh về phía sau, nhưng trước ngực đã cảm thấy mát lạnh. Thì ra y phục của hắn đã bị rạch một dường.
Thì ra hai cổ thi thể đó không phải là xác chết thật, mà là hai gã kiếm sư giả trang. Đầu tiên họ đã giấu hai cổ thi thể ban đầu xuống đất, đồng thời còn cố tình để lộ dấu vết cho Lưu Sâm thấy, sau đó bản thân họ lại giả trang thành hai cổ thi thể rồi chờ cơ hội chín mùi, một kiếm mà giết đối phương. Và Lưu Sâm đã trúng kế!
Tuy hắn đã trúng kế, tuy rằng kiếm quang của hai gã cao thủ cấp đại kiếm thánh kia quả thật có thể gây thương tích cho hắn, nhưng bọn họ vẫn không lường hết nổi thân thủ thật sự của Lưu Sâm. Đòn tấn công xuất kỳ bất ý của họ chỉ có thể phá được Phong thuẫn của hắn, nhưng vẫn không có cách nào đả thương thân thể của hắn được.
Lúc này Lưu Sâm lại xông tới trước, hai tay phất ra, "xoẹt, xoẹt" hai tiếng vang lên. Hai gã đại kiếm thánh liền ngã bật xuống đất. Chiêu này không phải giả, đúng là một kích tất sát.
Chiêu này vừa thành công, Lưu Sâm liền nghe thấy có tiếng gió nổi lên ở sau lưng. Tiếng gió này tuyệt không tầm thường, bởi lẽ khi trận cuồng phong đó vừa nổi lên thì hắn đã cảm thấy toàn thân mình như bị hãm vào băng tuyết cả ngàn năm vậy. Hắn lập tức quay đầu lại, cuồng phong bỗng nhiên biến mất. Trước mặt hắn không có ai cả, nhưng ở sau lưng hắn lại có cuồng phong nổi lên, lần này Lưu Sâm cũng quay phắt lại, nhưng tốc độ nhanh như điện xẹt. Với tốc độ cực hạn, khóe mắt của hắn đã nhìn thấy một bóng hư ảnh lủi nhanh vào một bụi cỏ ở bên trái. Tốc độ của y nhanh không thể tưởng.
Hay thật! Thì ra tốc độ lưu Lưu Sâm lại đang đụng phải tốc độ lưu sát thủ!
Lưu Sâm bật cười ha hả. Thế rồi cả người hắn liền hóa thành hư ảnh, "vèo" một tiếng, toàn thân liền phóng về phía rừng tùng. Hắn vung tay lên, gió lốc liền nổi lên, lá cây bay lả tả. Khi tất cả lá cây đều rơi xuống đất, bỗng nhiên có một thân ảnh nhoáng lên và đáp xuống đầu một ngọn cây. Hai chân của y chống đỡ thân cây, thân thể như cung, mắt sáng như hàn tinh. Rõ ràng là một nữ nhân!
Người này quyết không phải là một nữ nhân bình thường, mà là một nữ nhân tóc bạc như sương. Mái tóc bạc trắng của nàng trông rất nổi bật. Với công lực của nàng, chắc phải là một siêu cấp cường giả có trên mấy chục năm công lực là ít. Với mái tóc bạc như thế, đáng lẽ nàng ta phải là một bà cụ mới đúng, thế nhưng khuôn mặt của nàng ta lại rất trẻ trung. Quả thật là một mỹ nữ.
Lúc này sắc mặt của mỹ nữ rất ngưng trọng, trong ánh mắt đó lại có nét thận trọng vô cùng. Hai kích vừa rồi không trúng đích, khiến cho toàn thân khí huyết của nàng sôi sục. Đây là chuyện xảy ra lần đầu trong cuộc đời sát thủ của nàng.
- Hảo thân thủ!
Ba tiếng ngắn ngủi vừa thốt ra, toàn thân của Lưu Sâm liền biến thành hư ảnh. Khi thanh âm của hắn còn chưa dứt thì cả người hắn đã xuất hiện ở trước mặt mỹ nữ, đồng thời vung tay lên, thế là một quả đấm liền giáng ngay vào mặt nàng.
Mỹ nữ vội phất tay lên, lưỡi đao sắc bén trong tay liền lóe hàn quang. Nàng nhắm ngay quả đấm của Lưu Sâm mà đâm tới, tốc độ nhanh cực điểm, mà độ chuẩn xác cũng cực kỳ chính xác. Thế nhưng khi lưỡi đao của nàng vừa đâm ra thì một cổ gió xoáy liền ập tới. Nàng chỉ cảm thấy có điều khác thường thì toàn thân đã bị bắn về phía sau như một mũi tên. Tiếp theo chỉ nghe "oành" một tiếng, thân cây to lớn nàng vừa đứng liền biến thành vô số mảnh vụn, còn mỹ nữ thì chỉ kịp hét thảm một tiếng, sau đó thì rơi huỵch xuống đất, toàn thân mềm nhũn ra.
Lưu Sâm thấy vậy thì hơi sửng sốt. Nếu lấy tốc độ và lưỡi đao sắc bén của nàng đã gây uy hiếp tới hộ thân thuật của hắn mà nói, vậy thì công lực của đối phương phải đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực rồi mới đúng. Cơn gió xoáy vừa rồi đã đánh nát thân cây vốn chỉ có mục đích ngăn trở nàng quay lại tấn công sau lưng hắn mà thôi, chứ nó vốn không thể trực tiếp xuyên qua thân thể nàng và đánh chết nàng mới phải.
Điều này chỉ có một giải thích: Tốc độ của nàng là một loại dị năng đặc biệt nào đó, nhưng công lực thì vốn không kham nổi một kích của hắn. Thế nhưng với loại người có công lực yếu như thế thì sao lại có thể gây uy hiếp cho hộ thân thuật của mình? Chẳng lẽ đó là tác dụng của binh khí đặc biệt hay sao? Vừa nghĩ tới đây, Lưu Sâm liền nhìn thoáng qua binh khí của năm tên sát thủ. Tất cả đều dùng chung một loại binh khí giống nhau, tức chủy thủ màu đen tuyền!
Lưu Sâm nhẹ nhàng đáp xuống đất. Trong lòng đề cao cảnh giác.
Nhưng lúc này bốn phía đều vắng vẻ phi thường. Trên mặt đất chỉ có bụi đất và lá khô, cây cối cũng đều là thật, sẽ không có ai xuất thủ tập kích hắn nữa. Toàn bộ sơn cốc bỗng nhiên không còn ai nữa.
Đây là một sự thay đổi rất quỷ dị. Quỷ dị đến nỗi Lưu Sâm có vài phần khó chấp nhận được.
Mãi cho tới giờ ngọ, Lưu Sâm tìm khắp nơi trong sơn cốc mà vẫn không phát hiện được một ai. Đám sát thủ này dường như bỗng nhiên bốc hơi hết vậy. Trong quá trình tìm kiếm, Lưu Sâm thậm chí còn mạo hiểm tiến vào rừng sâu, nhưng vẫn không bị ai tập kích. Đây quả thật không phải là hiện tượng tốt.
Đến hoàng hôn, rốt cuộc Lưu Sâm cũng phóng lên cao, sau đó thì chuyển mình phóng ra khỏi rừng rậm, đồng thời còn huýt một tiếng sáo dài. Khi tiếng huýt sáo đó còn chưa dứt thì hắn đã ở ngoài mấy dặm, bỏ lại rất nhiều ma thú.
Màn đêm buông xuống, trong sơn cốc chỉ còn gió lạnh thổi vi vu. Mấy cổ thi thể ở trên đất bắt đầu co rút lại, sắc mặt của mỹ nữ cũng biến thành rất đáng sợ. Đến nửa đêm, tất cả đều không có động tĩnh gì, điều đó cho thấy đám người của Thánh Cảnh thật sự đã bỏ đi.
Nhưng đến khi gần tới bình minh, vào thời điểm bầu trời tối nhất thì một bóng thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở trước thạch bích. Người này vừa xuất hiện thì bỗng nhiên có hai người khác xuất hiện ở bên cạnh y một cách vô thanh vô tức.
- Đội trưởng!
Người bên trái hạ giọng rất thấp, nói:
- Xem ra hắn thật sự đã bỏ đi rồi!
Người bên phải bổ sung:
- Thông qua sự điều tra của Ám Dạ U Linh, trong một phương viên hai mươi dặm gần đây không hề có tung tích của kẻ địch. Coi bộ hắn đã đi nơi khác tìm kiếm rồi.
Người đứng giữa thở dài, nói:
- Hắn thật là lợi hại! Ngay cả tốc độ của Thiểm tộc mà cũng không hơn được hắn. Chúng ta phải mau thương lượng kế sách, để trước khi trời sáng phải rời khỏi đây. Nếu ta đoán không sai, hắn nhất định sẽ trở lại nữa!
- Đặc Nạp, chúng ta hãy vào động thương lượng. Nơi này rất lộ liễu!
Người đứng giữa tên Đặc Nạp khẽ gật đầu, nói:
- Hãy gọi người của Thiểm tộc tới luôn, rồi chúng ta sẽ cùng thương lượng.
Ba người cùng chuyển thân phóng đi, chỉ cần vài bước thì họ đã tiến vào trong sơn động. Cùng lúc đó, trong đêm tối đột nhiên có vật thể màu bạc không biết từ đâu xuất hiện rồi lao đi loang loáng về phía động khẩu, tựa như ngôi sao xẹt vậy. Chỉ thấy ngân tinh chợt lóe, vật thể nọ không tiến vào động, nhưng sau đó thì lại có hơn mười người xuất hiện và cùng chui hết vào động. Những người này quả thật rất giống lưu tinh trong đêm tối.
Trong động rất rộng rãi, thật chẳng khác một phòng yến hội thật lớn. Gần hai mươi người đứng trong này mà chỉ chiếm một góc động mà thôi. Ở trên nóc động có một cái lỗ nhỏ có thể nhìn thấy sắc trời. Lúc này sắc mặt của Đặc Nạp rất phức tạp, y hạ giọng nói:
- Người nọ chỉ có thể là Na Trát Văn Tây mà thôi!
- Đúng vậy!
Ở trong góc tối gần đó có người tiếp lời:
- Chỉ có thể là hắn thôi!
- Tôn chỉ của Thánh vực ám sát là gặp thần giết thần, gặp ma giết ma!
Đặc Nạp nói:
- Hiệt tại bắt đầu nhắm vào Na Trát Văn Tây mà triển khai truy sát!
- Làm sao mà ám sát?
Câu hỏi này chính là trọng điểm chú ý của mọi người.
- Giết hắn rất dễ!
Trên mặt Đặc Nạp lộ ra nụ cười nham hiểm:
- Là thế này....hiện tại....
Hai chữ "hiện tại" vừa thốt ra, toàn thể sơn động bỗng nhiên bị rung động, tiếp theo là một tiếng "oành" thật lớn vang lên. Một tảng đá lớn từ trên không bỗng rơi xuống và hoàn toàn phong bế cửa động.
- Na Trát Văn Tây!
Thân thể của Đặc Nạp sớm đã không còn ở chỗ cũ nữa, nhưng thanh âm của y lại làm rúng động sơn động:
- Ngươi thấy mình có thể chạy thoát được chăng?
Na Trát Văn Tây? Chẳng lẽ Lưu Sâm cũng có ở trong động sao?
Có!
Chỉ nghe tiếng Lưu Sâm thở dài, rồi nói:
- Dường như ta lại đã trúng kế của ngươi rồi, thủ lĩnh các hạ!
- Ta phải thừa nhận công lực của ngươi rất thông thần, nhưng rõ ràng ngươi vẫn chưa am hiểu tường tận về Thánh vực ám sát đội rồi.
Đặc Nạp cười ha hả, rồi nói tiếp:
- Ta biết ngươi vẫn một mực chờ bọn ta hiện thân, và ta cũng biết ngươi nghe được lời chúng ta trao đổi ở ngoài động.
- Đúng thế!
Lưu Sâm thừa nhận:
- Ta nghe được các ngươi định bỏ chạy trước khi trời sáng.
- Chúng ta đúng là đã định bỏ đi, nhưng trước khi bỏ đi, chúng ta còn phải giết ngươi trước đã!
Thanh âm của Đặc Nạp trở nên âm trầm hơn:
- Không ai có thể thoát chết dưới sự truy sát của Thánh vực ám sát đội. Cho dù kẻ địch có là thần thì cũng vậy thôi!
- Giết ta?
Lưu Sâm cười ha hả, nói:
- Các ngươi có thể giết ta được ư? Chỉ bằng vào hai mươi người ở trong động này à?
Đặc Nạp chậm rãi nói:
- Nếu ngươi biết cái gì gọi là Thiểm tộc, vậy thì sẽ không thốt lời cuồng vọng như thế.....giết!
Chữ "giết" vừa được thốt ra, bỗng nhiên từ trong chỗ tối đen của sơn động chợt có tiếng gió rít vang lên, tiếp theo là một người tóc bạc phóng nahnh tới, đồng thời y vung tay lên. Tiếng gió chợt thay đổi khác hẳn, rõ ràng đối phương vẫn chưa tấn công mà chỉ làm nhiễu loạn tiếng gió mà thôi. Thế rồi một gã kiếm sư ở bên phải liền rút kiếm ra, một tiếng "keng" lớn vang lên, thân kiếm và vỏ kiếm không ngừng rung động. Thì ra gã cũng đang chế tạo tạp âm.
Ba gã sát thủ tóc bạc khác lặng lẽ áp sát. Bọn chúng không hề gây ra một tiếng động nào, mà tốc độ lại nhanh như thiểm điện, trông tựa như những bóng ma đang di động vậy. Lưu Sâm dường như hoàn toàn sửng sốt. Rốt cuộc hắn đã hiểu cái gì gọi lại Thiểm tộc rồi!
Thiểm tộc chính là một chủng tộc đặc biệt, không chỉ có tốc độ nhanh như điện, hơn nữa lại có thể nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối nữa. Tốc độ như điện chính là tốc độ lưu, còn nhìn thấy rõ mọi thứ trong bóng tối thì lại chính là sát thủ trời sinh!
Dường như hắn vẫn còn quên mất một việc, đó là binh khí ở trong tay đối phương!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...