Điều này tuyệt đối nằm ngoài ý liệu của mọi người, và đương nhiên cũng nằm ngoài ý liệu của Hỏa thần nốt. Nếu như Lệ Đề mà xông vào ma pháp của mình thì bà ta sẽ bị Hỏa ma pháp của mình nuốt chửng, chẳng lẽ địch nhân đã nghĩ như vậy sao? Hắn muốn mượn tay mình để giết nữ nhân của mình?
Cơ hội này quả thật là một cơ hội rất tốt, nhưng hắn đã sai rồi. Hỏa thần vốn có thể thu phát ma pháp tùy tâm!
Trong mắt Hỏa thần lộ ra nét cười nhạt. Hồng quang trên thân lão đột nhiên tắt ngúm, tiếp theo liền vươn tay ra để tiếp lấy Lệ Đề đang bị phóng tới, không gây thương tổn cho bà ta một chút nào.
Đây vốn là một cơ hội cực tốt của Lưu Sâm, nhưng tại sao hắn lại nhất thời bỏ lỡ nó như thế?
Thế nhưng tại sao nét mặt của hắn vẫn bình tĩnh như thế?
Lưu Sâm thản nhiên nói:
- Hỏa thần, ta biết được nhược điểm duy nhất của ngươi, đó là lửa giận của ngươi đủ để hủy diệt tất cả, bao gồm cả bản thân ngươi trong đó. Nếu như ta cưỡng gian nữ nhân của ngươi ngay trước mặt ngươi, chỉ e rằng ngươi sẽ bị lửa giận bạo phát, từ nay về sau sẽ tự hủy diệt mình mà thôi!
Hỏa thần cười nhạt, nói:
- Ngươi chỉ mong ta sẽ đích thân giết chết nữ nhân của mình thôi, nhưng ngươi sai rồi. Hạng người như ngươi làm sao có thể hiểu hết được ma pháp của ta chứ.
- Chưa chắc!
Lưu Sâm lại cười nhạt:
- Ta biết ngươi thừa sức tiếp được bà ta. Nếu như Hỏa thần không thể tùy ý thu phát ma pháp của mình thì căn bản đã không xứng danh Hỏa thần rồi!
Hỏa thần ngạc nhiên, hỏi:
- Nếu đã như thế, vậy ngươi....
Lưu Sâm bình tĩnh, nói:
- Ta chỉ muốn cho ngươi biết rằng, ta có rất nhiều biện pháp để giết ngươi. Trực tiếp cưỡng gian nữ nhân của ngươi sẽ dồn ngươi vào chỗ chết, bởi lẽ trong lúc ngươi thu hồi toàn thân ma pháp, chỉ một nháy mắt đó thôi cũng đủ cho ta giết ngươi rồi. Ngươi thật sự không khó giết như mọi người tưởng tượng đâu.
Sắc mặt Hỏa thần đại biến. Trong tích tắc lão thu hồi ma pháp thì có thể giết lão hay sao? Nếu là kẻ khác thốt lên lời đó, có lẽ lão sẽ không để tâm, bởi vì bất kỳ là ai, một khi đã thu hồi toàn thân ma pháp, khi đó lực cũ đã hết mà lực mới vẫn chưa sinh ra, tuy rằng lúc đó chỉ là một khoảnh thời gian rất ngắn, nhưng với tốc độ của hắn thì bấy nhiêu cũng đủ lắm rồi. Chỉ cần đợi cho lão tiếp lấy Lệ Đề, kế đó thì hắn đuổi sát theo sau, vậy thì một kích của hắn cũng đủ để kết liễu tính mạng của lão rồi.
Lúc nãy lão bị lửa giận nung đốt nên không hề nghĩ nhiều như vậy, nhưng giờ đây nghe đối phương nhắc nhở, trên trán lão lập tức có mồ hôi hột tuôn ra như mưa ngay.
- Ngươi muốn....muốn công bình mà đấu với ta một trận?
Sau khi ổn định lại tâm tình, thanh âm của Hỏa thần cũng bình tĩnh trở lại. Trước giờ lão vẫn cho rằng đối phương không xứng là địch thủ của mình, nhưng vào lúc này đây, ý nghĩ đó đã thay đổi hoàn toàn. Bằng vào kế sách và thủ đoạn của hắn, bằng vào ánh mắt sắc bén của hắn, hắn hoàn toàn xứng đáng là đối thủ của lão!
- Đúng vậy!
Trong tiếng cười lớn, toàn thân Lưu Sâm từ từ bốc lên cao. "Xoạc" một tiếng nhẹ vang lên, chân trái của hắn đã điểm nhẹ lên một bụi hoa, sau đó lại cười nói:
- Ta muốn bằng vào bản lãnh thật sự của mình để giao phong chính diện với ngươi, và cũng để cho ngươi phải tâm phục khẩu phục!
Hỏa thần khẽ khoát tay một cái, thân thể Lệ Đề liền lướt đi như nước chảy mây trôi, tới hơn mười trượng mới dừng lại. Sau đó lão lại vung tay lên, tiếp theo là một cổ lực lượng vô hình cuốn lấy ba gã đội trưởng kéo về phía sau, để lại một không gian rộng lớn ở giữa sân. Trong không gian này chỉ có hai người, Hỏa thần đang đứng dưới đất và Lưu Sâm đang lơ lửng ở trên không.
Trong thoáng chốc, không khí phảng phất như đã hoàn toàn ngưng đọng, thậm chí cả y phục đang tung bay phất phới của Lưu Sâm cũng hoàn toàn dừng hẳn lại.
- Ta cảm thấy rất lạ!
Thanh âm bình tĩnh của Hỏa thần từ từ truyền đi khắp không gian:
- Tại sao ngươi đột nhiên lại muốn giao phong chính diện với ta?
Đây chính là thắc mắc duy nhất của lão. Hôm nay địch nhân đến đây, hắn đã giết rất nhiều thuộc hạ của lão, thốt lời mạo phạm, thậm chí còn chiếm tiện nghi nữ nhân của lão, mục đích của hắn chỉ có một: đó là muốn chọc giận lão. Thế nhưng bây giờ hắn lại thay đổi tất cả mọi kế sách, và điều này đã khiến cho lão cảm thấy không thoải mái chút nào.
- Ta chỉ có một cảm nhận duy nhất...đó là dùng phương pháp này để giết ngươi, quả thật không phải là phong cách của ta!
- Nhưng ngươi phải biết rằng, ta không phải là Phong Thần!
Thân thể mập mạp của Hỏa thần bỗng nhiên trở nên cao lớn hơn. Lão nói tiếp:
- Ngươi có thể tập trung sáu thành công lực mà phá được sức phòng hộ của Phong Thần, nhưng ngươi tuyệt đối sẽ không phá được sức phòng hộ của Hỏa thần. Nếu như chính diện xuất kích, ngươi sẽ không có một chút cơ hội nào đâu!
Lưu Sâm thản nhiên cười nói:
- Ta tất nhiên biết được sức phòng hộ của Hỏa thần cao hơn Phong Thần rất nhiều! Nhưng ta bỗng nhớ đến việc mấy tháng trước, khi đó ta đã đánh bại một gã Hỏa hệ ma pháp sư cấp một. Mà phương pháp ta dùng lúc đó lại rất thú vị....bây giờ tự nhiên ta lại nhớ tới nó.
- Hỏa hệ ma pháp sư cấp một?
Hỏa thần không biết có nên cười hay không, lão hỏi tiếp:
- Ngươi đánh bại Hỏa hệ ma pháp sư cấp một mà cũng cần phải dùng tới biện pháp nữa sao?
Lão chỉ cảm thấy muốn cười, nhưng đám bộ hạ của lão thì sớm đã phì cười hả hê rồi. Hỏa hệ ma pháp sư cấp một? Đừng nói là Hỏa thần, ngay cả một tên binh sĩ gác cửa cũng không cần dùng tới biện pháp thì vẫn đánh bại được những gã Hỏa hệ ma pháp sư cấp một rồi. Thậm chí, chẳng những không cần dùng tới biện pháp, Hỏa thần chỉ cần thở một hơi thôi thì tên Hỏa hệ ma pháp sư cấp một kia cũng bị thổi chết tức khắc rồi.
- Cần chứ!
Lưu Sâm nói với giọng nghiêm túc:
- Lúc bấy giờ còn có rất nhiều người phải tuôn mồ hôi vì ta nữa đấy chứ....
- Vậy giờ đây....trong lòng ngươi đang tuôn mồ hôi đấy chứ?
Vừa nói, đôi tay của Hỏa thần từ từ dang ra, tiếp theo là một cuộn lửa vô hình bỗng nhiên từ trên cao ép xuống đầu Lưu Sâm. Khi nó vừa đến đỉnh đầu của hắn thì bỗng nhiên thay đổi và biến thành vô số hỏa tiễn. Hỏa tiễn vô hình vô ảnh, nhưng cực kỳ sắc bén, lại từ bốn phương tám hướng mà bắn vào trung gian.
Lưu Sâm giơ hai tay lên cao, gió lốc theo đó mà bốc lên. Bao nhiêu hỏa tiễn ở trước mặt hắn đều bị quét sạch, tuy rằng không gian ở đó rất nhỏ và chỉ có một ít hỏa tiễn bị quét đi, nhưng đối với Lưu Sâm thì bấy nhiêu cũng đủ lắm rồi. Bởi lẽ khi số lượng hỏa tiễn ở trước mặt hắn vừa bị quét sạch thì thân ảnh của hắn cũng theo đó mà bắn thẳng về phía Hỏa thần. Khi thân thể của hắn vừa di động, thì tất nhiên những hỏa tiễn ở phía sau cũng vọt theo sau hắn. Chúng chỉ có thể đuổi theo hắn, nhưng không thể vây kín hắn. Nếu hắn cần quét sạch cuộn lửa đó thì trước mắt vẫn chưa có khả năng, nhưng may là hắn không cần quét sạch nó, mà hắn chỉ cần trừ đi một mặt là đủ rồi. Tập trung năng lượng đẩy ra một góc, vậy là cuộn lửa chỉ còn cái tên chứ không còn thực lực gì nữa. Đó chính là phương pháp trừ bỏ cuộn lửa.
Nhưng hắn dường như hoàn toàn không để ý đến Hỏa thần ở trước mắt. Hắn thừa sức tránh né mưa hỏa tiễn ở sau lưng, nhưng nếu ở phía trước bỗng có một mũi hỏa tiễn cực lớn xuất hiện thì sao? Mũi hỏa tiễn này đột nhiên phóng ra và bắn thẳng đến trước ngực Lưu Sâm. Tốc độ của nó cực nhanh, nhanh gấp đôi so với mưa hỏa tiễn đang truy đuổi ở phía sau; hơn nữa lúc này Lưu Sâm đang lao về phía trước nhanh như chợp, vì vậy mà mũi hỏa tiễn cực lớn kia chỉ trong nháy mắt đã lao đến trước ngực hắn. Rõ ràng là hắn đang tự đâm vào mũi hỏa tiễn đó rồi.
Khí nóng của mũi tên vô hình khiến cho khuôn mặt của Lưu Sâm biến thành màu xanh đậm, nhưng khi mũi tên còn chưa kịp chạm đến hắn thì thân thể của hắn đã phóng lên cao, mũi hỏa tiễn lướt qua dưới chân hắn, tình cảnh cực kỳ nguy hiểm. Khi hắn phóng mình lên cao, tốc độ của hắn lại còn nhanh gấp đôi lúc trước, do đó mà thân ảnh của hắn liền biến thành hư ảnh. Không ai biết sau đó hắn ở đâu nữa.
Hỏa thần quát lớn một tiếng, rồi vung tay lên, một cuộn lửa xanh đột nhiên bắn về phía bên phải. Ở bên phải của lão vốn không có người, nhưng khi cuộn lửa kia phóng về hướng đó, lập tức có một bóng thân ảnh ngưng thật. Đó chính là thực thân của Lưu Sâm. Hắn một lần nữa trở thành đích nhắm của địch nhân.
Thế nhưng khi thân ảnh của hắn vẫn chưa hoàn toàn ngưng thật thì nó lại một lần nữa biến mất. Tiếp theo đó, từ trong đám bụi mù ở sau lưng Hỏa thần đột nhiên thấy xuất hiện một quả đấm. Đúng vậy, là một quả đấm có mang theo kình phong xoáy tròn. Khi luồng kình phong xoáy tròn đó tiếp cận thân thể của Hỏa thần chỉ còn ba thước, trong không khí bắt đầu có quang mang ngũ sắc cũng xoáy tròn như thế, tựa như một cái đinh ốc đang xoáy vào dòng nước thép vậy. Kết quả là òng nước thép bắn tung tóe khắp nơi, còn gió xoáy thì cũng yếu dần.
"Bùng" một tiếng vang lên, thân thể của Hỏa thần bị chấn động mạnh, trong không khí dường như cũng có pháo hoa bắn ra. Thì ra quả đấm nọ đã kích trúng vào lưng của Hỏa thần! Tiếp theo là "vèo" một tiếng, thân thể của Hỏa thần bay đi thật xa, còn trong không trung thì cũng có pháo hoa rực rỡ bắn ra. Rốt cuộc lão cũng bị rơi vào một hòn núi giả ở phía đối diện. Tòa giả sơn bị vỡ nát tan tành, kèm theo là máu tươi cũng bắn ra tung tóe.
Thân ảnh của Lưu Sâm chậm rãi ngưng thật. Hắn từ từ thu hồi quả đấm về, sau đó thì cất giọng lạnh như băng, nói:
- Đây chính là biện pháp thông dụng mà ta đã dùng để đối phó với Hỏa hệ ma pháp sư. Chính là một quả đấm này đây!
Đây đúng là phương pháp mà hắn đã sử dụng lúc trước để đánh bại Hỏa hệ ma pháp sư cấp một. Tất nhiên Hỏa thần không phải là một ma pháp sư cấp một, nhưng cũng may là sự tiến bộ của Lưu Sâm cũng nhanh kinh hồn.
Tất cả những người có mặt đều choáng váng. Hỏa thần đã thất bại! Lão nằm yên bất động trên bãi đá vụn, một lúc lâu vẫn không bò dậy nổi.
Lão đã bị thua bởi một nắm đấm chứ không phải là một môn ma pháp cao diệu nào? Sao có thể như vậy chứ? Có quả đấm nào lại có thể đánh bại được Hỏa thần chứ? Ngay cả một quả đấm bằng sắt cũng không được!
Quả đấm của Lưu Sâm tất nhiên không phải là quả đấm bằng sắt, nhưng nó tuyệt đối cũng không phải là một quả đấm thông thường. Nó giống một quả đấm thông thường chỉ có hai phần thôi, hơn nữa, vào mười giây trước đó, Lưu Sâm cũng chưa từng nghĩ đến sẽ sử dụng loại quả đấm này nữa!
Quả đấm này mang tính chất trái ngược với Toàn Phong chùy, tức Nghịch toàn phong chùy.
Toàn Phong chùy là phương thức tấn công tốt nhất đối với công lực hiện nay của hắn, nhưng một quả Toàn Phong chùy với sáu thành công lực thì vẫn chưa đủ để đánh bại Hỏa thần (ít nhất thì hắn vẫn chưa nắm chắc), thế nhưng Nghịch toàn phong chùy lại không giống thế. Công lực do thực chuyển thành hư thì sẽ nhảy vọt lên một bậc, nhưng khi do hư chuyển thực thì mức độ tăng vọt đạt tới cấp thần. Đây là do một loại năng lượng đơn thuần phóng ra ngoài rồi biến thành năng lượng bao vây lấy thực thể, khi năng lượng và nhục thể dung hợp một cách hoàn mỹ, thế là Toàn Phong chùy liền được tiến hóa một lần nữa - sự tiến hóa bức ra ngoài.
Sự tiến hóa lần này rất khó tưởng tượng nổi, bởi lẽ sức tấn công của nó mạnh hơn lúc trước là tất nhiên, nhưng điểm mấu chốt quan trọng nhất là cái chứng tổn hao công lực cũng được tu chỉnh rất lớn. Sau khi sử dụng tuyệt chiêu này, hắn chỉ bị hao tổn công lực rất ít, nhưng lại làm cho Hỏa ma pháp hộ thân của đối phương bị tổn giảm lớn. Mà thu hoạch càng lớn hơn nữa là khi nó nghịch chuyển trong nội thể, hai quyền được đánh ra, lập tức phá tan ma pháp phòng hộ của Hỏa thần và hoàn toàn đánh nát nội tạng của lão. Trong khi đó, hắn chỉ bị mất có một thành công lực mà thôi!
Cuối cùng Hỏa thần cũng phun ra một búng máu tươi, sau đó thì quẹo đầu sang một bên. Lão không chỉ bị thương nặng, mà còn chết luôn tại chỗ.
Cùng lúc đó, ba cái bóng nhoáng lên và có mang theo hồng quang nhàn nhạt. Ba người đó chính là ba gã đội trưởng. Chẳng lẽ chúng muốn tấn công hay sao? Chẳng lẽ trên đời này còn có loại người không biết tự lượng sức mình hay sao? Hoặc giả, ba người bọn chúng không phải là không biết tự lượng sức mình, mà là chúng đang đánh cuộc. Chúng đánh cuộc tên ma quỷ kia có lẽ vừa giao thủ một kích với Hỏa thần nên đã tốn hao gần hết công lực, bởi vì sau khi đánh bại Hỏa thần xong, hắn vẫn đang còn đứng ngẩn ngơ ra đó.
Ba gã đội trưởng này là những kẻ rất biết nắm bắt thời cơ, nhưng bọn chúng đã đoán sai rồi. Vì thế, chỉ thấy Lưu Sâm ngẩng đầu cười dài, rồi sau đó thì ba người biến thành sáu khúc mà rơi xuống đất. Ba gã cao thủ cuối cùng cũng chết nốt!
Sáu đoạn thi thể vẫn chưa kịp chạm xuống đất thì thân hình của Lưu Sâm cũng đã phóng đi. Hắn phóng về phía tường viện, Lệ Đề vung tay chém về phía hắn một cái, theo cái chém đó, rất nhiều thủy hoa mỹ lệ mang theo sát khí đầy lãng mạn bắn về phía hắn, thế nhưng tia sát khí lãng mạn ấy đã bị phân ra làm hai nửa, sau đó liền lặng lẽ biến mất, còn bà ta thì cũng ngã ngồi xuống đất. Lúc này trên mi tâm của bà ta đã hiện lên một điểm đỏ!
Không ai biết được người này đã đánh ra một kích tối hậu bằng cách nào, nhưng tất cả mọi người đều biết, chỉ có nữ nhân này là được chết một cách an tường nhất. Bà ta chỉ bị một vết thương ở mi tâm, hoàn toàn không làm mất đi vẻ đẹp của mình!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...