Cuộc sống bắt đầu từ khi chúng ta gặp nhau, hết thảy đều không còn như cũ.
Nguyên bản thế giới hai người lại bở vì ông bà Jung chen ngang mà cuộc sống có nhiều điều thay đổi, thiếu một chút ngọt ngào, lại thêm một tia hạnh phúc thân tình, chưa bao giờ từng có, hạnh phúc như vậy khiến Jaejoong có cảm giác không nắm bắt được, mỗi ngày hưởng thụ chiếu cố của người nhà, không phải mình là gánh nặng cho gia đình.
“Bảo bối, dậy nào.” Mỗi ngày đều tỉnh dậy trong lòng Yunho, nhìn ánh mắt ôn nhu thâm tình chăm chú nhìn mình, Jaejoong cảm giác mình được người này yêu rất nhiều, một nụ hôn buổi sáng đơn giản, nhưng lại bao hàm hết thảy.
“Chào buổi sáng, Yun.” Vươn tay ôm nam nhân, cảm giác nhiệt độ cơ thể của Yunho, nghe tiếng tim hắn đập, cuộc sống chỉ cần thế là đủ.
“Gần đây bảo bối thực tham ngủ đấy.” Sủng nịnh nhéo nhéo cái mũi của Jaejoong, tay kia xấu xa nhéo lên jae nhỏ đang ngủ yên.
“Còn không phải do con sắc lang nào đó mỗi ngày đều…”
“Thật không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy con lang đó liền…” Hành động thay cho hết thảy lời nói, nói còn chưa nói xong liền trực tiếp tấn công.
“A…em sai rồi, sai rồi, còn muốn cùng ba mẹ ăn điểm tâm nữa.” Ngăn chặn tập kích tới rào rạt, xoay người chuồn khỏi lòng Yunho.
“Bảo bối, anh phát hiện em hiện tại yêu ba mẹ nhiều hơn cả anh.” Ủy khuất nhìn tiểu hồ ly trốn mất, Yunho thầm nghĩ, nếu không trực tiếp đem người ra ngoài tách họ ra thì địa vị của mình trong nhà ngày một đi xuống thậm chí còn không có chỗ đứng.
“Ngoan, Muaz, đứng lên đi.” An ủi hôn lên vuốt lang vẫn đang tức giận bất bình, không biết từ khi nào thì tiểu hồ ly bắt đầu phương pháp huấn luyện lang với mình.
“Được rồi.”
Chờ hai người rửa mặt xong, lúc xuống lầu, bữa sáng đã chuẩn bị xong, hai người cùng ngồi vào bàn ăn, vốn muốn ngồi cạnh bà xã bảo bối, nhưng mẹ Jung thực bình tĩnh chen vào ngồi giữa hai người, Yunho tức giận nhưng vẫn chỉ là tốn hơi thừa lời.
“Mẹ, mẹ không biết là bản thân hơi dưa thừa sao?” Yunho cầm dao nĩa căm tức nhìn mẹ mình.
“Có sao? Jaejoong à, hiện tại mỗi tối đều lao động vất vả, mau uống canh gà này đi, bổ thân lắm đó.” Hoàn toàn không để ý tới Yunho, trong mắt bà chỉ có Jaejoong, một câu nói này khiến hai người xấu hổ cùng nghĩ: mẹ sẽ không phải mỗi ngày đều ngồi canh cửa chứ, ông trời ơi.
“Con cám ơn.” Ngại ngùng tiếp nhận chén canh, ánh mắt vụng trộm nhìn Yunho: đều tại anh.
“Ngoan.” Jaejoong nhu thuận, khiến mẹ Jung thực sự rất vừa lòng, thằng con hoàn hảo không chịu thua kém cũng có ích tìm được một đứa con dâu vừa đáng yêu vừa nghe lời.
“Ọe …ọe…” vừa mới uống được một ngụm canh liền cảnh thấy trong dạ dày đảo lộn tùng phèo, Jaejoong vội vàng lao tới buồng vệ sinh.
“Jaejoong” ông bà Jung và Yunho thấy Jaejoong như thế liền hoảng sợ, vội vàng chạy qua.
“Không…không có việc gì.” Phát hiện nôn không được, nhưng bên trong dạ dày vẫn thấy không thoải mái, đầu óc choáng váng tựa vào bên cửa, Yunho vội vàng ôm lấy giúp Jaejoong lau khóe miệng.
“Sao lại như vậy? mẹ, có phải canh gà hỏng rồi không?” Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Jaejoong, Yunho lo lắng không biết làm sao.
“Không phải a, gà hôm nay vừa giết, ta tự mình làm mà.” Mẹ Jung vội vàng trở lại uống thử một ngụm canh, phát hiện hoàn toàn không có việc gì.
“Đi bệnh viện kiểm tra xem.” Người duy nhất có vẻ bình tĩnh là ba Jung, tuy rằng cũng một thân đổ mồ hôi lạnh.
“Không sao ạ..hắc hắc…con không sao.” Không muốn mọi người vì mình mà lo lắng, Jaejoong cố nén cảm giác buồn nôn hướng bọn họ mỉm cười.
“Ba mẹ, bọn con no rồi, đi trước.” Nói xong trực tiếp kéo Jaejoong đi, Jaejoong biết, vô luận bản thân có che dấu thế nào đều không qua được ánh mắt hắn, mình đau ở đâu, hắn đều biết.
“Yun ah.” Sau khi an vị trên xe, Jaejoong nhìn Yunho, biết hắn sinh khí khi mình lừa hắn.
“em biết em sai rồi, em chỉ không muốn ba mẹ lo lắng thôi, Yunho đừng tức giận em nha.” Chiêu làm nũng này trăm lần đều hiệu quả, nhưng lần này chủ gia đình hoàn toàn không nhượng bộ.
“Em có biết anh lo lắng bao nhiêu không, em có biết vừa rồi anh sợ tới mức chết luôn rồi không, em có biết anh…” Những câu nói được xen lẫn nụ hôn.
“Em biết, em biết cho nên… Yun ah, em rất khó chịu.”
“Khó chịu ở đâu?” Vừa nghe Jaejoong nói khó chịu, nỗi tức giận gì cũng đều bay biến thay vào nỗi lo lắng khôn nguôi.
“Dạ dày rất khó chịu.”
“Chò chút, chúng ta tới chỗ Changmin kiểm tra.” Changmin chính là bác sỹ đa khoa, nhưng bởi vì bị Yoochun cưỡng bức phải đi học đại học với tên đó cho nên chỉ có mấy người bọn họ mới được hưởng thụ sự phục vụ chuyên nghiệp của Changmin.
Sau 2p gõ cửa, vẫn không có ai mở cửa, Yunho thấy sắc mặt Jaejoong không được tốt, một cỗ lửa giận xông lên, nhấc chân trực tiếp đá bay cánh cửa chống trộm.
“Ai a, không muốn sống nữa à.” Changmin đang mặc áo ngủ tức giận bước ra ngoài.
“Ít nói nhảm, giúp hyung kiểm tra cho Jaejoong nhanh.” Vẻ mặt băng lãnh của Yunho dọa Changmin từ trong hỗn độn nhanh chóng tỉnh lại.
“Anh hai? Sao vậy?” Nghe được thanh âm Kibum từ phòng ngủ đi ra, thấy sắc mặt Jaejoong không tốt, nóng vội hỏi.
“Không nghiêm trọng, chỉ là dạ dày có chút khó chịu.” Phát hiện Kibum cũng bị dọa đến, Jaejoong không muốn cậu lo lắng.
“Để em xem.” Trong nhà Changmin có đầy đủ thiết bị y tế, Yunho yêu cầu kiểm tra toàn diện cho Jaejoong luôn một thể.
Sau đó Jaejoong được đưa tới phòng khách nghỉ ngơi, Changmin kiểm tra xong, nhìn bảng kết quả, nhíu chặt chân mày khiến chủ gia đình sợ hãi.
“Jaejoong thế nào, có nghiêm trọng không?”
“Không có, chỉ là có chút kỳ quái.” Changmin nhìn bảng kết quả trong tay tự hỏi.
“Sao kỳ quái. Nói nhanh.” Cơ hồ đã rống lên rồi.
“Theo bảng kết quả kiểm tra sức khỏe của Jaejoong hyung thì hyung ấy đang mang thai. Nhưng mà…” Sắc mặt rối rắm, Changmin bất đắc dĩ nói ra kết luận mình đã kiểm tra đi kiểm tra lại n lần.
“Cái gì?” Yunho cùng Kibum cơ hồ đồng thanh thét chói tai.
“Đúng vậy, cho nên em mới nói là kỳ quái.”
“Có gì kỳ quái?” Bị Kibum gọi điện lôi tới, Junsu nghe xong khó hiểu hỏi lại.
“Anh nói xem…” Changmin nghi hoặc nhìn Junsu.
“Xì, gia tộc chúng ta có thể mang thai, Kibum không nói cho em sao?” Dựa vào lòng Yoochun, Junsu cầm một quả đảo cắn một miếng nhau rôm rốp.
“Tôi…chưa nói sao?” thu được tín hiểu thắc mắc của Changmin, Kibum lập tức nhìn trời.
“Vậy sao hai người chưa có?” Nghĩ đến đây, Changmin thắc mắc, Yoochun hàng đêm cũng cày cấy rất chăm chỉ sao Junsu vẫn chưa có nhỉ.
“Chúng ta có phòng ngự, Susu chưa muốn làm mẹ sớm.” Yoochun khinh bỉ nhìn Changmin.
“Này này, Yunho hyung đâu?” Kibum phát hiện Yunho hyung vốn đang đứng gần mình bỗng không thấy đâu.
Trong phòng khách, Yunho ôm chặt Jaejoong, âu yếm hôn nhẹ lên trán bà xã, trong lòng vui sướng không cách nào hình dung.
“Yun ah, chúng ta có cục cưng sao? Thật không?” nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, dụng tâm cảm thụ một sinh mệnh nhỏ bé đang nằm yên trong bụng mình, đây là cục cưng của mình và Yunho.
“Đúng vậy, Jaejoong sẽ sinh cục cưng cho anh.” đặt tay lên tay Jaejoong, cùng nhau vuốt ve tiểu sinh mệnh.
Lúc Yunho nói thân phận Jaejoong là hồ ly cho ông bà Jung nghe, hai lão nhân phi thường bình tĩnh, thậm chí mẹ Jung còn nói: Bộ dạng xinh đẹp như vậy, không phải con người cũng bình thường, mặc kệ có phải nhân loại hay không chỉ cần là Jaejoong, bọn họ liền chấp nhận.
Nhưng đến khi nói Jaejoong đang hoài cục cưng của bọn họ thì cả căn phòng trầm mặc ngắn ngủi sau đó là bão táp công kích.
“Mau mau mau, ông xã, mau đi mua đồ em bé, nam nữ đều mua hết, cả đồ chơi, quần áo, ai nha, cái gì cũng đều mua.” Mẹ Jung chỉ huy ba Jung vẫn đang ngây người, hu được mệnh lệnh của bà xã, ba Jung lập tức xuất phát ra khỏi nhà.
“Mẹ, còn hơi sớm.” Yunho tuy nói vậy những cũng hớn hở nhắc ba Jung: mua đồ chơi mềm chút, kéo làm cục cưng bị thương.
“Sớm cái đầu ấy mà sớm, Jaejoong à, trở về phòng nghỉ ngơi đi, mẹ bật nhạc cho con nghe.” Đoạt đi con dâu xinh, mẹ Jung mặc kệ vẻ mặt bất mãn của thằng con trai.
Bởi vì đặc thù cơ thể của Jaejoong, không giống nhân loại mang thai mười tháng, tất nhiên là sau hai tháng đã sinh, nhưng hai tháng này không phải vô cùng đơn giản mà trôi qua.
Ba Jung mỗi ngày đều mang một đống đồ em bé trở về, căn phòng hơn trăm mét vuông đã bị nhét đầy đồ em bé, thế mà mẹ Jung còn nói quá ít.
Mẹ Jung mỗi ngày đều làm canh thuốc bổ cho Jaejoong uống, bật nhạc, cùng đi bộ, một tấc cũng không rời, Yunho hé ra câu oán hận nào cũng bị cái tát tiếp đón.
Junsu và Kibum cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày đều tới chơi còn mang nhiều thứ thú vị tới, Changmin thường xuyên kiểm tra sức khỏe cho Jaejoong, thuận tiện kiểm tra thuốc bổ mẹ Jung cho Jaejoong uống, mà 4 cái tên nhở nhơ kia mỗi ngày đều bám chặt ở nhà họ Jung không nói, còn tranh cãi nhau cái vị trí cha nuôi gì đó.
Rốt cục đáp lại sự trông mong của mọi người, Jaejoong cũng hạ sinh một em bé, trên đầu còn có hai lỗ tai hồ ly bông xù, cũng không giống những đứa trẻ khác khóc nháo mà chỉ mở to đôi mắt nhìn mọi người.
“A.” Đột nhiên bé cười với Yunho một cái, ông bố mới xúc động vươn tay ôm hôn đứa con của mình không thôi.
Bởi vì đứa nhỏ mới sinh gọi người đầu tiên là Yunho nên Jaejoong rất sinh khí, nguyên bản cấm dục hai tháng lại tăng thêm một tháng nữa.
Đương nhiên, Uy hiếp của Jaejoong với Yunho cũng chỉ có cái này cho nên, em làm việc của em còn anh làm việc của anh.
Từ sau khi mang thai, sản nghiệp của Kim gia đều giao cho Yunho xử lý, Yunho thực sảng khoái hứa hẹn: sau lưng em còn có anh, không cần em phải vất vả, cứ giao cho anh.
Ông bà Jung nhìn tôn tử lỗ tai trên đầu bông bông, phe phẩy cái đuôi bông xù ngọt giọng gọi mình: gia gia, nãi nãi, thì lão lệ tung hoành phấn khích cực kỳ.
Kỳ thật Jaejoong đã từng nói với mẹ Jung là lỗ tai cùng đuôi có thể che dấu nhưng bà lại bảo tôn tử để như vậy nhìn rất đáng yêu cho nên không còn gì để nói, mỗi ngày vây quanh tôn tử trêu chọc.
Nghe nói bà Jung có cháu yêu, bà Park lập tức kiếm chế không được, mỗi ngày đoạt mệnh liên hoàn call thúc giục vợ chồng thằng con cũng phải sinh cho bà một đứa tôn tử để bà chơi, còn có cái mà khoe với mấy vị phu nhân khác.
Tịch dương xuống, Jaejoong cùng hài tử chơi đùa ở hoa viên, cùng đợi ông xã đi làm về, cuộc sống tuy rằng không có sóng to gió lớn, cứ bình bình đạm đạm nhưng bọn họ biết, sẽ không phải vì cuộc sống quá yên bình mà thay đổi.
~ o0o Hoàn o0o ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...