Tại trường thi đấu nội thành Trường An, Bùi Tu Vân cưỡi một con bạch mã, chạy một vòng quanh trường thi đấu.
Ô Lan Bố cưỡi con hắc mã, nhận lấy cung tên từ tay hạ nhân.
Bùi Tu Vân cũng nhận tên, cúi đầu kiểm tra.
Thân cung làm bằng gỗ đàn, cực kỳ cứng rắn, dây cung làm bằng gân hươu, dẻo dai vô cùng.
Thân tên cũng được làm từ gỗ đàn, đuôi đính lông ngỗng tốt nhất, mũi tên bọc vải có phủ bột sắt.
Hai người cần bắn nhau trong trường thi đấu, ai trúng mũi tên của người còn lại trước phải nhận thua.
Tiếng còi chói tai vang lên, Ô Lan Bố thúc mạnh vào hắc mã của mình, cánh tay lực lưỡng kéo cung, bắn mũi tên đầu tiên về phía Bùi Tu Vân.
Bùi Tu Vân cũng kéo cung, ngón tay thon dài thả ra, mũi tên phóng như sao băng, đối đầu trực diện với mũi tên của Ô Lan Bố.
Cả hai va vào nhau và rơi xuống đất.
Ô Lan Bố kinh ngạc, rút ra hai mũi tên và bắn cùng một lúc.
Mũi tên xé gió bay đến.
Y nghiêm mặt, rút thêm ba mũi tên từ bao đựng ra.
Chưa một ai có thể thoát được ba mũi tên đã bắn ra của Ô Lan Bố.
Ngón tay thô ráp vân vê đuôi lông của mũi tên, ánh mắt sắc bén khoá chặt bóng người trên lưng ngựa đối diện.
Lần này phải bắn trúng.
Bùi Tu Vân ung dung rút bốn mũi tên ra, giương cung.
Đồng tử của Ô Lan Bố rụt lại, không thể nào! Sao lại có người bắn được bốn mũi tên cùng một lúc kia chứ!
Nhưng trên đã lên dây, không thể không bắn.
Y thả tay, ba mũi tên gào thét bay đến.
Khoé môi của Bùi Tu Vân khẽ nhếch lên như đang chế giễu.
Ngón tay thon dài thả ra, bốn mũi tên được phóng ra.
Tất cả mũi tên đều trúng đích, ba mũi sượt qua mặt và vai trái, vai phải của Ô Lan Bố.
Ô Lan Bố nằm trên lưng ngựa, sắc mặt tái nhợt.
Chỉ như vậy y mới có thể tránh tên.
Bùi Tu Vân phi nước đại, vòng ra sau Ô Lan Bố, rút một mũi tên và bắn ra trong lúc y đang hoảng loạn.
Mũi tên cắm thẳng vào mông y, để lại một vết máu lớn.
Ô Lan Bố nổi trận lôi đình, vứt bao đựng tên và nhảy xuống lưng ngựa, nhanh chóng bỏ đi.
Dưới bầu trời xanh, vết thương đỏ choé trên mông y đẹp đến lạ.
Không bao lâu sau, hạ nhân đưa hai đoá sen cho chàng, cung kính nói: “Đại Thiền Vu có lời, chỉ cần Bùi tiên sinh còn sống ngày nào, ngày đó Hung Nô sẽ không vượt rào.”
“Được, Buiì mỗ đa tạ Đại Thiền Vu.” Bùi Tu Vân nhận đoá sen, cởi trả bộ cung trên người cho đối phương.
Chàng xoay người, chậm rãi đi đến.
Tống Tích vội nhào vào lòng chàng, miệng cười mà khoé mắt rỉ nước.
Xem trận thi đấu vừa rồi thật sự doạ nàng sợ kinh hồn bạt vía.
“Tiên sinh, cuối cùng bệnh của người cũng có thể chữa khỏi rồi!” Nàng vô cùng vui mừng, nói.
“Ừm.” Bùi Tu Vân cúi người khiêng nàng lên.
“Tiên sinh?” Cẳng chân của Tống Tích quơ loạn.
“Từ nay về sau có thể ăn Tích Nhi mà không phải lo lắng gì nữa.
Hôm nay mới một lần, trở về phải bù mới được…” Ý cười của chàng càng nồng đậm.
“…”
Hoàn chính văn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...