Đồng bằng Quan Trung, Kim Thành ngàn dặm.
Sông Kính tiếp giáp sông Vị, nước sông trong đục thấy rõ.
Vào độ gió lạnh cuối năm, sông Kính có băng liên nở hoa màu trắng, còn sông Vị có hoả liên, từng đoá rực lửa, phủ đầy tuyết trên đồng bằng.
Phương thuốc thứ năm chính là hoả liên của sông Vị, dược liệu thứ sáu là băng liên của sông Kính.
Tống Tích mặc chiếc áo choàng dày nặng, dùng tay ôm bình nước nóng, chân trước chân sau bước trên nền tuyết, đuổi theo Bùi Tu Vân.
Hai người đi dọc bờ sông suốt một buổi sáng, tuyết sống Kính trong vắt, mặt sông Vị rực lửa, đối lập vô cùng, ngay cả sen trong dòng cũng không vượt qua biên giới hai sông.
“Tại sao phải dùng băng liên của sông Kính và hoả liên của sông Vị để làm thuốc thế ạ?” Tống Tích nghĩ mãi không ra.
“Bây giờ muội ra giữa sông ném băng liên vào sông Vị, hoả liên vào sông Kính, không phải nó chỉ là hai phương thuốc thôi sao?” Tống Tích cáu bẳn.
Bùi Tu Vân lắc đầu, “Nước sông Kính trong, sẽ nuôi hoả liên có màu nhạt.
Nước sông Hà đục, sẽ nuôi băng liên có màu trắng.”
Tống Tích bĩu môi, đảo mắt nhìn lại, trùng hợp bắt được hai điểm màu sắc đối lập.
Một đoá màu đỏ giữa dòng nước trong, một đoá màu trắng giữa dòng nước đục.
“Tiên sinh, mau nhìn kìa!” Tống Tích túm Bùi Tu Vân chạy thẳng đến đó.
Giữa sông có một chiếc thuyền, trống nhạc dập dồn.
Một vài người đàn ông mạnh mẽ với y phục lạ lẫm bước ra khỏi khoang thuyền, dùng lướt với hai bông sen đó lên.
“Đó là của bọn ta!” Tống Tích tức giận đến xám mặt, hô to về phía họ.
Ánh mắt của Bùi Tu Vân hơi trầm xuống, không ngờ con thuyền trước mặt lại là thuyền của người Hung Nô.
Lại có một gã đàn ông vạm vỡ bước ra khỏi khoang thuyền, mặc áo lông chồng, mái tóc đen nhánh thắt thành hai bím tóc dài, xoã phía sau đầu.
Đồng tử của Bùi Tu Vân sáng lên, ôm lấy eo của Tống Tích rồi chạy về phía trước.
Chàng nhẹ nhàng đạp xuống hoa sen như chim bay én lượn, phóng về phía con thuyền lớn rồi dẫm mép thuyền, mượn lực nhảy lên.
“Đại Thiền Vu, có thể nhường lại hai đoá sen đó cho Bùi mỗ hay không?” Chàng ôm lấy bả vai của Tống Tích, cao giọng hỏi.
“Là ngươi.” Ô Lan Bố nhìn chàng như hổ rình mồi, cả người sôi trào nhiệt huyết.
“So tài bắn tên, nếu ngươi thắng thì sen thuộc về ngươi! Nếu thua thì cô ta phải đi với ta!” Ô Lan Bố chỉ vào Tống Tích, nói.
Bùi Tu Vân nghiêng đầu nhìn Tống Tích, nhíu mày đáp: “Ta không có quyền định đoạt cuộc đời của muội ấy, đổi điều kiện khác.”
“Không, cô ta rất được.
Ngươi chính là đối thủ mạnh nhất mà ta từng chạm trán, cho nên người phụ nữ của người cũng là người mà ta muốn nhất.” Ánh mắt của gã bén như mắt ưng, Tống Tích bị nhìn đến mức hoảng sợ.
Bùi Tu Vân siết tay, ôm chặt nàng trong lòng, lạnh lùng nói: “Muội ấy thì không được, đổi điều kiện khác.”
“Vậy thì…” Thấy chàng không chịu lùi bước, Ô Lan Bố suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta muốn mạng của ngươi.”
“Được.” Bùi Tu Vân đồng ý không chút do dự.
“Nhất định không được!” Tống Tích ngẩng đầu la lên.
“Sẽ không sao đâu!” Bùi Tu Vân vuốt nhẹ mái tóc như mây của nàng, khẽ trấn an.
Bảy năm trước, chàng từng rèn luyện trong quân khu Tây Bắc, vốn không định tham gia đấu hữu nghị với người Hung Nô, nhưng vì binh tướng phe ta thua quá thê thảm, chàng đành ra tay dạy dỗ Đại vương tử của Hung Nô một chút.
Lúc đó, Ô Lan Bố đạp người Hán dưới chân đã quen, tính tình kiêu ngạo, vốn khinh thường chàng trai cao gầy trước mặt.
Không ngờ, chàng lại có thể trực tiếp hạ đo ván y.
Trước bước chân rầm rập của y, Bùi Tu Vân tung một quyền ngay mặt, đánh đến mức y say xẩm mặt mày, phụt cả máu tươi.
Rồi người Hán đó lùi ra sau một bước, chắp tay vái chào, cất giọng trong trẻo nói: “Đa tạ.” Khiến Ô Lan Bố tức mà không làm gì được.
Việc này đã trở thành cái gai trong lòng y nhiều năm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...