Nàng lại uống thêm mấy chén rượu, má đỏ hây hây, chân hơi co lên, cả người biếng nhác cuộn trong lòng Bùi Tu Vân.
Bàn tay thưởng thức chén rượu màu lục, lắc lắc dưới ngọn đèn như đang tìm kiếm sắc màu ấm áp.
Bùi Tu Vân ôm nàng từ phía sau, trong lòng như có một cô bé vừa thơm vừa mềm.
Đồng tử hơi ửng hồng của nàng nâng lên, cánh môi đỏ mọng hé mở, phảng phất hương rượu ngọt thanh.
Nụ hôn của chàng dịu dàng rơi xuống như mưa xuân, nán lại thật lâu trên cánh môi mềm.
Đầu ngón tay của chàng nắm cằm của Tống Tích, lắc lắc khuôn mặt đỏ ửng vì say, đầu lưỡi mềm mại lướt qua cánh môi nồng rượu của nàng.
“Hẳn là ta cũng bệnh rồi…” Hơi thở của chàng kết thành lớp mỏng, che chở nàng đến cùng trời cuối đất.
Ánh mắt của chàng càng ngày càng sáng, bàn tay
Động tác trên tay Tống Tích khựng lại, nghe thấy chàng nói: “Bệnh tương tư này đúng là khiến người ta cam tâm chịu đựng.”
Tống Tích bật cười, ánh mắt của Bùi Tu Vân cũng ngập tràn ý cười.
Ngón tay dài của chàng vén lọn tóc đen của Tống Tích lên, khẽ khàng vân vê vành tai, châm lên ngọn lửa ngứa ngáy.
“Đứng dậy đi, hôm nay còn muốn dẫn muội đến một nơi nữa.” Bùi Tu Vân đứng dậy, còn nàng vẫn lười biếng ngồi dưới đất.
“Đứng dậy.” Chàng cúi người, nắm cổ tay của Tống Tích.
Nàng lại như ghim trên mặt đất, bàn tay nhỏ kéo kéo vạt áo của chàng, đồng tử híp lại, mặt dày nói: “Không đi… Muội còn muốn ngồi nghỉ…”
Bùi Tu Vân gỡ ngón tay của nàng, vuốt phẳng vạt áo bị nhàu của mình, dịu giọng hỏi: “Không chịu đứng dậy thật à?”
“Không đứng nổi… muội không đứng dậy đâu!” Tống Tích cao giọng, làm bộ muốn gây khó dễ cho chàng.
Bùi Tu Vân quay lưng về phía nàng rồi ngồi xổm xuống, “Thế trèo lên.”
Thành thử, người mới vừa than thở rằng không đứng dậy nổi, lúc này lập tức bò lên lưng chàng, tay chân quấn chàng như một con bạch tuột.
Nàng úp mặt vào bả vai gầy của Bùi Tu Vân, hơi thở ấm áp xen lẫn mùi rượu phả khắp cần cổ thanh tú của chàng.
“Nếu buồn ngủ thì muội ngủ đi.” Chàng thì thầm.
“Không, muội không buồn ngủ.” Tống Tích ôm cổ chàng bằng hai tay, dụi dụi chóp mũi nhỏ xinh lên cổ chàng.
“Ừm.” Bùi Tu Vân khẽ cử động, cõng nàng trên lưng, vững bước xuống lầu.
“Trăng lên sáng toả mái Tây,
Cửa ai mở hé gió bay vào phòng.
Bóng hoa lay động bức tường,
Phải chăng người ngọc tìm đường leo qua?” [1] Nàng khẽ cất giọng, tiếng hát chân thật chất phác, âm điệu trong trẻo như tiếng trúc đêm.
Bùi Tu Vân đi khá chậm rãi, nghe nàng vừa tựa đầu trên vai vừa hát 《Tây Sương Ký》.
Khi nào nàng quên lời, chàng lại nhắc cho để nàng hát tiếp.
“Tiên sinh, muội hát hay không?” Hơi thở từ môi của Tống Tích phủ khắp cổ chàng, dịu dàng cọ cọ.
“Cũng tạm.”
“Ơ… Thế muội hát không hay à?” Nàng thất vọng hỏi.
“Bù lại muội hát khá chuyên tâm, ta rất thích.” Chàng nhận xét.
“Tiên sinh thích thật không?” Tống Tích hỏi, sau vài đêm học hát, nàng vẫn không tự tin vào khả năng của mình lắm.
“Thật, sau này đừng thức đêm nữa, muội muốn học cái gì, ta đều có thể dạy muội.” Chàng ôn tồn căn dặn.
“Sao tiên sinh biết…” Tống Tích mở đôi mắt hạnh, ấp úng nói.
“Từ trước đến giờ, giấc ngủ của ta luôn rất nông.
Chỉ cần nửa đêm muội xoay người thôi, ta cũng có thể nhận ra.”
Mặt nàng đỏ lên, “Sao tiên sinh không nói với muội?”
“Thấy ai đó nhiệt tình tập luyện để khiến vi sư vui vẻ, sao vi sư đành lòng dội gáo nước lạnh cho được?” Chàng cười khẽ, phát hiện khuôn mặt của nàng tức giận đến nhăn tít cả lại.
“Tiên sinh, muội hận người!” Tống Tích táp một phát vào vành tai của chàng.
Bùi Tu Vân nhíu mày, xuýt xoa hít một hơi lạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...