Lúc vừa trở về, rõ ràng đường xá còn tối đen, nhưng chỉ trong chốc lát đã rực sáng như ban ngày.
“Tiên sinh, người là thần tiên ư?” Tống Tích dựa lên cửa sổ, ánh đèn lộng lẫy phủ lên khuôn mặt của nàng một tầng sáng vàng nhạt.
Hẳn là thần mới có khả năng thắp sáng cả phố hoa đăng chỉ trong nháy mắt như thế.
“Ta không phải thần…” Bùi Tu Vân đâm sâu về phía trước, bàn tay trắng ngọc luồn xuống vạt áo, mơn trớn làn da mềm mịn rồi phủ lên hạt châu trắng.
Năm ngón tay dài đỡ lấy mu mềm, lòng bàn tay khẽ khàng cọ xát hạt châu.
Chàng khom người, ghé môi đến vành tai của nàng, thấp giọng nói: “Ta là cây ước nguyên của Tích Nhi, hễ là điều ước của Tích Nhi, ta đều khắc ghi trong này.” Chàng kéo cổ áo, lộ ra lồng ngực ẩm ướt, móng tay hồng nhạt nhẹ chỉ vào làn da.
Tống Tích quay mặt lại, thấy khuôn mặt khôi ngô của chàng đương gần trong gang tấc.
“Tích Nhi nói muốn thành thân với ta khi hoa quế về thành.”
“Tích Nhi còn nói muốn trải qua một mùa hè khó quên.”
“Những gì Tích Nhi nói, ta đều nhớ kỹ, đều khắc ghi trong lòng.
Cho nên, trả lời vi sư, đêm nay có đáng nhớ hay không?”
Bùi Tu Vân rũ mắt, giấu đi đôi mắt rực lửa.
Ánh sáng cam ấm áp rọi xuống hàng mi dày của chàng, kết thành cái bóng mờ nhạt trải dài trên khuôn mặt chàng.
Tống Tích nhắm mắt lại, hôn chàng bằng đôi môi mềm mại và ướt át như đang âm thầm đáp lại.
Bàn tay dưới áo vuốt ve bầu ngực mềm hết lần này đến lần khác, gợi lên xúc cảm ngứa ngáy.
Thịt căn thô dài vùi trong hoa tâm nhưng đang phun suối, dịu dàng luật động.
Phần đầu cứng rắn liên tục ma sát tầng tầng lớp lớp thịt non, hệt như bàn tay mềm mẹi không xương gảy vào lòng nàng.
Đôi môi dịu dàng men theo cần cổ trắng muốt của Tống Tích, đầu lưỡi hồng nhạt ấm nóng khẽ cong, để lại dấu vết ướt át trên làn da nhẵn mịn, dưới ngọt đèn dầu như ánh lên tầng sáng mờ ảo.
Xúc cảm râm ran trên cổ ban đầu chỉ như có giọt nước lăn, sau đó lan khắp tứ nhi, cuối cùng hợp thành đám mây lũ lượt ùa về, nhấn chìm Tống Tích.
Đầu ngón tay của Bùi Tu Vân lần xuống, vuốt ve nơi giao hợp ướt đẫm của hai người.
Chất lỏng trong như nước mùa xuân, lắc lư theo nhịp độ ngón tay của chàng.
Ánh đèn le lói, rọi sáng hạt châu lấp lánh nước, bắt mắt khôn cùng.
Bùi Tu Vân ngẩng đầu, cong môi cười.
Chàng ấn đầu ngón tay lên đôi môi mềm mại của Tống Tích, vuốt lên đầu lưỡi mềm mại rồi cướp đi ẩm ướt trong đó.
Chàng vẫn nhắm mắt, gò má ửng đỏ như đang say trong vị gió hè trong đêm tĩnh lặng.
Bỗng, chàng mở mắt ra, đôi mắt màu hổ phách thấu triệt.
Tống Tích thở hổn hển, nhìn thẳng vào đồng tử trong vắt của chàng.
“Ta chữa khỏi tật đau mắt cho muội chưa?” Chàng trầm giọng hỏi.
“Chữa… chữa khỏi rồi.
Nó còn hiểu quả hơn thuốc do thầy lang bốc nữa.” Tống Tích vươn tay vuốt ve khuôn mặt của chàng.
“Tích Nhi, ta tình nguyện dẫn muội đi khắp thế gian rộng lớn, muôn màu muôn vẻ này.
Nhưng ta…” Bùi Tu Vân khom người, hôn lên vành tai của nàng.
“Ta ghen.” Chàng há miệng day day vành tai mềm mại.
Vành tai vừa ngứa vừa đau, Tống Tích hơi nhoẻn miệng cười, “Sau này muội không nhìn người khác nữa.”
Lúc này, chàng mới buông tha Tống Tích, giữa răng và môi đọng lại một sợi chỉ bạc lấp lánh.
Eo hẹp tăng tốc như sóng triều, bụng dưới hơi gầy của Bùi Tu Vân liên tục đâm vào cặp mông trắng tuyết.
Hai cánh hoa mềm mại phun ra mút vào thịt căn thô dài một cách khó khăn, dịch chảy ào ạt.
Khoảnh khắp lên đỉnh là khi ngón chân trắng nõn của Tống Tích co quắp lại, móng tay ghim vào khung cửa sổ, cả người run bần bật.
Làn da trắng ngọc của Bùi Tu Vân cũng hiện lên tầng hồng nhạt như đào ẩn sau mây.
Gió thổi, ham muốn dần vơi.
Sau khi dịu dàng hôn lên gáy của Tống Tích, Bùi Tu Vân rút ra, lỗ sáo đặt trên bắp đùi, bắn mạnh chất dịch trắng đục, chảy dọc đôi chân trần trụi của nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...