Chất lỏng ấm áp ướt đẫm vạt áo của hai người, vài giọt sương rơi trên mặt chàng.
Bùi Tu Vân cầm dây cương, cánh tay dài vòng quanh eo nàng, tay còn lại quất một tiếng vang.
“Đừng sợ.” Chàng nỉ non bên tai Tống Tích bằng chất giọng dịu dàng.
Tống Tích quay mặt, vùi vào lòng Bùi Tu Vân, lần đầu tiên cảm nhận được thân nhiệt nóng rực của chàng.
Nhịp tim mạnh mẽ mà trầm ổn, khiến nàng rất an tâm.
“Ở cùng tiên sinh, muội không sợ.” Giọng nàng mềm như nước, hai má hây hây đỏ.
“Ừm.” Mái tóc đen của chàng bị gió thổi bay, xẹt qua cổ của Tống Tích, khiến nàng ngưa ngứa mà rụt cổ, ôm chàng chặt hơn.
“Tiên sinh, trước đây người đã từng… cưỡi cùng ngựa với một cô nương khác chưa?” Tống Tích lớn mật hỏi, một tay nâng cái tay đang bịt mắt mình ra, vụng trộm nhìn chàng.
Bùi Tu Vân tập trung cưỡi ngựa, thản nhiên đáp: “Ta từng cưỡi cùng ngựa với đàn ông thôi.”
Thấy nàng vẫn có thể xao nhãng trong tình huống này, Bùi Tu Vân hơi bực mình, húc eo về phía trước một cái.
Người huynh đệ hoàn toàn cắm vào, bên ngoài cửa vào chỉ có hai túi nhăn màu hồng thẫm.
Tống Tích cắn môi dưới, há miệng thở dốc.
“Tích Nhi, vi sư đã từng dạy muội rằng khi làm việc gì cũng phải tập trung chưa nhỉ?” Bùi Tu Vân dạy dỗ, hỏi.
“Muội… muội tò mò chứ bộ!” Tống Tích lí nhí giải thích.
“Tò mò chuyện gì?”
“Quá khứ của tiên sinh đó, muội đều không biết gì sất.
Đến tận hôm nay, muội mới biết hoá ra tiên sinh còn biết cưỡi ngựa, vậy tiên sinh còn gì mà muội chưa biết nữa đây?” Tống Tích lo lắng, vội đáp.
Khúc gậy nổi đầy gân xanh của chàng đâm sâu vào trong người Tống Tích.
Hễ nàng càng nói, Bùi Tu Vân tấn công càng thêm dũng mãnh như mưa rềnh gió dữ.
“Thế muội muốn biết chuyện gì?” Bùi Tu Vân đã đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, nhưng vẫn cố ý hỏi.
“Thì là… thành Trường An có nhiều quý nữ danh môn [1] như vậy, tiên sinh cũng từng rung động đúng không?”
Bùi Tu Vân cười nhạo, “Giá trị của một người không nằm ở vẻ ngoài của họ.
Nếu người đẹp nhưng lòng dạ hiểm độc vẫn sẽ là tiện nhân thôi.
Tuy thành Trường An phồn hoa đô hội nhưng lòng người khó dò, ta chưa từng thật lòng đối đãi với kẻ khác.”
Thật ra, câu này nửa thật mà cũng nửa giả.
Chàng từng có một người bạn tâm giao ở thành Trường An, chỉ là không ngờ, tình bạn của thời niên thiếu cũng không đấu nổi cám dỗ quyền lực.
Người đó huỷ cả đời của chàng, mà cha của chàng cũng hại y bị tru di tam tộc.
Đôi mắt đen láy của Tống Tích ánh lên xuân sắc, mỉm cười hỏi chàng, “Thế tiên sinh thấy muội xinh và có một trái tim tinh tế nên mới bị muội thu hút đúng không?”
Bùi Tu Vân liếc nàng một cái, “Thích muội chắc là vì muội mặt dày.” Gương mặt của nàng vừa mũm mĩm vừa hồng hào, khiến chàng thật muốn đưa tay lên nựng.
“Ai mặt dày chứ?” Tống Tích không vui, giãy dụa muốn nhảy xuống ngựa.
Bùi Tu Vân vội ôm chặt eo nàng, thì thầm bên tai, “Tích Nhi, ta không muốn trả lời những câu đã thừa biết còn cố hỏi.
Nhưng nếu muội muốn nghe thì ta sẽ nói.
Muội là cô nương xinh đẹp và thuần lương nhất mà ta từng gặp.”
Được Bùi Tu Vân khen, Tống Tích yên phận nằm trong lòng chàng, nương theo từng động tác tấn công của chàng mà phập phồng lên xuống.
Tuấn mã phi được một lát, Bùi Tu Vân chợt kìm chặt cương.
Móng trước của con ngựa giẫm vào không trung, hí một tiếng vang trời, khiến vô số chim tước hoảng sợ đập cánh.
Bùi Tu Vân ném roi ngựa xuống, ôm eo nàng, triệt để nhấn vào lòng.
Thớ thịt chậm rãi cọ xát vách động, phần đầu dừng ở lối vào một chút rồi mới hoàn toàn rút ra.
Đoạn thịt hồng thẫm hướng thẳng lên trời, đong đưa một chút, cuối cùng để lại dấu vết ẩm ướt trên vạt áo của nàng.
Bùi Tu Vân nhảy xuống ngựa trước, sau đó nắm tay Tống Tích và đỡ nàng vào lòng mình.
Phải lảo đảo một chút, chàng mới đứng vững lại.
Được Bùi Tu Vân dắt đi vài bước, đôi mắt của Tống Tích chợt mở to.
Một con thác chảy xuống từ vách đá, âm thanh như sấm rềnh, hơi nước lành lạnh.
Thác nước đổ ào ào xuống tảng đá như bắn ra ngàn hạt ngọc trai, kết thành lớp sương mù mờ ảo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...