- Vậy thì giết Hoàng Hải!
Hồ Hải nghiến răng nói:
- Gã này rất khó đối phó.
Hắn đã chịu nhiều thua thiệt dưới tay Hoàng Hải, nếu không cũng không để Tề Thiên bang phát triển, cũng chỉ có Hứa Chí Thuần mới trấn áp được Hoàng Hải.
Sau khi Hứa Chí Thuần chết đi, bọn họ đều rất kiêng dè hắn ta.
La Phong nhìn Trần Tư Vũ. Trần Tư Vũ suy nghĩ một lát, khẽ gật đầu:
- Cũng được, quần long mất đầu sẽ dễ đối phó hơn, La lão, làm phiền ngươi ra tay rồi!
La Phong nói:
- Ta sẽ giải quyết hắn ta!
Trần Tư Vũ nhìn Trình Trường Phong:
- Trình đường chủ, có thể làm rõ hành tung của Hoàng Hải không?
- Không vấn đề!
Trình Trường Phong vội nói.
Phong Đường của bọn họ phụ trách thu thập tình báo và thích sát, xâm nhập sâu vào nội bộ của Tề Thiên bang, tai mắt khắp nơi cho nên điều tra rõ hành tung của Hoàng Hải không hề khó.
Trần Tư Vũ nói:
- Lần hành động này giới hạn trong phạm vi nhỏ nhất, dùng tối đa hai ngươi để nắm bắt hành tung của Hoàng Hải!
- Ta hiểu, bang chủ!
Trình Trường Phong chắp tay.
Điều động người rất dễ bị phát giác, đánh rắn động cỏ.
Trần Tư Vũ nhìn những người khác:
- Các vị còn bổ sung gì không?
- Bang chủ, nếu như La huynh thành công, chúng ta tốt nhất nên hành động ngay lập tức.
Hồ Hải nói:
- Hành động quan trọng phải thần tốc, ra tay trước để chiếm ưu thế.
Trần Tư Vũ trầm ngâm.
Hồ Hải nói:
- Bang chủ còn sắp xếp gì khác sao?
- Có thể phân tách Tề Thiên bang ra không?
Trần Tư Vũ đảo mắt, nhìn mọi người:
- Nếu như khiến bọn họ tranh giành vị trí bang chủ…
- Rất có khả năng!
Hà Thủ gật đầu:
- Tình hình của Hoàng Hải giống với lão bang chủ trước đây, anh minh thần võ, người dưới chướng không có mấy uy danh, tuy nhiên có một điểm… Hoàng Hải có con trai!
- Có hai con trai!
Hồ Hải nói.
Ánh mắt Trần Tư Vũ lấp lánh:
- Hổ phụ khuyển tử, hai đứa con trai đều bất tài nhưng lại là mối đe dọa. Hồ đường chủ, có thể giết hai tên này không?
- Không vấn đề!
Hồ Hải vỗ ngực, cười hì hì, nói:
- Hai tên đó đều là kẻ chơi bời lêu lổng, xử lý chúng dễ như trở bàn tay!
- Tối nhất là đồng thời xử lý!
Trần Tư Vũ nói:
- Làm thành ân oán cá nhân.
- Bang chủ.
La Phong nói:
- Không cần phải rắc rối vậy, ta nhân lúc bọn chúng ở nhà giết luôn cả ba cha con chúng là được.
- Quá nguy hiểm.
Trần Tư Vũ nói.
La Phong thân pháp nhanh, chưởng pháp lợi hại, thích sát thành công xong sẽ rút lui. Thích sát một người không quá nguy hiểm, còn thích sát ba người thì hoàn toàn khác, chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh, phòng vệ của Hoàng Hải không thể xem nhẹ, võ công của La Phong tốt thế nào đi nữa, rơi vào vòng vây cũng có nguy hiểm tới tính mạng.
- Ài… Có biểu thiếu gia ở đây thì tốt!
Hồ Hải thở dài.
Trần Tư Vũ cười nói:
- Không thể việc gì cũng trông cậy cả vào biểu đệ, hắn rất bận.
Trước khi đi Sở Ly nói rằng, có La Phong thì có thể thu phục Tề Thiên bang, chỉ là một câu nói nhẹ nhàng vậy thôi nhưng nàng rất coi trọng.
La Phong nói:
- Bang chủ, hãy để việc này cho ta.
- … Được thôi, La lão, chúng ta sẽ tiếp ứng ngươi.
- Không cần.
La Phong xua tay nói:
- Người đông ngược lại dễ hỏng chuyện, một mình ta là ổn!
- … Được, vậy nghe theo La lão.
Trần Tư Vũ chậm rãi gật đầu.
…
Đại sảnh Hứa phủ, đèn đuốc sáng trưng giống như ban ngày.
Trần Tư Vũ và mọi người ngồi trong đại sảnh, đại sảnh yên ắng tới mức một chiếc kim rơi xuống cũng nghe thấy tiếng.
A Mai mặc một chiếc áo xanh lục ngồi ở vị trí của La Phong, tướng ngồi ngay ngắn, hai tay nắm chặt khăn tay, thi thoảng lại nhìn ra ngoài cửa.
Các nhân vật chủ chốt của Kinh Vân bang ngoài La Phong vắng mặt ra đều đã tập trung ở đây.
Hồ Hải phá tan sự yên lặng, lên tiếng nói:
- Lão Trình, thực sự không có vấn đề gì chứ?
Trình Trường Phong nói:
- Tình báo của ta không sai, Hoàng Hải nghỉ ngơi rất có quy luật, giờ thìn thức dậy, ăn sáng xong sẽ tới bang, buổi tối về ăn cơm, sau đó đọc sách rồi mới ngủ, không có gì đặc biệt cả.
- Hắn không tới Yêu Nguyệt lâu sao?
Hồ Hải bĩu môi.
Trình Trường Phong lắc đầu nói:
- Hoàng Hải không gần nữ sắc.
- Vậy thì cuộc sống đâu còn thú vị nữa!
Hồ Hải nói.
Trịnh Công Minh vuốt râu mỉm cười.
Hà Thủ nói:
- Ngươi tưởng rằng ai cũng giống ngươi? Một tên quỷ háo sắc!
Trần Tư Vũ khẽ ho, liếc mắt nhìn bọn họ.
Hồ Hải lúng túng cười hì hì, lái sang chuyện khác:
- Lão La cũng thật là… chọn đúng lúc phòng thủ nghiêm ngặt nhất để ra tay!… Nếu là ta, ra tay trên đường là tốt nhất, dễ thành công!
- La huynh là cao nhân nên bạo dạn!
Hà Thủ nói.
Hồ Hải cười nói:
- Lão Hà, ngươi vẫn không phục có phải không?
- Ta không dám!
Hà Thủ xua tay:
- Ta tâm phục khẩu phục, ta đang giận bản thân mình vô dụng!
- Vậy ngươi hãy nỗ lực luyện công đi!
Hồ Hải nói:
- Có gì to tát đâu, chưởng pháp của ngươi quá bình thường, hãy tìm một bộ chưởng pháp lợi hại hơn để luyện!
- Nói thì dễ!
Hà Thủ giận dữ trừng mắt nhìn ông ta:
- Đi đâu tìm chưởng pháp lợi hại đây? Bí kíp võ công đều là báu vật vô giá, ngươi muốn có là có được sao?
- Ừm…
Hồ Hải nghiêng đầu suy nghĩ:
- Ta nghe nói Nhất Quyền Trấn Xuyên Hồ Bình Dương tới Bạch Vân thành rồi có phải không?
- Đúng vậy.
Hà Thủ gật đầu.
Những cao thủ danh tiếng lẫy lừng đó giống như những minh tinh thời hiện đại, nơi họ đi qua đều rất thu hút sự chú ý, thường có người nhiệt tình chiêu đãi thể hiện thiện ý của chủ nhà, ngoài cao thủ cố tình che dấu thân phận như La Phong ra, phần lớn cao thủ đi tới đâu tin tức cũng đi theo tới đó.
- Hồ Bình Dương sao…
Hồ Hải vuốt râu, nhìn Trịnh Công Minh.
- Lão Trịnh, gã này không phải dạng vừa đâu, chúng ta giải quyết hắn ta lấy quyền pháp cho lão Hà có được không?
- Liều lĩnh!
Trịnh Công Minh vuốt râu lắc đầu.
A Mai nắm chặt khăn tay, liên tục nhìn ra ngoài cửa, trong lòng vô cùng lo lắng.
Lão gia một mình xông vào Tề Thiên bang, chắc chắn không hề dễ dàng, nhỡ có chuyện gì xảy ra làm sao mình có thể sống tiếp được đây!
Nàng liếc mắt nhìn mọi người trong đại sảnh, biết rằng họ nói chuyện để kìm nén lo lắng nhưng bọn họ có lo lắng thế nào đi nữa cũng không phải vì quan tâm lão gia, chỉ là quan tâm thành bại mà thôi.
Nàng hiểu, lần này lão gia là muốn lập công thể hiện ý quy thuận đồng thời cũng là lập uy.
- Lão Trịnh, ngươi nói vậy là ý gì?
Hồ Hải kêu lên.
Trịnh Công Minh nói:
- Ảo tưởng hão huyền!
- Sao lại là hão huyền?
Hồ Hải không phục nói:
- Toái Tâm Quyền của Hồ Bình Dương uy lực đáng sợ, giết hắn ta tìm lấy bí kíp là được!
- Sao ngươi biết hắn có bí kíp?
Trịnh Công Minh nhấp một ngụm trà:
- Nhỡ hắn không mang theo thì sao?
- Loại người như hắn ta, giết cũng chả sao!
Hồ Hải nói.
Trịnh Công Minh nói:
- Chưa chắc đã có thể toàn mạng rút lui.
- Bây giờ có lão La, chắc sẽ không vấn đề gì!
Hồ Hải nói.
Trước khi La Phong tới, họ không dám gây sự với Hồ Bình Dương, danh tiếng Hồ Bình Dương bình thường có thể sống tới ngày nay đều là dựa vào quyền pháp đỉnh cấp.
Trịnh Công Minh không buồn để ý tới ông ta, nhắm mắt lại.
Hồ Hải không phục trợn trừng mắt.
Trần Tư Vũ xua bàn tay ngọc ngà, nói:
- Được rồi Hồ đường chủ, nếu là ngươi, ngươi có mang theo bí kíp trên người không?
Hồ Hải nói:
- Đương nhiên là không!
Trần Tư Vũ tỏ vẻ giận dữ liếc mắt nhìn ông ta.
Hồ Hải cười hì hì nói:
- Cũng có khả năng này mà!
Hà Thủ nói:
- Đa tạ ý tốt, ta không hưởng nổi, miễn đi!
Bóng xanh vụt xuất hiện, La Phong nhẹ nhàng bước vào trong đại sảnh, thần thái ung dung, điềm tĩnh, chắp tay về phía Trần Tư Vũ:
- Bang chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành!
Mọi người đứng phắt dậy.
Hồ Hải nói lớn:
- Lão La, thành công rồi sao?
La Phong gật đầu, bước tới bên A Mai, mỉm cười nhìn nàng, A Mai mím chặt môi.
- Ha ha… Tuyệt vời!
Hồ Hải cười lớn:
- Tuyệt vời!
Hà Thủ vội vàng nói:
- Không bị thương chứ La huynh?
La Phong lắc đầu nói:
- Không đỡ nổi một đòn!
- Đúng là trời giúp Kinh Vân bang ta!
Hồ Hải cười ha ha nói:
- Bang chủ, chúng ta cũng hành động thôi!
Trần Tư Vũ khẽ nói:
- Mọi người hãy hành động theo kế hoạch!
- Vâng!
Mọi người đồng thanh đáp, tất cả đều chắp tay về phía La Phong, La Phong lạnh nhạt gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...