Hoắc Vũ Hạo nói:
- Đám người Triệu tiền bối có thể ứng phó được với đối phương!
- Động một chút là mời Đại tổng quản ra tay, chúng ta cũng quá vô năng!
Liễu Tinh hừ lạnh nói.
Trong lúc hắn nói chuyện khóe miệng ồ ồ chảy máu.
Cho dù đã thi triển bí thuật, thân thể mạnh mẽ, thế nhưng trung niên họ Phác này cũng thi triển ra bí thuật, uy lực của quyền ấn rất kinh người, bị trúng một quyền, quả thực có cảm giác như bị chuông đánh vào thân thể, thân thể như muốn tan vỡ.
Quyền kình của trung niên họ Phác này rất kỳ diệu, sau khi đánh trúng thân thể, quyền kình nhanh chóng khuếch tán ra như tiếng chuông, trong nháy mắt đã đến quanh thân, khó lòng đề phòng.
Hắn chỉ có thể phòng vệ chỗ yếu, các vị trí còn lại đều chịu thương tích, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng rất phiền phức, có lẽ phải tu dưỡng hơn nửa tháng mới được.
Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói:
- Hết cách rồi, người mà Đại tổng quản trêu chọc vào đều là nhân vật lợi hại.
- Cũng may mà có các tiền bối Tử Vân sơn hỗ trợ.
Chúc Thiên Hoa nói.
Hoắc Vũ Hạo và Liễu Tinh bất đắc dĩ gật đầu.
Vốn bọn họ là thiên kiêu chi tử, đến An Vương phủ gặp Đại tổng quản, lập tức bị đánh rớt xuống phàm trần.
Vốn bọn họ cho là Đại tổng quản là cao thủ hiếm thấy, thế nhưng sau khi vào ở trong An Vương phủ mới phát hiện ra, cao thủ lợi hại hơn so với bọn họ có rất nhiều!
Cho dù bình thường bọn họ liều mạng tu luyện thì cũng không đuổi kịp được, không có cách nào làm được chuyện một mình gánh vác một phương.
Điều này làm cho bọn họ rất khó chịu, chỉ có thể càng liều mạng luyện công hơn nữa mà thôi.
- Tùng tùng tùng tùng!
Bốn tiếng chuông đồng thời vang lên.
Bốn người Triệu Giang đồng thời vận dụng hết Thiên Lôi chưởng bắn trúng trung niên họ Phác kia.
Hắn phốc một cái, phun ra một ngụm máu tươ, kim quang trên da ảm đạm, xoay người muốn đi.
- Tùng tùng tùng tùng!
Lại là bốn đạo Thiên Lôi chưởng đánh tới.
Trung niên họ Phác chậm rãi ngã xuống.
Bốn người Triệu Giang nhìn quanh bốn phía, hai người triệt hồi bí thuật, hai người khác vẫn còn duy trì bí thuật.
- Là một nhân vật lợi hại.
Triệu Giang lắc đầu nói:
- Đáng tiếc bọn họ đến An Vương phủ, thiên đường có đường không đi, lại đi tới nơi này chịu chết.
Triệu Giang nhìn về phía ba người Chúc Thiên Hoa rồi hỏi:
- Không sao chứ?
Ba người Chúc Thiên Hoa vội vàng lắc đầu.
- Mau mau đi vào chữa thương đi, không chừng sẽ còn có khách nữa!
Triệu Giang nói.
- Vâng.
Ba người Chúc Thiên Hoa đi vào trong nhà.
Tề Tử Mặc cười gian nói:
- Triệu sư huynh, xem ra vị tiểu sư đệ này đã trêu chọc vào phiền phức rất lớn, chẳng trách lại viết thư mời chúng ta tới giúp đỡ.
- Lần này cũng còn tốt.
Triệu Giang cau mày nói:
- Lần sau không hẳn đã dễ dàng như vậy!
Bọn họ ở trước mặt của Sở Ly bị khắc chế đến gắt gao, ở trước mặt người khác thì lại uy phong lẫm lẫm, tuyệt học của Tử Vân sơn dù sao cũng cao hơn người khác một bậc.
Tề Tử Mặc đi tới phía trước một gốc cây nhỏ ở sân, cười nói:
- Ngươi nói xem nếu như chém gốc cây này, tiểu sư đệ có thể xuất hiện được không?
- Ngươi đừng làm bừa, cây như vậy nhất định rất quý giá, chém một gốc thiếu một gốc đó.
Triệu Giang hừ lạnh nói.
- Ta chỉ cảm thấy mơ mộgn, không biết có phải là tiểu sư đệ lừa gạt chúng ta chơi hay không mà thôi?
Trong lòng Tề Tử Mặc ngứa ngáy khó nhịn.
Triệu Giang hừ lạnh nói:
- Tiểu sư đệ không phải là người như thế.
- Không bằng, chúng ta thử xem chút đi?
Tề Tử Mặc cổ vũ nói.
Triệu Giang nguýt hắn một cái, đi tới trước mặt của trung niên họ Phác rồi nói:
- Phế bỏ võ công, trục xuất ngươi ra ngoài phủ, xem như là chúng ta nhân từ, chỉ trách ngươi quá ngốc!
Nói đoạn hắn vỗ một chưởng vào bụng dưới của trung niên họ Phác, không để ý tới ánh mắt oán độc của đối phương mà nhấc lên rồi ném hắn ra khỏi An Vương phủ.
Sở Ly xuất hiện ở trong thắng cảnh của Tuyết Nguyệt hiên.
Tiêu Kỳ giống như bình thường ngồi ở bên hồ, người mặc một bộ y sam màu trắng không chút tì vết, giống như đã hòa vào làm một với hồ nước ở quanh thân.
Tâm tư của nàng cũng trong vắt như hồ nước, chiếu rọi vạn vật nhưng không để lại dấu vết, tất cả đều như là mây khói, chung quy vẫn là một con số không.
Sở Ly đứng ở đằng xa nhìn Tiêu Kỳ, Vạn Tượng Quy tông vận chuyển.
Hắn có thể nhìn ra được tâm tình của nàng rất bình tĩnh, không có tạp niệm, tất cả tinh khí đều chăm chú vào trên thanh kiếm, trường kiếm trên đầu gối chẳng khác nào một phần thân thể của nàng, đã hoàn toàn dung hợp.
Tâm tư của nàng cũng giống như trường kiếm đã trở vào bao, hoàn toàn thu lại, không có một tia gợn sóng nào cả.
Sở Ly đột nhiên xuất hiện ở trước người của nàng ba bước.
Đôi mắt sáng của Tiêu Kỳ như nước, lẳng lặng rơi xuống trên người hắn, lông mi khẽ nhíu lại.
Sở Ly cảm nhận được tâm tư của nàng mơ hồ có chút ba động.
- Tại sao ngươi lại đến rồi?
Tiêu Kỳ nhíu mày lạnh nhạt hỏi.
Sở Ly nói:
- Tới đây đưa một phong thư.
- Thư đâu?
Tiêu Kỳ lẳng lặng nhìn hắn.
Sở Ly móc thư ra khỏi ngực rồi đưa tới.
Bàn tay trắng như ngọc của Tiêu Kỳ đưa tay đón thư, khi sắp sửa đụng tới thư, Sở Ly đưa về phía trước, ngón tay của hai người chạm vào nhau.
Cảm giác ấm áp mát mẻ thẳng truyền tới đáy lòng, Vạn Tượng Quy tông của Sở Ly vận chuyển tới cực hạn, nhìn thấy tâm tư của nàng hơi rung động, lại lập tức bình tĩnh lại, giống như bị một đạo lực lượng to lớn trấn áp, cũng không thèm nhìn hắn lấy một cái.
Sở Ly nhìn nàng, trong lòng đang nghĩ phải làm sao mới có thể phá tan tâm tình của nàng, tìm được nhược điểm trí mạng của nàng.
Tiêu Kỳ mở thư ra rồi cúi đầu nhìn, rất nhanh đã khép thư lại, lạnh nhạt nói:
- Hừm, ta biết rồi, ngươi có thể đi được rồi đó.
Sở Ly nói:
- Ngươi có đồng ý hay không?
Tiêu Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ta đang bế quan, đến thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, bên người nhị tỷ còn có ngươi, không cần ta qua đó.
Sở Ly nói:
- Ta có việc cần phải rời khỏi đây, không thể chăm sóc Nhị tiểu thư.
- Chuyện gì?
Tiêu Kỳ nói.
Sở Ly nói:
- Chuẩn bị đi tới Quang Minh thánh giáo làm nội gian, tìm ra kẽ hở của Quang Minh thánh giáo.
Tiêu Kỳ khẽ nhíu mày, lạnh nhạt nói:
- Hồ đồ.
Sở Ly cảm nhận được tâm tư của nàng rung động, hắn tiếp tục nói:
- Quang Minh thánh giáo và ta hiện tại không chết không thôi, ta không chết thì bọn họ vẫn sẽ đuổi giết ta, cao thủ cuồn cuộn kéo tới không dứt, sớm muộn gì ta cũng sẽ chết ở trên tay của bọn họ, thà rằng như vậy, chỉ có thể tiên phát chế nhân mà thôi.
Tiêu Kỳ nhíu mày hỏi:
- Vì sao ngươi lại không chết không thôi với Quang Minh thánh giáo chứ?
- Ta đã giết rất nhiều cao thủ của bọn họ.
Sở Ly nói:
- Bọn họ đến Đại Quý gây sóng gió, ta không nhịn được, vì thế chỉ có thể giết chết mà thôi.
- Thật xấu quản việc không đâu của ngươi vẫn không đổi được.
Tiêu Kỳ nhíu mày có chút khó chịu nhìn hắn.
Sở Ly mỉm cười nói:
- Học một thân võ công, không thể vì dân vì nước, không thể bảo vệ người bên cạnh chu toàn thì có ý nghĩa gì chứ?
Tiêu Kỳ hít sâu một hơi, lần nữa đè xuống tâm tư đang gợn sóng, nói:
- Thật sự phải đi sao?
Sở Ly gật đầu.
- Cho dù ta phản đối, ngươi cũng muốn đi sao?
Tiêu Kỳ lạnh nhạt nhìn hắn, đôi mắt như nước.
Sở Ly gật gù.
Trong lòng Tiêu Kỳ gợn sóng, cắn cắn môi dưới, lần nữa cố gắng trấn áp tâm tư đang gợn sóng, lạnh nhạt nói:
- Được rồi, ta sẽ đi tới chỗ của nhị tỷ.
Sở Ly mỉm cười:
- Như vậy là được rồi.
Hắn có chút phiền muộn, nhưng lại còn hưng phấn hơn nữa.
Vạn Tượng Quy tông quả thực rất bất phàm, tuy rằng chỉ có thể cảm nhận được tâm tư của nàng gợn sóng, như cũng rất lợi hại rồi. Ít nhất hắn có thể biết lời nào có thể làm cho nỗi lòng của nàng có chập trùng, lời nào không có ảnh hưởng đối với nàng.
Có điều đáng tiếc, Vạn Tượng Quy tông còn chưa đủ tinh thâm, cảm giác không đủ nhạy cảm, hơn nữa cũng không thể đoán trước được phản ứng của nàng, xem ra cần tu luyện tới cấp độ sâu hơn, chỉ cần cấp độ đủ sâu, không chừng chỉ cần mấy câu nói đã có thể phá tan được tâm tình của nàng.
Hắn thông qua Vạn Tượng Quy tông cũng phát hiện ra, muốn phá tâm tình của nàng, chuyện tốt nhất là nên tiếp xúc nhiều hơn một chút, lợi dụng Vạn Tượng Quy tông để tìm ra quy luật phản ứng của nàng, làm cho tâm tư của nàng không ngừng gợn sóng, lực lượng kia biến chất, cuối cùng triệt để phá tan tâm tình của nàng.
Tuy rằng lần này hắn thất bại, nhưng đã được cổ vũ rất lớn, xem ra con đường luyện Vạn Tượng Quy tông này hắn đã đi đúng, cần phải tiếp tục luyện tiếp!
- Không có chuyện gì thì đi đi.
Tiêu Kỳ lạnh nhạt nói.
Sở Ly mỉm cười:
- Khi nào tiểu thư đi qua đó?
- Bao giờ ngươi định đi?
Tiêu Kỳ nhíu mày hỏi.
Sở Ly nói:
- Nửa tháng sau ta sẽ bắt đầu tiến vào Đại Ly, nửa tháng sau tiểu thư qua đó đi.
- Hừm, ngươi đi đi.
Tiêu Kỳ lạnh nhạt nói.
Sở Ly không dây dưa nữa mà ôm quyền một cái, xoay người nhanh chân rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...