Có điều thánh nữ sẽ không dễ dàng đến Đại Quý như vậy.
Tiêu Thi nói:
- Một khi để lộ tin tức, đám người Đại Lôi Âm tự tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội, diệt thánh nữ chính là diệt giáo chủ đời tiếp theo, đối với Quang Minh thánh giáo cũng là một tổn thất rất to lớn, thánh nữ không dễ sinh ra như vậy.
- Thánh nữ không phải là nữ tử của hoàng gia đó chứ?
Sở Ly nói.
Tiêu Thi lắc đầu:
- Thánh nữ được chọn ở cảnh nội Đại Ly, là thông qua bí pháp đặc thù... Quang Minh thánh giáo có một bộ bí pháp chuyên môn dùng để chọn thánh nữ, chọn lựa người có tư chất thiên hạ vô song, lại trải qua giáo chủ Quang Minh Thánh giáo tự tay dạy dỗ, võ công mạnh tới mức không ai có thể đoán ra được... Một khi Quang Minh Thánh giáo chủ tạ thế, đi tới Thiên Ngoại Thiên, thì thánh nữ sẽ khiêu chiến cao thủ hàng đầu trong thiên hạ, không người nào có thể địch nổi, lại một lần đạt tới cảnh giới Thiên Thần.
Sở Ly cau mày.
Hắn có tự tin tới mấy cũng không dám nói tư chất của mình là mạnh nhất.
Mà Quang Minh thánh giáo thông qua bí pháp có thể tìm ra nữ tử có tư chất mạnh nhất trong cảnh nội Đại Ly, sau đó lại được cao thủ Thiên Thần tự mình dạy dỗ, kỳ công tuyệt học, danh sư xuất cao đồ, người khác muốn đuổi kịp thánh nữ quả thật là khó như lên trời.
Hắn có thể tưởng tượng ra được, cứ truyền thừa một đời một đời như vậy, làm cho mỗi một vị Quang Minh Thánh giáo chủ đều nhận được phương pháp dạy dỗ đệ tử từ giáo chủ đời trước, đời sau sẽ hoàn thiện hơn so với đời trước, các môn phái còn lại còn xa mới có thể so sánh được.
Tư chất đã mạnh nhất mà lại có khởi điểm cao nhất, có cao thủ Thiên Thần làm sư phụ thì lại càng hơn xa nữa, thánh nữ trưởng thành từ bồi dưỡng như vậy, đương nhiên sẽ cực kì mạnh mẽ, trở thành cao thủ Thiên Thần cũng là chuyện đương nhiên.
Tiêu Thi nói:
- Thánh nữ đời này là Minh Nguyệt công chúa của Đại Ly.
Sở Ly chậm rãi gật đầu.
Hắn cũng đã mơ hồ nghe qua cái tên này, nhưng cũng không biết.
Tin tức bên Bí Vệ phủ cũng có hạn, bởi vì vị Minh Nguyệt công chúa này rất là thần bí, hầu như không lộ diện, chỉ từ bên trong tin đồn mà biết nàng là mỹ nhân phong hoa tuyệt đỉnh, có khuôn mặt đẹp vô song mà thôi.
Thân là thánh nữ của Quang Minh thánh giáo, nàng vẫn ở trong Đại quang minh phong của Quang Minh thánh giáo bế quan khổ tu, rất ít người nhìn thấy hình dạng của nàng ra sao.
Tiêu Thi than thở:
- Quang Minh thánh giáo vốn là quốc giáo của Đại Ly, bây giờ công chúa lại là thánh nữ, liên hệ giữa hai bên càng thân mật hơn, có lực lượng một quốc gia của Đại Ly giúp đỡ, lại có bộ dưới của Đại Quang minh kinh, Quang Minh thánh giáo sẽ càng ngày càng mạnh mẽ, vượt qua Đại Lôi Âm tự cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
- Đây cũng là chuyện không có cách nào giải quyết được.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Không ai ngăn nổi.
- Bốn đại tông môn không làm như không nhìn thấy chuyện này.
Tiêu Thi hừ lạnh một tiếng:
- Bọn họ sẽ không thể để cho Quang Minh thánh giáo cường đại thêm nữa, sẽ gây nguy hiểm cho võ lâm Đại Quý. Thế nhưng lại không nghĩ tới việc phái người đi tới Đại Ly, bởi vì bọ nhọ không chịu được tổn thất.
Sở Ly nói:
- Ta có thể hiểu được, nhìn Quang Minh thánh giáo tiến vào Đại Quý chúng ta đã tổn thất bao nhiêu cao thủ là có thể biết được!
Chỉ hắn giết cao thủ Thiên Ngoại Thiên của Quang Minh thánh giáo cũng đã không ít, có khả năng bốn Đại tông phái cũng đã âm thầm ra tay, cho nên sẽ có càng nhiều cao thủ hơn nữa chết đi.
Bốn Đại tông phái đi tới Đại Ly cũng giống như vậy, cường long không ép được địa đầu xà, đến địa bàn của đối phương sẽ phải chịu thiệt quá lớn.
- Nếu để thêm mười năm nữa, chỉ sợ Quang Minh thánh giáo sẽ càng mạnh hơn, một nhà độc đại, đến lúc đó...
Tiêu Thi lắc đầu than thở:
- Cũng không biết sẽ ra sao.
- Tiểu thư quá lo lắng rồi.
Sở Ly lắc đầu cười nói:
- Thứ bốn Đại tông phái thiếu không phải là kỳ công tuyệt kỹ, là người tu luyện võ công.
- Ài... chỉ hy vọng là như thế.
Tiêu Thi nói.
Sở Ly trầm ngâm không nói.
Đôi mắt sáng của Tiêu Thi lập lòe:
- Buổi tối ngươi về không?
Sở Ly gật đầu:
- Chắc chắn người Quang minh của thánh giáo sẽ không bỏ qua, ta đến để xem xét chút.
- Đi đi.
Tiêu Thi lúc lắc bàn tay ngọc:
- Ta sẽ ở chỗ này mấy ngày, nghỉ ngơi một chút.
Mấy ngày nay nàng luôn lo lắng sợ hãi, ở trước mặt của Sở Ly nàng không biểu hiện ra, trái tim vẫn treo lơ lửng trên cao, hiện tại rốt cuộc cũng đã rơi xuống đất, cả người lười biếng không muốn nhúc nhích một chút nào.
Sở Ly cười gật gù, đứng dậy lóe lên rồi biến mất.
...
Bóng đêm âm trầm, một vầng trăng treo ở giữa màn đêm.
Sở Ly đang chìm đắm ở bên trong Khô Vinh kinh, linh khí từ bốn phương tám hướng mạnh mẽ tràn vào, hóa thành nội lực của Tuyệt Vân thần công, dọc theo tâm pháp của Tuyệt Vân thần công mà nhanh chóng lưu chuyển, tinh khiết hơn một phần.
Khô Vinh kinh lại tiến thêm một tầng, biến hóa khác hắn còn không biết rõ, thế nhưng thứ rõ ràng nhất chính là phạm vi đã được mở rộng, vốn cho chu vi năm trăm thước, bây giờ đã biến thành một ngàn thước, linh khí lấy ra được so với trước đó còn tinh khiết hơn, sinh cơ mạnh mẽ hơn nữa.
Linh khí mà hắn lấy ra, sau khi tiến vào vào thân thể vận chuyển một vòng theo Tuyệt Vân thần công tương đương với vận chuyển mười vòng trước đó, trình độ tinh khiết không cần phải bàn cãi.
Hắn đoán bây giờ mình thôi hóa linh thảo thành thục, tốc độ sẽ nhanh hơn trước mấy lần thậm chí là gấp mười lần.
Nếu dùng linh khí để chữa thương, hiệu quả cũng sẽ tăng lên gấp mười lần.
Khô Vinh kinh tiến vào tầng này, vô hình trung đã tăng lên trình độ tinh khiết và uy lực của Tuyệt Vân thần công, nếu như lại đối đầu với Phương Thanh Dương thì hắn cũng có sức đánh một trận.
Mà theo Khô Vinh kinh nhảy vào, phạm vi quan sát của Đại Viên Kính Trí cũng rộng hơn không ít, chu vi sáu dặm chung quanh đều hiện ra rõ ràng ở trước mắt hắn.
Đại Viên Kính Trí quan sát tứ phương, cảm giác so với trước đó còn rõ ràng hơn rất nhiều, tầm nhìn bỗng nhiên sáng ngời, một vầng mặt trời chói chang xuất hiện, từ phía tây cuồn cuộn kéo tới.
Lần này Đại Viên Kính Trí không bị chiếu nứt, vẫn quan sát được vầng mặt trời chói chang này rất rõ ràng, chính là Phương Thanh Dương!
Thân thể của Phương Thanh Dương như ánh sáng, nhanh đến mức khó mà tin nổi, khoảng cách sáu dặm, chỉ trong một cái chớp mắt đã vượt qua, đi đến trước An Vương phủ.
Sở Ly kêu nhỏ một tiếng:
- Tất cả mọi người không được đi ra!
Một tiếng hét dài này vang vọng toàn bộ An Vương phủ, truyền vào trong tai của mỗi người rất rõ ràng.
Phương Thanh Dương chẳng khác nào một vệt ánh sáng, lóe lên một cái đã xuất hiện ở bên trong tiểu viện của Sở Ly, khí định thần nhàn chắp tay đánh giá Sở Ly.
Sở Ly mở mắt ra đánh giá hắn.
Phương Thanh Dương mặc một bộ thanh sam, rất là tự nhiên, khí độ cao quý, hai mắt giống như hai tia chớp rạng rỡ, ánh mắt giống như thực chất.
- Quả thực ngươi còn sống!
Phương Thanh Dương lạnh nhạt nói.
Sở Ly đứng lên:
- Nhờ phúc của ngươi, cũng kiếm về được một cái mạng!
- Lần này ta tới là để lấy mạng của ngươi.
Phương Thanh Dương quét mắt nhìn chung quanh một chút, lạnh nhạt nói:
- Nghe nói ngươi rất bảo vệ Tiêu Vương phi, ta không muốn dùng loại thủ đoạn hèn hạ kia, thế nhưng nếu ngươi muốn chạy trốn, ta chỉ có thể giết chết Tiêu Vương phi mà thôi.
Sở Ly mỉm cười:
- Tiêu Vương phi đã đi rồi.
- Nàng có thể đi đâu được chứ?
Phương Thanh Dương lạnh nhạt nói:
- Không ngoài phủ Quốc Công, ta đi tới phủ Quốc Công giết nàng cũng như thế, ngươi có thể ngăn cản được ta sao?
Sở Ly lắc đầu một cái rồi nói:
- Nàng cũng không ở trong phủ Quốc Công.
- Vậy thì giết người của phủ Dật Quốc công.
Phương Thanh Dương nói:
- Ngươi xuất thân từ phủ Quốc Công, có lẽ sẽ bảo vệ bọn họ đúng không? Ngươi không nên ép ta!
Sở Ly hừ lạnh một tiếng:
- Được lắm, ngươi giết người của phủ Quốc Công, ta sẽ giết đệ tử Quang Minh thánh giáo các ngươi, ta rất muốn xem xem ai trong chúng ta giết được nhiều người hơn đó!
Phương Thanh Dương nhíu nhíu mày.
Đệ tử Quang Minh thánh giáo chết ở trên tay của Sở Ly cũng không ít, lời này của hắn tuyệt đối không phải là trò đùa, khi hắn giết đệ tử Thánh Giáo sẽ không nương tay chút nào, quả thực là đáng chết!
Nghĩ tới đây, sát ý của hắn càng đậm hơn, hắn lạnh nhạt nói:
- Được rồi, vậy chúng ta sẽ phân ra thắng bại!
Sở Ly nói:
- Rất hợp ý ta!
Hắn vừa nói chuyện xong thì đã lắc mình xuất hiện ở phía sau Phương Thanh Dương, phát động Chỉ xích thiên nhai.
Phương Thanh Dương lóe lên rồi biến mất.
Thân thể hai ng ười lóe lên một thước, giống như hai cái bóng đang nhấp nháy, dưới ánh trăng trở nên phập phù khó lường, vô cùng nhanh.
- Sưu!
Hai đạo điện quang bắn về phía Sở Ly.
Lần này Phương Thanh Dương không biến mất mà đứng tại chỗ chờ Sở Ly xuất hiện ở phía sau hắn, hắn ném ra một đao, một đao gần trong gang tấc, trong nháy mắt đã bắn trúng Sở Ly.
Ánh sáng màu vàng lập lòe, Sở Ly không tránh không né, hất tay cũng đánh ra một đao.
- Sưu!
Hai người gần như cùng lúc trúng đao.
Gần trong gang tấc, phi đao cũng rất nhanh, không thể tránh khỏi, thậm chí còn không kịp xuất chưởng để chống lại thì đao đã bắn thủng thân thể, không có chút trở ngại nào cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...