Thân thể của Phương Thanh Dương như một vệt sáng, xuất hiện ở sau lưng của Lục Ngọc Dung.
Phản ứng của Lục Ngọc Dung rất nhanh, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng đón nhận.
- Ầm!
Quyền chưởng chạm vào nhau, Lục Ngọc Dung bay thẳng ra ngoài.
Nội lực của hắn cuồn cuộn như biển, Lục Ngọc Dung không kịp thi triển bí thuật, ở dưới nội lực cuồn cuộn của hắn trùng kích vào, trong nháy mắt đã tán loạn, gần như không hề có chút sức chống đỡ nào cả.
Phương Thanh Dương tăng tốc, đuổi theo nàng đã lùi về phía sau, lại đánh ra một quyền.
Thứ hắn thi triển chính là Đại Quang Minh thần quyền, Đại Quang Minh thần quyền của hắn và Đại Quang Minh thần quyền của những đệ tử Quang Minh thánh giáo còn lại tuyệt nhiên không giống nhau. Uy lực không giống nhau, quả thực như là ánh sáng mặt trời chiếu rọi, không thể chống đối được.
Sở Ly bỏ đi Thần Túc thông, thi triển Chỉ xích thiên nhai, thân thể lóe lên đã xuất hiện ở trên không trung, ôm eo của Lục Ngọc Dung, tay trái thi triển ra Tu La chưởng đón nhận.
- Phanh!
Chẳng khác nào hòn đá nhỏ rơi vào trong giếng sâu.
Quyền kình và chưởng kình chạm vào nhau ở trên không trung, không ngờ lại hóa thành vô hình, một cực âm một chí dương, trung hoà lẫn nhau.
- Chưởng lực thật tốt!
Khuôn mặt tuấn lãng của Phương Thanh Dương hiện lên vẻ hưng phấn, hắn không nghĩ tới nội lực của Sở Ly lại thâm hậu như thế, hai tay đánh ra mười mấy quyền liên miên không dứt.
Từng đạo từng đạo quyền ấn trong suốt ngưng tụ thành ở trên không trung, giống như mưa đá đập về phía Sở Ly, ngợp trời, rất nhanh, vừa nhanh lại mạnh mẽ khiến cho hắn không thể tránh khỏi.
Sở Ly ôm lấy Lục Ngọc Dung bay ngược về phía sau, tốc độ của Chỉ xích thiên nhai cực nhanh, quyền ấn không thể đuổi theo hắn được.
- Sưu sưu!
Hai đạo lưu quang trong nháy mắt đã bắn tới.
Một đạo đao mang sáng loáng bắn tới ngực của Sở Ly, một đạo bắn tới trước người của Lục Ngọc Dung.
Uy lực của Quang Minh đao tuyệt luân, chỉ có thể tránh né không thể tiếp được, nếu như hắn tránh ra thì Lục Ngọc Dung sẽ không tránh khỏi, hắn bỏ Lục Ngọc Dung, thì bản thân mình cũng không thoát khỏi được.
Tư duy của hắn thay đổi rất nhanh, trong nháy mắt đã đưa ra quyết định, đột nhiên đẩy Lục Ngọc Dung ra một cái, mình thì cố gắng nghiêng người tránh khỏi vị trí ngực.
- Sưu!
Quang Minh đao xuyên qua ngực hắn, sau khi xuyên qua không thấy cái bóng đâu nữa.
Lục Ngọc Dung cắn bờ môi đỏ, nguýt hắn một cái nói:
- Ngươi đi trước đi!
Giống như người ngực bị xuyên thủng không phải là mình, Sở Ly lóe lên rồi xuất hiện ở bên người nàng, ôm eo của nàng, đột nhiên bắn ra, lóe lên một cái rồi xuất hiện ra ở ngoài hai mươi mấy thước.
Mày kiếm của Phương Thanh Dương nhíu lại, lắc đầu một cái.
Không nghĩ tới Quang Minh đao của mình liên tục thất thủ, Sở Ly này cũng có mấy phần bản lĩnh!
Hắn phất tay bắn ra mấy thanh Quang Minh đao, thân như ánh sáng bắn về phía Sở Ly.
Quang Minh đao bắn đến trước một bước.
Sau lưng của Sở Ly như có con mắt, nhẹ hàng, thong dong tránh ra, dù sao cũng có khoảng cách xa như vậy.
Vết thương ở ngực hắn như không tồn tại vậy, một giọt máu cũng không chảy ra, thân thể lóe lên càng lúc càng nhanh hơn, hắn đã thi triển ra bí thuật.
Phương Thanh Dương lắc đầu, thúc giục Đại Quang Minh bí thuật, thân thể đột nhiên tăng nhanh, trong nháy mắt đã đuổi theo Sở Ly, Đại Quang Minh thần quyền lại được đánh ra.
Sở Ly không tránh không né, phía sau lưng cố gắng đón đỡ một quyền này, mượn quyền kình đột nhiên bắn ra ngoài, kéo dài khoảng cách.
Phương Thanh Dương bình tĩnh lắc đầu một cái.
Dùng một chiêu này để làm tăng tốc độ, đúng là liều mạng, nhưng ở trước mặt hắn, dù có liều mạng thì cũng là vô dụng.
Thân thể của hắn như ánh sáng, lần nữa đuổi theo Sở Ly, lại đánh ra một quyền.
- Ầm!
Sở Ly lại cứng rắn chịu một quyền, khóe miệng mang theo máu, mặt không biến sắc, tuy rằng Chỉ xích thiên nhai tuyệt diệu, nhưng không thể nhanh hơn được thân pháp được Phương Thanh Dương, chỉ có thể mượn biện pháp ngu ngốc này mà thôi.
Lục Ngọc Dung ghé sát vào ngực hắn, khóe miệng chảy máu, lục phủ ngũ tạng bị thương rất nghiêm trọng, quyền kình từ Đại Quang Minh thần quyền của Phương Thanh Dương quá tinh khiết và nóng rực, không ngừng thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của nàng.
Cửu Thiên Huyền Nữ thần công khắc chế Đại Quang minh kinh, Đại Quang minh kinh cũng có thể khắc chế được nàng.
Sở Ly cố gắng quên đi thân thể đau đớn, lưu chuyển Vạn Tượng Quy tông.
Tuy rằng Đại Viên Kính Trí bị khắc chế, thế nhưng chỉ cần không đến gần người của Phương Thanh Dương thì còn có thể nhìn thấy được bốn phía, địa hình núi sông đều chiếu vào trong đầu của hắn, cũng có thể nhìn thấy được dấu vết của phi đao.
Phương Thanh Dương cau mày, một quyền tầm thường đã có thể trí mạng rồi. Sở Ly lại trúng hai đao, trúng mấy quyền, nhưng vẫn có thể sinh long hoạt hổ, quả thật là không tầm thường.
Càng như vậy, hắn càng muốn giết Sở Ly.
Thân thể như ánh sáng đến phía sau lưng của Sở Ly, đợi tới càng gần hơn, nắm đấm cc hắn lần nữa bắn trúng vào sau lưng của Sở Ly.
Tay trái Sở Ly ôm vòng eo nhỏ của Lục Ngọc Dung, tay phải bỗng nhiên rút kiếm ra, một điểm sáng đột nhiên đâm đến yết hầu của Phương Thanh Dương, dưới tình huống bất ngờ, uy lực của Tuyệt Vân kiếm pháp đạt đến cấp độ mạnh nhất.
- Phốc!
Yết hầu của Phương Thanh Dương trúng kiếm, ngạc nhiên trợn mắt lên.
Nội kình hộ thể của hắn mạnh mẽ, nhưng bị mũi kiếm đâm vào yết hầu, máu tươi vẫn phải tuôn ra.
Hắn vội vã thúc giục nội lực để hóa giải kiếm kình, không cho kiếm kình tiến vào trong đầu, nội lực của Đại Quang minh kinh cuồn cuộn không dứt dâng lên, loại bỏ kiếm kình đang liên tục nuốt chửng để lớn mạnh.
Sở Ly vẫn không dùng Tuyệt Vân thần công, thứ hắn chờ chính là lần này có thể lập công.
Sở Ly biết kiếm này của mình không giết được hắn, thế nhưng có một chút thời gian này hai người bọn hắn đã tranh thủ được một chút hi vọng sống.
Hắn và Lục Ngọc Dung đi tới trước một vách núi, cả hai không chút do dự nhảy xuống.
Đại Quang minh kinh của Phương Thanh Dương cực kỳ tinh khiết, nhanh chóng loại bỏ kiếm kính, hóa thành một đạo ánh sáng phóng đến vách núi, nhìn Sở Ly và Lục Ngọc Dung rơi xuống rơi thâm uyên sâu không lường đường, nhanh chóng bị sương mù dày che khuất, biến mất không còn tăm hơi đâu nữa.
Phương Thanh Dương mạnh mẽ giậm chân một cái, núi đá vỡ vụn, hắn lắc đầu một cái.
Thân thể Sở Ly ở trên không trung, đột nhiên lóe lên rồi biến mất, lợi dụng cái vách núi này, rốt cục đã thoát khỏi phạm vi trấn áp của Phương Thanh Dương, có thể thi triển Thần Túc thông.
Sau một khắc hai người đã xuất hiện ở sau lưng của Cổ Kỳ.
Lục Ngọc Dung bị thương nặng, Sở Ly cũng như vậy, nhưng hai người đều hiểu, nếu không thể giết chết Cổ Kỳ thì sẽ không bao giờ có cơ hội giết hắn nữa.
Cũng may Cổ Kỳ bị thương còn nặng hơn, đã trúng hai quyền của Sở Ly, quyền kình không ngừng nuốt chửng mà lớn mạnh, thương thế của Cổ Kỳ càng ngày càng nặng, đã vô lực nhúc nhích.
- Sưu!
Sở Ly toàn lực đánh ra một kiếm, đầu của Cổ Kỳ bay lên.
Đầu của hắn chưa kịp rơi xuống đất thì Sở Ly đã ôm lấy Lục Ngọc Dung biến mất.
Phương Thanh Dương chẳng khác nào một vệt sáng xuất hiện ở đó, nhìn thấy thi thể Cổ Kỳ đầu thân hai nơi, hắn không nhịn được phát ra một tiếng hét dài, vang vọng thiên địa.
- Ầm ầm ầm ầm...
Một gốc cây hai người ôm không hết lập tức bổ gãy.
Lá cây bay tán loạn, một khi bay xuống đến bên cạnh hắn thì lập tức hóa thành một đám bột, đó là bị kình lực cuồng bạo chung quanh hắn đập vỡ tan.
Rất nhanh Phương Thanh Dương đã dừng lại, sắc mặt khôi phục lại vẻ bình tĩnh, vẫn rất tuấn lãng.
Cây cối trong phạm vi hai mươi thước chung quanh đều biến mất, hóa thành một tầng bột phấn ở trên cỏ.
Phương Thanh Dương đứng tại chỗ trầm tư, suy xét quá trình từ đầu tới cuối một lần, kiểm tra hình ảnh thoáng hiện ở trong đầu, kiểm điểm được mất.
Thỉnh thoảng hắn lại lắc đầu, võ công của mình hơn xa hai người, nhưng lại để Sở Ly mang theo người chạy trốn, hơn nữa còn giết được Cổ Kỳ, đúng là mình đã làm sai, vẫn coi khinh Sở Ly từ tận trong xương.
Hắn hít sâu một hơi, gương mặt tuấn tú khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhấc Cổ Kỳ và đầu của hắn hóa thành một đạo ánh sáng rời đi.
Sở Ly và Lục Ngọc Dung đột nhiên xuất hiện ở hậu hoa viên của phủ Nhân Quốc Công.
Sở Ly ngã bật ngửa, con mắt đã nhắm lại.
Lục Ngọc Dung vội vã đưa tay dìu hắn, lại bị lực ngã của hắn làm cho nàng ngã xuống đất theo.
Hai người cùng ngã vào trên thảm của tiểu đình, ngực bị Sở Ly ép một chút, nàng phun ra một ngụm máu, thương càng thêm thương, bị Sở Ly đè ở phía dưới không ngờ lại không đứng lên được.
Sở Ly không nhúc nhích đã hôn mê, Lục Ngọc Dung cũng chỉ còn lại một hơi.
- Tiểu thư!
Chín nha hoàn chạy tới, lo lắng kêu lên.
Lục Ngọc Dung vất vả lắm mới lấy xuống được khăn che mặt, máu tươi ướt đẫm ở trên khăn che mặt rất là không thoải mái, nàng vất vả nói:
- Cẩn thận dìu hắn lên.
- Tên này quá đáng ghét, giết luôn đi!
Một thị nữ xinh đẹp tuyệt trần nói.
Khí tức Lục Ngọc Dung rất yếu ớt, nàng nói:
- Ta không có thời gian nói với ngươi, hắn cứu ta... Đưa Độ Ách đan cho hắn ăn vào!
- Độ Ách đan...
Chín nữ có chút chần chờ.
Lục Ngọc Dung tức giận nhìn các nàng một chút:
- Thứ này đối với ta không có tác dụng.
- Vâng, tiểu thư!
Nha hoàn xinh đẹp tuyệt trần nói chuyện lúc trước đáp một tiếng, thướt tha rơi đi, rất nhanh đã cầm một cái bình ngọc màu trắng, đổ ra một viên đan dược màu vàng nhét vào trong miệng của Lục Ngọc Dung, lại đổ ra một viên nhét vào trong miệng của Sở Ly.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...