Ánh đèn rực rỡ mới lên, Lãnh Thủ Thạch và Lãnh Thủ Sơn bắt đầu yến hội.
Sáu thanh niên được mời đi tới tiểu viện.
Sáu người này tướng mạo khác nhau, có người tướng mạo bình thường, tính cách cũng không giống nhau. Thế nhưng thân phận địa vị đều không kém nhau là mấy, đều là người tuổi trẻ tài cao, cũng không phải là công tử bột dựa vào trong nhà để hoành hành bá đạo.
Lãnh Thủ Sơn ra vẻ thân thiết, nói bằng hữu của ngũ ca hắn thì chính là bằng hữu của hắn, nếu như tương lai có chuyện gì khó xử thì nhất định không cần khách khí, nên giúp thì nhất định hắn sẽ giúp.
Sáu người rất thân thiết với hắn, sau đó nói tới chuyện cũ của Lãnh Thủ Giang, mỗi người đều thổn thức không ngớt, trời đố kỵ anh tài, người tốt sống không lâu, thực sự khiến cho người ta bất đắc dĩ, khiến cho người ta kính nể.
Bọn họ cũng cực kỳ phẫn nộ đối với hung thủ đã giết Lãnh Thủ Giang, nhưng cũng không thể làm gì được cả. Hiện tại Phủ Doãn Thần Đô và Bí Vệ phủ đều đang điều tra, thế nhưng vẫn không có kết quả, hiển nhiên là không bắt được người về.
Lãnh Thủ Sơn gọi mấy vò rượu ngon, tận tình hét lớn, dưới sự khuấy động của hắn, mọi người nổi lên hào khí hét lớn, uống càng nhiều nói càng nhiều, thao thao bất tuyệt.
Rất nhanh Lãnh Thủ Thạch đã rời đi, tính cách của hắn cứng rắn, trầm mặc ít lời, chung quanh tràn ngập khí tức nghiêm túc, khiến cho người ta cảm thấy tay chân bị gò bó.
Hắn vừa rời đi, bầu không khí trên bàn đột nhiên trở nên ung dung hơn rất nhiều, lại thêm Tễ Tuyết ở một bên khẽ cười duyên, long lanh động lòng người làm cho mọi người càng ngày càng vui vẻ phấn khởi hơn nữa.
Thỉnh thoảng Lãnh Thủ Sơn nói chen vào một câu, hỏi một câu về chuyện của ngũ ca mình.
Tễ Tuyết uống hai chén rượu, sau đó lại cười nói lời xin lỗi, dịu dàng ra khỏi tiểu viện, muốn đi rửa mặt một phen.
Đợi tới khi nàng trở về, tay trắng thừa dịp bấm tay Lãnh Thủ Sơn, kín đáo đưa cho hắn một tờ giấy mới được viết.
Lãnh Thủ Sơn nhân lúc người khác không chú ý, thầm mở ra ở trong tay áo, sau đó cúi đầu quét mắt nhìn một chút, lập tức thu hồi vào trong tay áo, tiếp tục uống rượu cùng mọi người, làm như trong lúc vô tình hỏi một câu:
- Mọi người có biết Chúc Ngũ này không?
Mọi người ngẩn ra, đều nghi hoặc lắc đầu.
- Ài...
Lãnh Thủ Sơn lắc đầu nói:
- Nghe nói người này có cừu oán với ngũ ca, không biết có phải là thật hay không, liệu có phải là hắn đã hạ thủ hay không.
- Chúc Ngũ là người nào vậy?
Mọi người vẫn rất nghi hoặc hỏi.
Lãnh Thủ Sơn than thở:
- Quên đi, không nói tới hắn nữa, đã quấy rầy hứng thú của mọi người rồi, đến, uống rượu đi.
Hắn không mời người khác uống say ngất mà tự mình uống say trước.
Mọi người nhìn thấy hắn nằm xuống cũng rất tự giác cáo từ rời đi, rất nhanh đã tản đi.
Lãnh Thủ Sơn chờ bọn họ rời khỏi đây mưới vươn mình ngồi dậy, vận công thúc giục mấy lần, ánh mắt sáng rõ nhìn về phía Sở Ly vừa mới tiến vào.
Lãnh Thủ Thạch cũng tới đây, hai người nhìn chằm chằm vào Sở Ly.
- Đại tổng quản, sao rồi?
Lãnh Thủ Thạch hỏi.
Lãnh Thủ Sơn căng thẳng nhìn chằm chằm vào Sở Ly.
Sở Ly gật đầu:
- Có chút manh mối, cho ta hai ngày, ta sẽ tự mình bắt người đến giao cho Sơn Thế tử!
- Thật sự tìm ra được manh mối rồi sao?
Lãnh Thủ Sơn vội hỏi.
Sở Ly cười cợt:
- Vận khí không tệ, có khả năng là Giang Thế tử trên trời có linh giúp đỡ nha, ta sẽ lập tức lên đường, hai vị Thế tử đang làm gì thì cứ làm cái đó đi.
- Ta hiểu.
Hai người gật đầu.
Sở Ly ôm quyền một cái rồi xoay người rời đi.
Chờ nhìn theo Sở Ly biến mất, hai người trở về ngồi vào bên cạnh bàn.
- Sở Đại tổng quản chẳng hề làm gì cả mà đã đi, cứ như vậy đã biết được hung thủ rồi sao?
Lãnh Thủ Sơn có chút không tin nói:
- Không phải là an ủi ta đó chứ?
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Không giống.
Lãnh Thủ Sơn thở dài:
- Thế nhưng như vậy cũng quá kỳ quái nha.
- Sở Ly có bản lĩnh rất lớn, ngay cả Bảo Vương thúc cũng phải kính nể không thôi, tất nhiên sẽ có chút thủ đoạn kỳ dị, bằng không cũng không đến nỗi có được uy danh như thế.
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Chúng ta mỏi mắt mong chờ vậy, vốn ta cũng không hi vọng là thật, nếu như để hắn tìm được thì cũng coi như là có đường sống trong chỗ chết.
- Ài... chỉ mong có thể bắt được hung thủ!
Lãnh Thủ Sơn lắc đầu nói:
- Nếu như không bắt được nữa, có lẽ phụ vương cũng sẽ phát rồ, hiện giờ ta cũng không dám nói chuyện với người, ánh mắt như muốn giết người vậy, cảm thấy chỉ cần có một câu nói không đúng thì người sẽ đập chết ta.
- Lúc trước Bảo Vương thúc cũng là nhân vật quyết đoán mãnh liệt, càng lớn tuổi thì dần dần không ra tay nữa.
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Nếu như người khác thật sự cho rằng Bảo Vương thúc già, như vậy thì đã mười phần sai rồi!
- Ngũ ca thực sự là….
Lãnh Thủ Sơn than thở:
- Không ngờ lại mất mạng, thực sự là!
- Chúng ta cũng phải cẩn thận!
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Hộ vệ của ngươi phải tăng lên, không thể khinh thường, nếu như ngũ ca cẩn thận một chút thì cũng chưa chắc sẽ bị giết như vậy!
- Hừm, ta sẽ điều thêm năm tên hộ vệ.
Lãnh Thủ Sơn cười nói:
- Có điều chỗ an toàn nhất chính là Thanh Vân lâu, đáng tiếc không thể luôn ở lại Thanh Vân lâu được.
- Ngươi muốn ngây ngốc thì cứ ngây ngốc ở đây đi.
Lãnh Thủ Thạch:
- Nếu như không sợ bị Bảo Vương thúc đánh gãy chân!
Huynh trưởng mới chết, không chỉ không u sầu mà trái lại còn ở trong Thanh Vân lâu tầm hoan mua vui, nếu như Bảo Vương thúc nghe thấy chuyện này, không phát tiết phẫn nộ lên trên ngườiLãnh Thủ Sơn mới là lạ nha.
- Đêm nay ta không xong rồi, nghỉ một chút đi.
Lãnh Thủ Sơn vội nói.
- Ta sẽ sai người đi quét tước một phòng.
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Phái người nói với trong phủ một tiếng đi.
- Vẫn là Cửu ca tốt với ta!
Lãnh Thủ Sơn ôm quyền cười nói.
Sáng ngày thứ hai, tới lúc chính ngọ thì Lãnh Thủ Sơn mới tỉnh lại.
Hắn buồn phiền ăn sáng, sau đó lại nói chuyện phiếm một lúc với Tễ Tuyết, sau đó lại đi tới sân luyện công luyện võ một chút với Lãnh Thủ Thạch, lúc này hoàng hôn đã buông xuống.
Hai người đang muốn kết thúc luyện công thì bỗng nhiên có một tên hộ vệ đến đây, thấp giọng nói:
- Thế tử, Sở Đại tổng quản lại tới nữa rồi, ngồi trên một chiếc xe ngựa, nói muốn để xe ngựa cùng đi vào trong.
Lãnh Thủ Sơn và Lãnh Thủ Thạch liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt hơi thay đổi.
Vẻ mặt của Lãnh Thủ Sơn có chút hưng phấn.
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Chúng ta đừng đi ra ngoài, để người ta đi vào là được!
- Đúng đúng.
Lãnh Thủ Sơn vội vã tỉnh ngộ.
Lãnh Thủ Thạch dặn dò một câu.
Rất nhanh Sở Ly đã điều khiển một chiếc xe ngựa bình thường chậm rãi đi tới sân luyện võ, hắn nhảy xuống xe ngựa, ôm quyền chào.
- Sở Đại tổng quản, người trong xe này là...
Lãnh Thủ Thạch nói.
Sở Ly nói:
- Chính là hung thủ Chúc Ngũ đã ám sát Giang Thế tử.
- Đúng là hung thủ giết ngũ ca hay sao?
Lãnh Thủ Sơn vội hỏi.
Sở Ly nói:
- Người này ta sẽ giao cho Sơn Thế tử, còn thẩm vấn ra sao, có lẽ Thạch Thế tử có thể tìm được người, ta sẽ không lẫn vào nữa, chuyện này coi như ta chưa từng nhúng tay vào.
- Ta hiểu!
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Ta sẽ tìm người thẩm vấn hắn một phen.
Sở Ly thở dài:
- Hai vị Thế tử, y theo ta thấy, tra tới đây là được rồi, đã tìm được hung thủ, không nên đào xuống sâu hơn nữa.
Hai người nhíu nhíu mày, nhìn hắn, cuối cùng chậm rãi gật đầu.
Bọn họ hiểu rõ ý tứ của Sở Ly, nhất định người đứng sau lưng sẽ là nhân vật lợi hại hơn, khiến cho bọn họ thân là Thế tử cũng không trêu chọc vào người này được.
Chỉ là câu này lại làm cho bọn họ càng ngày càng hiếu kỳ hơn mà thôi.
Sở Ly ôm quyền một cái:
- Ta đi về trước, sẽ không nói chuyện với hai vị Thế tử nữa.
- Ở chỗ này ở một đêm, nghỉ một chút đi.
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Hoặc là đi tới chỗ của Vũ Tình cô nương, hoặc là ở trong tiểu viện của Tễ Tuyết, ngươi cứ tùy ý chọn một nơi đi.
Sở Ly lắc đầu cười nói:
- Ý tốt của Thạch Thế tử ta chân thành ghi nhớ, ta phải trở về thật.
- Cứ để Sở Đại tổng quản trở về đi.
Lãnh Thủ Sơn nói:
- Nhất định Đại tổng quản đang không yên lòng về An Vương phủ.
Sở Ly cười nói:
- Đúng thế.
- Được rồi, qua mấy ngày nữa lại tới đây nói chuyện.
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Chúng ta phải báo thù thay ngũ ca trước đã.
Sở Ly gật gù, ôm quyền rời đi.
Lãnh Thủ Sơn không thể chờ đợi được nữa mà kéo cửa thùng xe xuống, nhìn thấy một người trung niên thân thể thấp bé gầy gò đang nằm ở bên trong, hai mắt nhắm chặt không nhúc nhích, giống như đã ngủ thiếp đi vậy.
Bọn họ biết là đối phương đã bị phong bế huyệt đạo, một khi giải huyệt thì có thể tỉnh lại.
- Ta sẽ tìm người tới đây trước.
Lãnh Thủ Thạch nói:
- Ta phải tra hỏi Chúc Ngũ này cho tốt.
Lãnh Thủ Sơn gắt gao trừng mắt nhìn về phía Chúc Ngũ này, hận không thể đâm một kiếm vào người đối phương, thế nhưng hắn lại cố nhịn xuống, suy tư xem người đứng sau lưng Chúc Ngũ là ai, rốt cuộc có nên bắt tới hay không, triệt để báo thù giúp ngũ ca.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...