- Phốc!
Gia Cát Phong trên không trung phun ra một ngụm máu tươi, giống một tảng đá tầng tầng va vào một gốc cây cổ thụ.
- Ầm!
Cây cổ thụ cao có thể che trời run lên một cái.
Gia Cát Phong bị cổ thụ bắn ngược lại, lần nữa rơi xuống đất, không nhúc nhích.
- Sơn chủ!
Mọi người đều kinh hãi kêu lên một tiếng.
Vừa nãy người áo xám kia vừa xuất hiện, từ khi hắn xuất chưởng đến khi Liễu Văn Tâm xuất chưởng, động tác mau lẹ, chẳng khác nào trong nháy mắt cả.
Chờ tới lúc bọn họ phản ứng lại, Gia Cát Phong đã ngã xuống trên mặt đất không nhúc nhích nữa.
Bọn họ xông tới, nhào tới bên người Gia Cát Phong.
Mộ Dung Thuần và Hạ Lập Ngôn cúi đầu nhìn thương thế của Gia Cát Phong, bốn trưởng lão còn lại nhìn chằm chằm vào Liễu Văn Tâm và người trung niên mặt tròn kia, trên mặt không ngừng biến hóa, hai mắt có tinh mang phun ra.
Liễu Văn Tâm chậm rãi đi tới gần, thân thể của bốn trưởng lão căng thẳng, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị ngăn cản nàng.
Liễu Văn Tâm mang lụa trắng, chỉ để lộ ra một đôi mắt sáng và cái trán trắng nõn như ngọc, nàng nhẹ nhàng đi vòng quanh Gia Cát Phong một vòng, lắc đầu một cái.
Hai mắt giống như điện của trung niên mặt tròn đảo qua mọi người, cuối cùng rơi xuống trên người Gia Cát Phong.
Hắn hừ một tiếng:
- Tuần sát sứ, đi thôi.
- Vâng, đàn chủ!
Liễu Văn Tâm cung kính trả lời.
Hai người lại liếc mắt nhìn Gia Cát Phong, người nhẹ nhàng đạp lên cổ thụ che trời, giẫm ngọn cây nhẹ nhàng rời đi, trong chớp mắt đã biến mất không còn cái bóng đâu nữa.
- Sơn chủ!
Bọn họ nhìn về phía Gia Cát Phong.
Gia Cát Phong bất tỉnh nhân sự, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi.
Bọn họ vừa nhìn đã cảm thấy không ổn.
Mộ Dung Thuần vội vã móc ra hai bình thuốc từ trong ngực, lại đổ ra mấy viên đan dược nhét vào trong miệng của Gia Cát Phong, lại che miệng của hắn không cho hắn phun ra, sau đó vỗ vỗ vào sau lưng hắn, lúc này trán của hắn đã có một tầng mồ hôi hột chảy ròng ròng, sợ mất mật.
Sơn chủ nắm giữ bí mật của Phục Ngưu sơn, nếu cứ như thế trực tiếp chết đi, như vậy Sơn chủ đời tiếp theo của Phục Ngưu sơn sẽ phải làm sao bây giờ? Tâm pháp bí truyền của Sơn chủ sẽ thất truyền!
- Mau trở về!
Mộ Dung Thuần nói.
Sáu người nhấc Gia Cát Phong tới phòng ngủ của hắn, lúc này Gia Cát Phong vẫn không tỉnh lại.
Hạ Lập Ngôn vuốt mạch tướng của hắn, cau mày không nói gì.
Mọi người muốn vận công chữa thương trợ giúp Gia Cát Phong, đáng tiếc thương thế của Gia Cát Phong quá nặng, lục phủ ngũ tạng đã nát, nội lực cũng không dám vận chuyển.
Sắc mặt của bọn họ âm trầm, lặng lẽ không nói, bầu không cực kỳ khí ngột ngạt.
Bọn họ không nghĩ tới lần này Sơn chủ lại bị ám hại, đến mức độ tính mạng hấp hối, cũng là bước ngoặt quan trọng nhất của Phục Ngưu sơn.
- Độ Ách đan lần trước đã dùng rồi đúng không?
Hạ Lập Ngôn thở dài, quay đầu nhìn về phía năm người.
Năm người Mộ Dung Thuần đều lắc đầu.
- Thiếu chủ đâu?
Mộ Dung Thuần vội nói:
- Lúc này cần phải tìm thiếu chủ về!
- Đúng, tìm thiếu chủ!
Mọi người vội nói.
Mắt thấy Gia Cát Phong sắp không xong rồi, bọn họ không thể ra sức, chỉ có thể mau chóng tìm thiếu chủ về, bàn giao hậu sự.
Vốn có hai viên Độ Ách đan có thể cứu mạng, thế nhưng lần trước đã dùng hết Độ Ách đan, mà linh dược như Độ Ách đan tuyệt đối không phải là thứ mà tông phái nhất lưu như bọn họ có thể có được, chỉ có phủ Quốc Công và bốn đại tông môn mới có.
Độ Ách đan lần trước dùng cũng là thứ dùng đánh đổi khổng lồ để đổi lấy, bây giờ cũng không có cách nào lấy được nữa.
Hơn nữa từ nơi này đi tới Đại Lôi Âm tự, một lần qua lại, Sơn chủ cũng đã chết rồi!
- Ta đi!
Hạ Lập Ngôn nói.
Hắn chẳng khác nào một cơn gió đi đến tiểu viện của Sở Ly, Kiều Tam đang luyện công ở trong viện, nhìn thấy hắn xuất hiện, vội vã khom mình hành lễ.
- Thiếu chủ của ngươi đâu?
Hạ Lập Ngôn trầm giọng nói:
- Lập tức bảo hắn tới đây!
Kiều Tam nhìn sắc mặt của hắn không đúng, vội nói:
- Hạ trưởng lão, thiếu chủ thật sự không ở đây mà.
- Khi nào hắn mới có thể trở về?
Hạ Lập Ngôn nói:
- Đừng nói hắn không trở về nha!
Kiều Tam nhẹ giọng nói:
- Hạ trưởng lão, đã xảy ra chuyện gì?
- Chuyện lớn sống còn, nếu như hắn còn không xuất hiện, vị trí Sơn chủ sẽ không tới phiên hắn!
Hạ Lập Ngôn trầm giọng nói:
- Ngươi nghĩ biện pháp, lập tức bảo hắn trở về, càng nhanh càng tốt, muộn một bước sẽ không có cơ hội nữa đâu!
- Hạ trưởng lão, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Kiều Tam chần chờ.
Hạ Lập Ngôn cau mày lườm hắn một cái, thấp giọng nói:
- Sơn chủ trọng thương, sợ là không tốt...
Kiều Tam hoàn toàn biến sắc.
Ánh mắt của hắn lập lòe, sắc mặt do dự, không ngừng biến hóa, bỗng nhiên rút kiếm ra khỏi vỏ, đâm một kiếm vào bộ ngực của mình.
Hạ Lập Ngôn kinh ngạc nhìn hắn.
Kiều Tam chậm rãi ngồi xuống dưới đất, khóe miệng bắt đầu có máu phun ra:
- Thiếu chủ nói, ta ở với hắn thời gian dài, chỉ cần ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì hắn sẽ biết, chỉ là không biết có phải là thiếu chủ đang lừa gạt ta...
Hạ Lập Ngôn thở dài, nhìn hắn chảy máu càng ngày càng nhiều hơn, nói:
- Có cần dùng thuốc trị thương hay không?
Kiều Tam lắc đầu một cái, nằm trên mặt đất, khí tức dần dần yếu đi.
Một tiếng thét dài đột nhiên vang lên, khi tiếng hú vang lên thì Sở Ly toàn thân mặc áo trắng phiêu dật đã chạy tới.
Hắn liếc mắt nhìn Kiều Tam nằm ở trên đất, móc ra một bình đan dược ở trong ngực, đổ ra một viên nhét vào trong miệng của Kiều Tam, bàn tay hóa thành một mảnh cái bóng vỗ vào trên người của Kiều Tam, sau đó rút kiếm ra, máu đã không chảy ra nữa.
Sắc mặt của Kiều Tam tái nhợt, môi phát tím, lại nở một nụ cười, nói:
- Thiếu chủ, ngươi không gạt ta.
Sở Ly nói:
- Coi như ngươi mạng lớn, may mà ta còn chưa đi xa... Xảy ra chuyện gì, Hạ trưởng lão?
Hạ Lập Ngôn nói:
- Sơn chủ trọng thương, thiếu chủ nhanh đi theo ta!
- Sắp chết rồi sao?
Sở Ly cau mày nói.
Hạ Lập Ngôn thở dài, lắc đầu nói:
- Chỉ mong Sơn chủ cát nhân thiên tướng, có thể vượt qua được cửa ải này!
Sở Ly nhìn biểu hiện của hắn đã biết Gia Cát Phong không qua được cửa ải này.
- Đi thôi, nhìn xem hắn nói cái gì.
Sở Ly lười biếng nói, liếc chéo nhìn Kiều Tam một chút, nói:
- Ngươi cẩn thận dưỡng thương, đừng có giết chết mình.
- Vâng, thiếu chủ.
Kiều Tam vội vã cười nói.
Sở Ly theo Hạ Lập Ngôn bay đến phòng ngủ của Gia Cát Phong, nhìn thấy năm người Mộ Dung Thuần đều ở đây, hắn gật gù, sau đó nhìn về phía Gia Cát Phong.
- Thiếu chủ...
Mộ Dung Thuần thở dài:
- Sơn chủ sợ là không xong rồi.
Sở Ly sờ sờ tay của Gia Cát Phong, cau mày suy nghĩ một chút.
- Không chết được.
Hắn nói xong móc ra một chiếc bình ngọc ở trong lòng, đổ ra một viên đan dược, trong bình ngọc chỉ có một viên đan dược này, sau đó hắn nhét vào trong miệng Gia Cát Phong.
Mộ Dung Thuần kinh ngạc nói:
- Độ Ách đan?
Sở Ly quay đầu liếc hắn một cái:
- Ngươi rất biết hàng nha.
- Thiếu chủ, sao ngươi có Độ Ách đan vậy?
Mộ Dung Thuần ngạc nhiên nói.
Sở Ly nói:
- Làm thế nào mà có được thì ngươi không cần biết, có cái này thì hắn sẽ không chết được, cũng không cần bàn giao hậu sự, ta đi trước!
Hắn nói xong xoay người rời đi.
- Thiếu chủ...
Mộ Dung Thuần vội nói:
- Ngươi không canh giữ ở bên người Sơn chủ hay sao?
- Nếu hắn mở mắt ra nhìn thấy ta, nhất định sẽ lại tức chết!
Hắn nói xong lập tức ra khỏi phòng ngủ.
Mọi người thở ra một hơi.
Có Độ Ách đan, quả thực Sơn chủ không chết được, thực sự là cám ơn trời đất.
- Thiếu chủ vẫn quan tâm tới Sơn chủ.
Mộ Dung Thuần thở dài nói:
- Thực sự là cát nhân tự có thiên tướng, ông trời phù hộ Phục Ngưu sơn chúng ta!
Mọi người đều gật đầu.
Trong lòng bọn họ vẫn còn sợ hãi mà liếc mắt nhìn nhau.
Mộ Dung Thuần nói:
- Lần này Sơn chủ tỉnh lại, nhất định phải chọn xong người thừa kế, bằng không lần sau nếu như lại có chuyện như vậy...
Hắn nói xong lắc đầu một cái, mọi người đều rất tán thành lời này của hắn.
Lần này nếu không phải là Sơn chủ mạng lớn thì sẽ mất mạng, như vậy mật quyết do đời đời Sơn chủ truyền lại sẽ thất truyền, tội lỗi của Sơn chủ quá lớn, bọn họ cũng đều có tội, thẹn với các đời tổ tiên của Phục Ngưu sơn!
Lần này sau khi Sơn chủ khôi phục, bất kể thế nào cũng phải ép hắn chọn xong Sơn chủ đời tiếp theo, lo trước khỏi hoạ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...