Bạch Bào Tổng Quản

Sở Ly ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía Lục Ngọc Dung.

Đôi mắt sáng của Lục Ngọc Dung híp lại, lạnh nhạt nói:

- Nhị ca, Sở Ly là khách mời của ta.

- Tiểu muội, tại sao muội lại giao du với hắn vậy!

Lục Ngọc Thụ bất mãn nói:

- Muội không biết hắn là ai sao?

Lục Ngọc Dung nói:

- Ta biết hắn là ai, chỉ là không biết Kỷ cô nương là ai mà thôi.

- Cái gì mà Kỷ cô nương, muội nên gọi là Nhị tẩu!

Lục Ngọc Thụ bất mãn kêu lên:

- Tiểu Ngọc chính là Nhị tẩu của muội, ai cũng không thay đổi được!

- Kỷ cô nương, lại đây ngồi đi.

Lục Ngọc Dung nhìn về phía Kỷ Như Ngọc mỉm cười nói:

- Đây là lần thứ nhất chúng ta gặp mặt đúng không?

- Chào Lục cô nương.

Kỷ Như Ngọc cười nói:

- Ta vẫn nghe Ngọc Thụ nói tới cô nương, cho nên rất kính nể đối với cô nương, nói bậc cân quắc còn hơn đấng mày râu, đánh bại toàn bộ nam nhân trong thiên hạ, quả nhiên phong thái ngập tời!

- Đừng nghe Nhị ca nói mò, hắn mới gặp được mấy anh hùng trong thiên hạ cơ chứ.

Lục Ngọc Dung lúc lắc bàn tay ngọc, liếc xéo Lục Ngọc Thụ một chút, nói:

- Hơn nữa lời của Nhị ca cũng vô căn cứ, mười câu ngươi coi một câu là thật là được rồi.

Nàng nói xong duỗi duỗi tay, Kỷ Như Ngọc liếc mắt nhìn Lục Ngọc Thụ.

Lục Ngọc Thụ hừ lạnh nói:

- Ngồi thì ngồi, có gì đặc biệt chứ?

Trong lòng hắn âm thầm căng thẳng.

Kỳ thực người hắn sợ nhất chính là tiểu muội này của hắn, tất cả trò vặt ở trước mặt của nàng đều là uổng công, mấy câu nói đã có thể nhìn thấu tâm tư của mình, đồng thời nàng còn không chút lưu tình trào phúng nói móc hắn nữa.


Bình thường còn không sao cả, nhưng hiện tại ở trước mặt của tiểu Ngọc mà nàng lại trào phúng nói móc mình như thế, mặt của mình đặt ở đâu chứ?

Hắn kéo tay của Kỷ Như Ngọc đi vào bên trong tiểu đình ngồi xuống, vừa vặn ngồi ở phía đối diện với Sở Ly.

Sở Ly gật đầu mỉm cười, lại cười cười với Kỷ Như Ngọc.

- Tiểu muội, bảo hắn cút đi, người một nhà chúng ta ngồi xuống nói chuyện, hắn xem náo nhiệt làm gì chứ?

Lục Ngọc Thụ hừ lạnh nói, mạnh mẽ trừng mắt nhìn Sở Ly một chút:

- Chỉ cần hắn ở đây, chung quy không có chuyện gì tốt cả!

Sở Ly cười nói:

- Nhị công tử cũng quá cẩn thận rồi, không phải là lỡ tay đánh một tát thôi sao?

- Ngươi!

Lục Ngọc Thụ tối sầm mặt lại.

Lục Ngọc Dung khoát tay nói:

- Được rồi, vừa gặp mặt đã làm rùm beng, có chuyện gì không thể ngồi xuống nói một chút hay sao... Kỷ cô nương là người ở nơi nào vậy?

- Ta là người sinh ra ở trong Mạc Sơn thành.

Kỷ Như Ngọc cười nói:

- Sau đó vẫn học nghệ ở Phượng Hoàng sơn, năm ngoái mới về nhà.

- Phượng Hoàng sơn...

Lục Ngọc Dung khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Sở Ly.

Sở Ly cười nói:

- Ta không quen thuộc Phượng Hoàng sơn.

Hắn cũng từng thấy đệ tử của Phượng Hoàng sơn, nhưng chưa từng bước vào Phượng Hoàng sơn.

- Hóa ra là cao đồ của danh môn đại phái nha.

Lục Ngọc Dung cười nói:

- Có điều rất có thể ngươi sẽ phải chịu khổ.

Kỷ Như Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu, liếc mắt nhìn Lục Ngọc Thụ:


- Ta không sao.

Lục Ngọc Thụ ra vẻ thương tiếc nói:

- Hiện giờ nàng chỉ có ta, phụ mẫu đều không ở trần thế, các đồng môn cũng nghi kỵ nàng.

Lục Ngọc Dung cười nói:

- Chữ tình này quả thật là khiến cho người ta không màng sống chết.

Môn phái võ lâm và phủ Quốc Công đối địch với nhau, lại như mèo và chuột vậy.

Một khi Kỷ Như Ngọc tiến vào phủ Quốc Công, như vậy sẽ tự đoạn tuyệt với Phượng Hoàng sơn, rất khó trở về núi nữa, cho dù trở lại cũng sẽ bị đệ tử Phượng Hoàng sơn lạnh nhạt, coi như là kẻ phản bội. Chuyện này không giống như cao thủ Thiên Ngoại Thiên đi tới phủ Quốc Công và Thần Đô hiệu lực.

Một là cao thủ Thiên Ngoại Thiên có thân phận siêu nhiên, còn nữa độ trung thành của cao thủ Thiên Ngoại Thiên với môn phái không thể hoài nghi.

Lục Ngọc Thụ hừ lạnh nói:

- Tiểu muội, ta thật vất vả mới tìm được nữ nhân yêu thích, không cho phép muội làm xằng bậy!

Hắn hiểu rất rõ về tác phong làm việc của Lục Ngọc Dung, nữ nhân tùy tiện vào phủ như tiểu Ngọc đều phải trải qua Lục Ngọc Dung kiểm tra, cuối cùng xác định tin cậy thì mới sẽ bỏ qua.

- Nhị ca, tại sao ngươi và Kỷ cô nương lại quen biết nhau vậy?

Lục Ngọc Dung cười nói:

- Hiếm khi ngươi có thể để bụng tới một nữ nhân như vậy.

- Nhắc tới cũng khéo, chúng ta quen biết ở trong một tửu lâu.

Lục Ngọc Thụ cười nói:

- Ta đi tới Mạc Sơn thành, vừa vặn nhìn thấy tiểu Ngọc ở trên tửu lâu, sau đó lập tức thích nàng.

- Vừa gặp đã chung tình.

Lục Ngọc Dung như cười mà không phải cười, quét mắt nhìn Kỷ Như Ngọc một chút, cười nói:

- Có điều quả thực Kỷ cô nương có khuôn mặt rất đẹp, cũng không trách được Nhị ca lại thích nàng.

- Ha ha, mọi người đều cảm thấy dung mạo của tiểu Ngọc rất đẹp.

Lục Ngọc Thụ đắc ý hừ lạnh nói:


- Thực sự là hạng người nông cạn!

Sở Ly vẫn cầm chén ngọc màu trắng nhẹ nhàng thưởng thức, dường như có chút mất tập trung.

Lục Ngọc Thụ ra vẻ không nhìn thấy Sở Ly.

Hiếm khi tiểu muội dễ nói chuyện như vậy, hắn cũng phải để lại cho nàng mấy phần mặt mũi, tuy nói Sở Ly đáng trách, hắn hận không thể dùng một cái tát đánh chết. Nhưng dù sao cũng là khách mời của tiểu muội, nếu như mình lại đối phó với Sở Ly, sợ là tiểu muội sẽ phát hỏa, mà khi đó người xui xẻo vẫn là mình.

Lục Ngọc Dung và Kỷ Như Ngọc nói mấy câu, sau đó nàng mới nhìn về phía Sở Ly:

- Ngươi đừng có ở một bên uống rượu như thế, nói vài câu đi.

Lục Ngọc Thụ hừ lạnh nói:

- Tiểu muội, xem như hắn ta tự mình biết mình, khỏi phải để ý tới hắn.

Kỷ Như Ngọc nhẹ nhàng véo Lục Ngọc Thụ một cái.

Nàng cảm thấy động tác này của Lục Ngọc Thụ không thích hợp, Sở Ly này và Lục Ngọc Dung có quan hệ không bình thường, động vào hắn thì chính là động vào Lục Ngọc Dung.

Lục Ngọc Thụ phẫn nộ im lặng, trừng mắt nhìn Sở Ly một chút.

Sở Ly nhìn về phía Lục Ngọc Dung rồi hỏi:

- Thật sự muốn ta làm kẻ ác hay sao?

- Kẻ ác gì chứ?

Lục Ngọc Thụ hừ lạnh nói.

Lục Ngọc Dung nói:

- Chuyện nên nói cuối cùng vẫn phải nói.

Sở Ly nhìn về phía Kỷ Như Ngọc, thở dài, lắc đầu nói:

- Hay là quên đi, mỹ nhân như vậy, ta thực sự rất không đành lòng.

Lục Ngọc Dung tức giận:

- Có lời gì mau mau nói!

Sở Ly cười nói:

- Lẽ nào ta thật sự phải nói Kỷ cô nương là đệ tử của Quang Minh thánh giáo, Nhị ca ngươi đồng ý với lời này của ta không?

- Họ Sở, ngươi nói hươu nói vượn gì đó?

Lục Ngọc Thụ vỗ bàn một cái rồi đứng lên, chỉ vào hắn quát to:

- Ngươi nói gì vậy?

Sở Ly nhìn Lục Ngọc Dung rồi cười cợt.

Mặt ngọc của Lục Ngọc Dung trầm xuống, lạnh lùng nhìn về phía Lục Ngọc Thụ:


- Nhị ca, ngươi mau nói thật với ta!

Lục Ngọc Thụ thả tay xuống, bĩu môi:

- Đừng nghe hắn nói bậy!

- Ta hỏi ngươi một lần nữa, rốt cuộc nàng là người của phái nào?

Đôi mắt sáng của Lục Ngọc Dung như sao, nhìn chằm chằm vào Lục Ngọc Thụ:

- Ngươi là nhị công tử của phủ Quốc Công đó!

-... Được rồi được rồi.

Lục Ngọc Thụ oán hận trừng mắt nhìn Sở Ly, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Tiểu Ngọc đúng là đệ tử của Quang Minh thánh giáo!

Lục Ngọc Dung tức điên lên cười lớn, nói:

- Nhị ca, ngươi đang ngại trong phủ chúng ta không loạn đúng không? Đệ tử Quang Minh thánh giáo mà ngươi cũng dám trêu chọc vào sao?

- Ta mặc kệ nàng có thân phận gì, ta thích nàng là được!

Lục Ngọc Thụ hừ lạnh nói.

Lục Ngọc Dung nhìn về phía Kỷ Như Ngọc:

- Kỷ cô nương, thất lễ rồi.

Kỷ Như Ngọc miễn cưỡng cười cười:

- Không sao, chúng ta biết sẽ có chuyện như vậy, cho nên muốn tạm thời gạt mọi người, không nghĩ tới vẫn không thể giấu diếm được Lục cô nương.

Lục Ngọc Dung nói:

- Kỷ cô nương thật sự yêu thích Nhị ca hay là tiếp cận có mục đích?

- Ta và Ngọc Thụ gặp gỡ là một chuyện rất ngẫu nhiên.

Kỷ Như Ngọc nhẹ nhàng thở dài nói:

- Sau khi ta biết thân phận của hắn đã định rời đi, thế nhưng ta lại thực sự không nỡ, nếu như Lục cô nương thực sự phản đối, ta cũng sẽ không miễn cưỡng, ta sẽ rời khỏi Đại Quý.

- Tiểu Ngọc, nếu như nàng đi ta sẽ đi cùng nàng!

Lục Ngọc Thụ vội hỏi.

Kỷ Như Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu.

- Nhị ca, nếu như ngươi đi tới Đại Ly thì ngày thứ hai sẽ bị Quang Minh thánh giáo cắt đầu vứt trở về.

Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói:

- Muốn mạng hay là muốn tình, tự ngươi chọn đi, ta không quản được ngươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui