Nhìn Pháp Trí rời đi, sắc mặt An Vương âm trầm ngồi vào bên trong ghế Thái sư, cầm lấy chén trà uống một ngụm lớn.
Hư Ninh đã nhìn ra tâm tư của An Vương, hắn âm thầm lắc đầu thở dài.
An Vương trầm giọng nói:
- Tôn giả, Đại Lôi Âm tự làm vậy là có ý gì?
Hư Ninh nói:
- Đại Lôi Âm tự không muốn tham dự vào, cũng có khả năng đã nhìn ra được cái gì đó.
- Lẽ nào bọn họ hướng về phía Sở Ly hay sao?
An Vương hừ lạnh nói.
Hư Ninh nói:
- Đại tổng quản và Pháp Viên có giao tình không cạn, hơn nữa dường như Đại Lôi Âm tự và Đại tổng quản còn có liên quan sâu xa hơn.
An Vương liếc nhìn hắn một cái, chậm rãi gật đầu:
- Là bản vương nghĩ quá đơn giản.
Hư Ninh nói:
- Đại Lôi Âm tự phái người đến là biểu thị thiện ý, còn có Kim Thân La Hán thần công nữa. Thế nhưng muốn Đại Lôi Âm tự tiến thêm một bước, mượn dùng vũ lực của bọn họ, sợ là không dễ như vậy. Vương gia nên hiểu rõ điểm mấu chốt của bọn họ.
- Hiện giờ xem như ta đã hiểu rõ, không trông cậy được vào bọn họ.
An Vương hừ một tiếng, lạnh nhạt nói:
- Thôi, nếu không trông cậy nổi được vào bọn họ, vậy thì đành phải trông cậy vào vị kia của Thanh Mãng sơn đi.
Hắn lại lắc đầu:
- Cũng không biết bên Thanh Mãng sơn có thuận lợi hay không.
Hư Ninh lặng lẽ không nói.
Hắn không tỏ rõ ý kiến đối với những thủ đoạn âm hiểm này, nhưng cũng sẽ không mạo muội can thiệp vào chuyện này.
Hắn chỉ là người đứng xem, hắn tới đây không phải là bày mưu tính kế thay cho An Vương mà chỉ muốn nhìn hưng suy lên xuống của hắn, cảm ngộ ngàn vạn sắc thái của hồng trần và thế gian, có thể phá quyền thế và danh lợi.
An Vương nói:
- Trịnh Lập Đức đã đi rồi chứ?
- Vâng, ngày hôm qua đã khởi hành.
- Vậy thì tốt.
- Vương gia phải cẩn thận Đại tổng quản.
Hư Ninh bình tĩnh nói:
- Đại tổng quản trí tuệ hơn người, những thủ đoạn này của Vương gia không hẳn đã không bị Đại tổng quản nhìn thấu.
- Nhìn thấu thì sao chứ?
An Vương lạnh nhạt nói:
- Đây là dương mưu của ta, đường đường chính chính, lấy thế đè người, đoạt vị trí Đại tổng quản của hắn đi. Người trong phủ sẽ biết rõ lập trường của mình, sẽ không mật báo với hắn. Mà hắn cũng không có quyền can thiệp vào việc điều động mọi người, đây chính là công khai đối phó với hắn, hắn có biện pháp gì cơ chứ? Cũng không thể dùng thân phận Bách phu trưởng để ép ta nha.
- Lúc quan trọng, không hẳn đã không biết.
Hư Ninh nói.
- Vậy cũng không có gì là ghê gớm cả.
An Vương bỗng nhiên nở một nụ cười:
- Hắn cũng đã từng nâng tảng đá lên đập chân của mình, hiện tại quyền thế của Bí Vệ phủ đã bị suy yếu đi một tầng, không dám tới làm bừa ở trong Vương phủ, chuyện này ta nên cảm ơn hắn, ha ha.
Hư Ninh chậm rãi gật đầu.
Thế sự kỳ lạ cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi, một khắc trước là kẻ địch, sau một khắc đã có thể trở thành đồng liêu, hai chữ vô thường là hai chữ dùng để khái quát sự biến ảo trên thế gian này rõ ràng nhất.
- Chỉ cần Vương phi ở đây thì có thể áp chế Sở Ly gắt gao, chạy trốn cũng không được.
An Vương chậm rãi nói:
- Đến lúc đó, bản vương cùng vị ẩn tu sĩ kia sẽ đồng thời động thủ, ta không tin hắn còn có thể chạy trốn được.
- Vương gia phải cẩn thận tu vi của Đại tổng quản.
Hư Ninh nói:
- Tu vi của Đại tổng quản so với tưởng tượng của Vương gia còn thâm hậu hơn.
- Hừ, chỉ cần bắt được Vương phi làm nhược điểm, hắn quan tâm quá sẽ bị loạn, mười phần võ công không phát huy ra được tám phần mười.
Hư Ninh lại không lạc quan như vậy.
Sở Ly nghe thấy hắn nói như thế, cười cợt:
- Tiểu thư, đêm nay chúng ta sẽ lên đường, được chứ?
- Đêm nay đi sao?
Tiêu Thi kinh ngạc nói:
- An Vương hắn lại định làm gì chứ?
Sở Ly:
- Hiện tại hộ vệ quá phân tán, không đủ an toàn.
- Được rồi.
Tiêu Thi chậm rãi gật đầu:
- Đi thì đi, để đám người Liễu Nhứ đồng thời đi về đi.
Sở Ly gật đầu.
- Mộng Lan thì sao?
Tiêu Thi nhíu mày nói.
- Cùng đi đi.
Sở Ly nói:
- Tránh cho ta phân tâm.
- Cũng tốt.
Tiêu Thi gật gù, hừ lạnh nói:
- Nếu không ngươi cũng trở về là được, ngươi vừa đi, cho dù hắn có muôn vàn thủ đoạn thì cũng vô dụng, chung quy hắn cũng không dám giết đến phủ Quốc Công nha.
- Không vội.
Sở Ly lắc đầu cười nói:
- Ta có thể thoát thân được.
- Được rồi, theo ngươi vậy.
Tiêu Thi lườm hắn một cái.
Tiêu Thi dặn dò Liễu Nhứ thu thập một chút, sau đó Sở Ly đưa các nàng trở về Ngọc Thi đảo.
Sáng sớm ngày thứ hai, An Vương đang tu luyện ở trong luyện công viện, Hư Ninh không ở đây, Pháp Trí đứng ở một bên, tay hợp thành hình chữ thập đứng đó, dáng vẻ trang nghiêm, trong miệng lẩm bẩm, đang thấp giọng tụng kinh.
An Vương không miễn cưỡng Hư Ninh, Đại Lôi Âm tự và Kim Cương tự không hợp nhau, để Hư Ninh đối mặt với Pháp Trí, đúng là làm khó hắn. Cho nên khi luyện công hắn để Pháp Trí ở bên cạnh, bình thường thì lại để Hư Ninh đi theo bên người.
- Vương gia.
Bên ngoài truyền đến âm thanh của Tống Tam Tư.
- Chuyện gì.
An Vương đang luyện quyền, quyền thế cương mãnh, kình phong phun trào, hoa cỏ xung quanh theo quyền kình mà chập trùng kịch liệt, như có gió to thổi qua vậy.
- Dường như tối hôm qua Vương phi đã rời phủ.
Tống Tam Tư nói.
- Vương phi nào.
An Vương hừ lạnh nói:
- Tiêu Vương phi sao?
- Vâng.
Tống Tam Tư nói.
An Vương cau mày dừng quyền lại rồi nói:
- Đi vào đi.
Tống Tam Tư cúi đầu nhảy vào trong luyện công viện, nhanh chân đi tới trước mặt An Vương, ôm quyền hành lễ.
An Vương thiếu kiên nhẫn vung vung tay lên nói:
- Đi khi nào?
- Thuộc hạ không biết.
Tống Tam Tư nói:
- Buổi sáng tiểu nhân đã phát hiện ra tỏng Thiên Xu viện không còn ai nữa.
An Vương liếc nhìn hắn một chút, nói:
- Thực sự là rác rưởi.
Tống Tam Tư cúi đầu không nói gì.
- Gọi Sở tổng quản tới cho ta.
An Vương trầm giọng nói.
- Vâng.
Tống Tam Tư vội nói, xoay người lui ra ngoài.
An Vương quay đầu nhìn Pháp Trí, cười nói:
- Để đại sư chê cười rồi.
Pháp Trí hàm hậu cười cười, tiếp tục thấp giọng tụng kinh.
Sở Ly đẩy cửa đi vào, áo bào trắng phiêu dật, ôm quyền mỉm cười hỏi:
- Vương gia có gì phân phó?
An Vương trầm mặt xuống, lạnh lùng nói:
- Vương phi đâu?
- Ngày hôm qua Vương phi đã về phủ Quốc Công thăm người thân.
Sở Ly áy náy cười nói:
- Ngày hôm qua ta đưa Vương phi về quá muộn, không muốn quấy nhiễu Vương gia, ta định sáng sớm hôm nay sẽ tới đây bẩm báo, Vương phi cảm thấy thân thể không khỏe, không quen khí hậu, muốn về phủ Quốc Công điều dưỡng một đoạn thời gian.
- Bao lâu.
An Vương hừ lạnh nói.
Hắn giận tím mặt, nhưng vẫn gắt gao ngăn chặn lửa giận, làm cho nó không hiện rõ ở trên mặt.
Sở Ly nói:
- Chiếu theo tình hình, chậm thì một tháng, nhiều thì một năm nửa năm, nếu Vương gia lo lắng thì có thể đi tới phủ Quốc Công thăm viếng một chút, kỳ thực cũng không có gì đáng ngại, chính là cả người vô lực, không đánh đề cao nổi tinh thần mà thôi.
- Được, bệnh của nàng đến thật là đúng lúc nha.
An Vương bỗng nhiên cười lớn, trào phúng trừng mắt nhìn Sở Ly.
Sở Ly gật đầu nói:
- Kỳ thực Vương phi tức giận, Vương gia thu hồi hộ vệ, không ngờ lại không thông báo cho Vương phi một tiếng, để Vương phi nằm ở cảnh nguy hiểm mà mờ mịt không biết, Vương phi nói, nếu Vương phủ không có hộ vệ, hộ vệ của phủ Quốc Công có rất nhiều.
An Vương đã mơ hồ cảm thấy không thích hợp, hắn trầm ngâm chốc lát rồi cau mày nói:
- Lời này của Vương phi là có ý gì?
Sở Ly nói:
- Vương phi nói, nếu hộ vệ của Vương phủ thiếu như vậy, nàng sẽ phân ưu thay cho Vương gia, mang mấy hộ vệ từ phủ Quốc Công tới đây, tránh cho Vương gia lại điều động hộ vệ đi, không có ai bảo vệ.
Sắc mặt của An Vương âm trầm khó coi, lạnh lùng nói:
- Vương phi lo lắng quá rồi, bản vương có một việc gấp cho nên mới điều động hộ vệ của Thiên Xu viện, thời gian vài ngày là có thể trở lại rồi. Không cần Vương phi mang hộ vệ từ phủ Quốc Công tới đây.
Hộ vệ của phủ Quốc Công vừa đến, không khác nào đâm một cái đinh ở trong Vương phủ, vừa nghĩ tới cả người hắn đã cảm thấy khó chịu.
Những hộ vệ phủ Quốc Công này sẽ chỉ nghe lệnh của Vương phi và Sở Ly, tất cả tính toán của hắn sẽ thất bại, trên người Sở Ly cũng không còn nhược điểm nữa.
Nhưng việc này đã bị Vương phi tóm được khuyết điểm, cho dù đến chỗ phụ hoàng mẫu hậu, mình cũng đuối lý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...