Bạch Bào Tổng Quản

Bầu không khí trong phòng khách như đọng lại, nghe được cả tiếng kim rơi, tất cả mọi người đều không nhúc nhích.

Chờ Sở Ly biến mất, mọi người đều thở ra một hơi.

Bọn họ liếc mắt nhìn Mạnh Thừa Phàm, ánh mắt có chút trêu tức, lại lắc đầu một cái.

Ngoài miệng nói rất to, thế nhưng cũng là con rùa đen rút đầu, so với giả chết còn đáng ghét hơn nữa. Bọn họ đều đổ lửa giận vô danh lên trên người Mạnh Thừa Phàm, bên trong ánh mắt trêu tức để lộ ra vẻ trào phúng.

Mạnh Thừa Phàm nghiến răng nghiến lợi, gân xanh trên hai tay mơ hồ hiện lên, hắn còn đang dùng sức phân cao thấp với chính mình.

Lý trí của hắn nói với hắn không thể lộn xộn, tránh cho gây ra phiền toái cho Thanh Mãng sơn, thân phận của Sở Ly là tổng quản Thiên Linh viện, là nhân vật hết sức quan trọng của phủ Dật Quốc công, lại còn là Bách phu trưởng của Bí Vệ phủ, một khi động thủ, không nói tới Bí Vệ phủ, phủ Dật Quốc công sẽ không ngồi yên.

Lần trước Thanh Mãng sơn liên hợp với bốn phái cùng nhằm vào phủ Dật Quốc công, chỉ chịu một chút giáo huấn, tuy tổn thương nguyên khí. Thế nhưng so với đám người kia bị diệt phái mà nói, còn nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhất định phủ Dật Quốc công đang không cam lòng, nhưng tình thế bức bách, không muốn dây dưa nữa, cho nên mới chỉ dạy dỗ một trận là ngừng tay mà thôi.

Hiện tại phủ Dật Quốc công đã khôi phục nguyên khí, nguyên khí của Thanh Mãng sơn đại thương, đối phương lại đang bành trướng. Cho nên sợ rằng lúc này phủ Dật Quốc công đang mắt nhìn chằm chằm vào bên này, mình vừa động thủ, vừa vặn sẽ cho bọn hắn một cái cớ.

Nếu như mình động vào Sở Ly sẽ trêu cho phủ Dật Quốc công trả thù, hắn sẽ trở thành tội nhân của Thanh Mãng sơn!

Nhưng trong đáy lòng của hắn lại để lộ ra vẻ không cam lòng, vô cùng phẫn nộ, sự phẫn nộ vì bản thân mình uất ức và sự phẫn nộ đối với Sở Ly làm hắn hận không thể dùng một chưởng vỗ chết Sở Ly.

- Đúng rồi!

Bóng trắng lóe lên, Sở Ly bỗng nhiên xuất hiện, mỉm cười nói:

- Ngươi đã thu được tin tức thì nên viết cho ta một phong thư hồi âm, để ta báo cáo kết quả với Vương gia, làm phiền ngươi!

Trong lòng mọi người rùng mình.

Lần này là yên lặng, tâm thần của chúng nhân không bị phân tán, nhưng không phát hiện ra Sở Ly đã tới gần, không thấy rõ hắn ta xuất hiện ở trước mắt như thế nào, tu vi như thế, khinh công như vậy quả thật là đáng sợ!

Hai tay Mạnh Thừa Phàm nắm càng chặt hơn, gắt gao trừng mắt nhìn Sở Ly, cắn răng, nói ra từng chữ từng chữ:

- Họ Sở, ngươi đừng bắt nạt...người, đừng...ép...ta!

Sở Ly nhíu nhíu mày, kinh ngạc nói:

- Lời ấy nghĩa là sao? Ta tới đây truyền tin cho nên muốn một phần bằng chứng, chẳng lẽ chuyện này mà cũng quá mức hay sao?

- Không!

Mạnh Thừa Phàm hừ lạnh nói.


Sở Ly lắc đầu:

- Vậy ta cũng không tiện báo cáo kết quả với Vương gia, cho dù Vương gia không nghi ngờ ta không truyền tin thì cũng sẽ cảm thấy ta làm việc không chu đáo, khó tránh khỏi sẽ có một trận quở trách, có đúng không?

Mạnh Thừa Phàm cười lạnh một tiếng, trong lòng thoải mái, nghĩ đến việc hắn bị quở trách một trận, trong lòng đã cảm thấy thoải mái!

Sở Ly thở dài:

- Xem ra ngươi muốn cho ta không thoải mái nhỉ.

- Tùy ngươi nghĩ ra sao thì ra!

Mạnh Thừa Phàm hừ lạnh nói:

- Thế nhưng ta sẽ không viết thư hồi âm lại!

Sở Ly ôn hòa nhìn hắn:

- Lẽ nào có chuyện gì khó nói, không thể viết được thư hay sao?

- Không!

Mạnh Thừa Phàm ngẩng đầu lên, không nhịn được nói.

- Nói như vậy, ngươi cố ý làm như vậy sao?

Sở Ly bình tĩnh hỏi.

- Không sai!

Mạnh Thừa Phàm lạnh lùng nói:

- Ta sẽ không viết thư hồi âm, ngươi định làm thế nào chứ?

Sở Ly thở dài:

- Xưa nay ta chú ý lấy lý phục người, mọi việc đều dĩ hòa vi quý, thế nhưng lại luôn có người tự làm bậy muốn tìm cái chết, va vào tay ta, gặp phải người như vậy, ta chỉ có thể tác thành cho hắn mà thôi.

- Ngươi muốn động thủ?

Mạnh Thừa Phàm cười lạnh nói, rất khinh thường nói:


- Nơi này là Thanh Mãng sơn, không phải là phủ Dật Quốc công, không phải là nơi mà ngươi có thể tùy ý ngang ngược, mọi người sẽ không cho phép ngươi trắng trợn không kiêng dè gì như vậy!

Sở Ly bật cười, quét mắt nhìn mọi người một chút, mỉm cười nói:

- Xem ra muốn trói mọi người lên trên người hắn, cùng chịu chết nha.

Sắc mặt của mọi người trở nên âm trầm.

Sở Ly nói như thế là không đặt bọn họ vào trong mắt!

Lời nhục nhã như vậy, nếu như bọn họ còn làm như không thấy thì đúng là không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa, ngày hôm nay cho dù không động thủ thì cũng phải động thủ!

Trái tim của bọn họ cũng không ngừng âm trầm, mọi người đều nói trí tuệ của Sở Ly này hơn người, nếu trí tuệ đã hơn người mà phản ứng đối với Mạnh Thừa Phàm lại như vậy, dường như cũng có tâm tư giống Mạnh Thừa Phàm vậy, muốn trói bọn họ lên trên người hắn, cùng chết theo hắn.

Hiển nhiên hắn nổi lên đã sát tâm, mà lại hoàn toàn tự tin!

- Thôi!

Sở Ly bỗng nhiên thở dài một hơi:

- Giết ngươi rất dễ, nhưng giết chết tất cả mọi người thì lại là tội lỗi, nếu ta lui thêm bước nữa, mang một tín vật về là được chứ?

Mọi người thầm thở ra một hơi.

- Không có đâu!

Mạnh Thừa Phàm lạnh lùng nói.

Tim của mọi người tức thì treo lên cao, mắng thầm không ngớt.

Sở Ly thở dài, lắc đầu nói:

- Vậy ta chỉ có thể tự mình động thủ lấy mà thôi!

Hắn đột nhiên lóe lên biến mất ở tại chỗ, xuất hiện ở phía sau lưng của Mạnh Thừa Phàm.

Mạnh Thừa Phàm phát hiện ra chuyện không ổn cho nên lập tức đánh ra một quyền về phía sau.


- Ầm!

Quyền của Sở Ly và của hắn va chạm vào nhau.

Sở Ly đứng tại chỗ, Mạnh Thừa Phàm thì lui về phía sau hai bước, sắc mặt đỏ ửng.

Một luồng quyền kình kỳ dị chui vào trong cơ thể, giống như vòng xoáy nuốt chửng nội lực của chính mình, mặc cho xua đuổi ra sao thì nuốt chửng lại càng lúc càng nhanh.

Sở Ly bước một bước vọt đến trước mặt của hắn, vỗ một chưởng vào trong ngực.

- Ầm!

Động tác của Mạnh Thừa Phàm bị cắt đứt, cứng đờ bất động, đứng thẳng tại chỗ giống như một pho tượng vậy.

Sở Ly đưa tay kéo yêu bài của hắn xuống, cúi đầu đánh giá, yêu bài ngọc trắng to bằng lòng bàn tay, một mặt có khắc chữ Mạnh, một mặt có khắc ba chữ lớn Thanh Mãng sơn, hào hoa phú quý bất phàm.

Sở Ly cười cợt:

- Cần gì phải làm vậy chứ, cứ trực tiếp giao cho ta là được rồi... Các vị, cáo từ!

Hắn ôm quyền cười cười với mọi người, sau đó đột nhiên biến mất.

Sắc mặt mọi người âm trầm nhìn về phía Mạnh Thừa Phàm.

- Phốc!

Mạnh Thừa Phàm bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ngã về phía sau.

Một cao thủ của Thanh Mãng sơn vội vã đưa tay đỡ lấy hắn rồi nói

- Mạnh sư huynh!

Sắc mặt của Mạnh Thừa Phàm nhanh chóng trở nên trắng xám, khí sắc dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được trở nên lụn bại.

- Mau nhìn xem rốt cuộc là vết thương gì!

Có người kêu lên.

Bọn họ đang cười trên sự đau khổ của người khác, tự mình muốn chết ai cũng không có cách nào cả, bị thương là đáng đời, nếu không phải Sở Ly lưu tình thì người bị thương cũng có bọn họ trong đó!

Cao thủ Thanh Mãng sơn nắm tay của Mạnh Thừa Phàm, sắc mặt âm trầm.

Mạnh Thừa Phàm kịch liệt ho khan một phen, thở hổn hển bắt đầu cười khặc khặc.

- Lão Mạnh?

- Ha ha, võ công của ta đã bị phế!


Mạnh Thừa Phàm cười to.

- Không thể nào?

Có người thất thanh kêu lên.

Mạnh Thừa Phàm quay đầu quét mắt nhìn bọn họ một chút, cười to nói:

- Một đám nhát chết!

Mọi người có chút ngượng ngùng, nhưng cũng âm thầm may mắn, hay cho một Sở Ly, hai chiêu đã phế bỏ được Mạnh Thừa Phàm, nếu như đổi lại là mình, có thể tránh thoát được mấy chiêu cơ chứ?

- Mau đỡ lão Mạnh xuống nghỉ một chút đi.

Trung niên mặt tròn lắc đầu than thở:

- Võ công phế bỏ thì lại tu luyện từ đầu là được rồi, không có gì là ghê gớm cả, chỉ cần người không có chuyện gì là được rồi!

- Thế nhưng như vậy cũng chẳng khác gì là giết người.

Có người lắc đầu.

Bọn họ có thể tưởng tượng ra được cảm giác khi bị phế bỏ võ công, đặc biệt là đối với cao thủ Thiên Ngoại Thiên như bọn họ mà nói, không còn võ công sẽ như từ trên đám mây rơi xuống bùn nhão, thực sự là sống không bằng chết.

- Ài...

Mọi người âm thầm thở dài.

Bọn họ đều thầm nghĩ lão Mạnh là tự rước lấy nhục, tự mình làm nghiệt.

Vốn Sở Ly không định động thủ, là Mạnh Thừa Phàm hết lần này tới lần khác khiêu khích, muốn lôi kéo mọi người vào cùng nhau giữ Sở Ly lại, cuối cùng lại rơi vào trong kết cục như vậy!

- Nhu nhược! Một đám chết nhát!

Mạnh Thừa Phàm quay đầu gắt gao trừng mắt nhìn bọn họ, cười ha hả.

Trong lòng hắn căm hận tới cực điểm, những người này không có chút huyết tính của người trong võ lâm chút nào, mỗi người đều là kẻ nhu nhược!

- Được rồi, nhanh đỡ lão Mạnh đi xuống đi.

Trung niên mặt tròn lắc đầu nói:

- Đã già đầu rồi mà còn như kẻ danh đầu, dũng khí càng đủ thì sẽ bị chết càng sớm hơn, không xem xét thời thế mà làm xằng làm bậy là tự chịu diệt vong!

Bọn họ nhìn thấy kết cục của Mạnh Thừa Phàm, trong lòng đều đang vui mừng vì rất mình sáng suốt.

Huyết tính là thứ dưới tình huống lợi ích của môn phái bị hao tổn mới có thể sử dụng được. Nhưng không thể đánh nhau vì thể diện, tranh giành da mặt. Mà Mạnh Thừa Phàm chính là giáo huấn tốt nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui