Sở Ly cười nói:
- Thịnh tình của Vương gia không thể từ chối, chỉ có thể chịu đựng mà thôi.
- Sao phụ vương lại làm vậy chứ?
Lãnh Thu kinh ngạc hỏi.
Lãnh Tình đăm chiêu, liếc mắt nhìn về phía Mộng Lan đang rời đi, nàng đã đoán ra được là mỹ nhân kế.
Sở Ly cũng có chút đăm chiêu.
Bản thân Mộng Lan không có vấn đề, thậm chí An Vương còn không lén lút nói chuyện với nàng, trong sạch, không biết mình bị lợi dụng để thi triển mỹ nhân kế.
Nàng chỉ là người đơn thuần học tập ở Thanh Vân lâu, huấn luyện, chờ tuổi tác đến thì mới trang điểm tiếp khách mà thôi.
Qua một năm nữa thì nàng có thể tiếp khách, những năm gần đây nàng vẫn đang sốt sắng học tập và huấn luyện, vừa chờ mong vừa sốt sắng, không nghĩ tới lại bị người ta mua đi, đi tới An Vương phủ.
Nàng có chút kinh hoảng, nhưng bởi vì đã được huấn luyện nên đã làm cho nàng có thể ra vẻ trấn định, không có hoảng loạn quá mức, chỉ cùng đi theo Liễu Nhứ, nghe theo lời nàng dặn dò, chậm rãi làm quen với nơi này, xem ra công tử không phải là một người khó ở chung.
Xem tới đây, Sở Ly thầm than, chiêu này của An Vương xem như là mỹ nhân kế thượng thừa, còn mục đích thì lại khiến cho người ta không thể nào suy đoán ra được.
Chẳng lẽ đối phương muốn lợi dụng Mộng Lan kiềm chế hắn, để hắn nghe lời, hay là muốn thông qua việc làm thương tổn Mộng Lan mà để hắn thống khổ, hai chiêu này đều rất thâm độc.
Thậm chí còn có một mục đích, ly gián quan hệ giữa mình và Tiêu Thi.
Nghĩ tới đây, Sở Ly cười cợt, hắn rất muốn xem xem rốt cuộc An Vương có kế sách gì.
Nhị nữ nghị luận hai câu, tiếp tục luyện kiếm, Sở Ly đi tới Thiên Xu viện.
Tiêu Thi đang đọc sách dưới gốc đào, nhìn thấy hắn tới đây, nàng thả cuốn sách xuống hừ một câu:
- Quả nhiên rất xinh đẹp!
Sở Ly cười nói:
- Kém xa so với tiểu thư.
Tiêu Thi liếc xéo hắn rồi nói:
- Ta cảm thấy khuôn mặt của nàng càng đẹp hơn... An Vương cũng thật là, đã hạ đủ tiền vốn. Mỹ nhân như vậy nam nhân nào có thể cự tuyệt được chứ?
Sở Ly cười nói:
- An Vương có thừa biện pháp để ta tiếp nhận, thà rằng như vậy, không bằng trực tiếp đồng ý, tránh cho phiền phức thì hơn.
-... Hắn thật là đê tiện!
Tiêu Thi cười lạnh nói.
Nàng biết Sở Ly nói rất có lý.
Chỉ cần An Vương nói một câu, nếu như Sở Ly không chấp nhận thì sẽ lại bán Mộng Lan đi, Sở Ly phải ngoan ngoãn đồng ý. Nói chung tranh tài với loại gia hỏa tâm địa ác độc như An Vương, khó tránh khỏi sẽ có lúc bị chịu thiệt.
Sở Ly nói:
- Cứ để cho nàng ở bên này đi, bên ta cũng không cần nhân thủ.
- Ngươi thực sự cam lòng sao?
Tiêu Thi liếc xéo hắn, như cười mà không phải cười hỏi:
- Đại mỹ nhân như vậy đến bên miệng mà có thể nhịn được sao?
Sở Ly cười cợt.
Tiêu Thi hừ lạnh nói:
- Được rồi, cứ đặt ở bên cạnh ta, vừa vặn một mình Liễu Nhứ cũng không giúp được.
Sở Ly nói:
- Bản thân nàng vô tội, cái gì cũng không biết.
- Yên tâm đi, ta sẽ không bạc đãi nàng!
Tiêu Thi cười lạnh nói:
- Hiện giờ đã biết đau lòng rồi nhỉ!
Sở Ly bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đứng dậy muốn đi.
Tiêu Thi nói:
- Mỗi ngày ngươi nên sang đây nhiều một chút, mỹ nhân như vậy, quả thực rất vui tai vui mắt!
Sở Ly không nói thêm nữa, xoay người rời đi.
Hắn dọc theo đường mòn đi ra ngoài phủ, thỉnh thoảng đụng phải các thị vệ các thị nữ bên trong phủ, cả đám liên tục cúi đầu hành lễ, nhưng lại không gọi Đại tổng quản, ánh mắt đều mang theo mấy phần đồng tình, hiển nhiên biết hắn lại bị thu hồi chức vụ.
Nhưng bọn họ đều không dám thất lễ, một khi Vương phủ có việc, vẫn cần Đại tổng quản ra mặt, hiện giờ bị thu chức vụ, nhất định tương lai còn có thể phục vị lại được.
Một vầng trăng xuất hiện ở phía chân trời, ánh trăng như nước.
Sở Ly mặc một bộ áo bào trắng ngồi ở trong tiểu viện của chính mình uống rượu, tự rót uống một mình.
Hắn không đi tới Thiên Xu viện, nhất định Tiêu Thi sẽ chê cười hắn một phen, tuy nói âm thanh của nàng ôn nhu, hắn rất thích nghe, nhưng những câu nàng nói chuyện tránh được thì nên tránh, qua mấy ngày nữa tới đó sẽ tốt hơn.
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, đặc biệt rõ ràng ở trong trời đêm.
- Vào đi.
Sở Ly nói.
Cửa tiểu viện được đẩy ra, bốn người Liễu Tinh, Hương Phi Tuyết đi vào, sắc mặt có chút do dự, từ từ đi tới gần chỗ hắn.
Sở Ly nâng chén ngọc màu trắng, quét mắt nhìn bọn họ một chút rồi hỏi:
- Sao vậy, sao lại có vẻ mặt thế này?
Liễu Tinh cười khổ, thở dài một hơi:
- Đại tổng quản, chúng ta đến là để chào từ biệt.
Sở Ly ngẩn ra:
- Chào từ biệt sao?
Liễu Tinh chậm rãi gật đầu:
- Bốn người chúng ta bị Vương gia sai phái ra khỏi phủ, phải đi đưa một phong thư.
- Thư gì?
Sở Ly nói.
Liễu Tinh nói:
- Là một phong thư đưa cho Phượng Hoàng sơn.
- Bốn người các ngươi cùng đi hay sao?
Sở Ly cau mày nói.
Liễu Tinh gật gù.
Lúc mới bắt đầu bọn họ cũng rất kỳ quái, tin tức quan trọng đến đâu cũng không cần bốn cao thủ Thiên Ngoại Thiên hộ tống, thế nhưng bọn họ vừa đoán đã biết, Vương gia đang mượn đề tài để nói chuyện của mình, muốn làm cho Đại tổng quản khó coi.
- Vậy hộ vệ ở bên Vương phi thì sao?
Sở Ly hừ lạnh nói.
Liễu Tinh than thở:
- Dường như Vương gia không có ý tứ bổ sung hộ vệ, chỉ có Chúc Thiên Hoa và Ứng Vô Cầu ở đó, chúng ta lo lắng một khi có chuyện...
- Hồ đồ!
Sở Ly trầm giọng nói.
Liễu Tinh nói:
- Chúng ta cũng không yên lòng, thế nhưng mệnh lệnh của Vương gia cũng không thể làm trái được, cho nên chỉ có thể nói với Đại tổng quản một tiếng, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, vừa mới nhận được mệnh lệnh của Vương gia.
Sở Ly gật gù:
- Các ngươi đi đi, làm tốt chuyện, tránh cho Vương gia có cớ phạt các ngươi.
- Vâng.
Liễu Tinh bốn người vội nói.
Bọn họ cũng có lo lắng này.
Vốn bọn họ là người mà Vương gia tốn một số tiền lớn mời chào về, là vì đối phó với Đại tổng quản, kết quả bọn họ kính nể vì sự lợi hại của Đại tổng quản, quy phục Đại tổng quản. Nhất định trong lòng Vương gia sẽ không thoải mái, xem bốn người là kẻ phản bội, nếu có cơ hội nhất định sẽ gây phiền phức.
Lúc trước Vương gia bị phế bỏ võ công bế quan khổ luyện, bọn họ tiêu dao tự tại, hiện tại Vương gia đã xuất quan, võ công khôi phục, ngày tốt lành của bọn họ cũng đã chấm dứt, sợ là Vương gia muốn sang năm đòi lại nợ.
Sở Ly đưa tay nói:
- Để ta xem thư tín một chút.
Liễu Tinh không chút do dự móc thư tín từ trong lòng ra, dùng hai tay trình lên.
Sở Ly nhận lấy cũng không mở phong thư ra mà trực tiếp đặt ở dưới ánh trăng nhìn một chút, gật gù:
- Trên mặt có mùi thơm kỳ dị, người thường không ngửi ra được, chỉ có dị thú mới cảm nhận được.
Sắc mặt bốn người tức thì trở nên khó coi.
Hiển nhiên đây là thứ có tác dụng dùng để lần theo, bọn họ mang theo cái này, sẽ bị người ta tập trung, biết hành tung, sẽ rất dễ dàng bố trí mai phục.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Trong thư này có viết tiếng lóng, bảo Phượng Hoàng sơn thu thập các ngươi, các ngươi có bốn người, nhưng tiến vào Phượng Hoàng sơn, muốn toàn thân trở ra sợ là không dễ... Dưới hai loại thủ đoạn này, sợ là mạng của các ngươi cũng không còn nữa.
- Như vậy chúng ta phải làm như thế nào cho phải chứ?
Sắc mặt bốn người ngày càng khó coi.
Tuy rằng khinh công của bọn họ khá tốt, nhưng cho dù khinh công tốt tới mấy cũng không chịu nổi ám hại như vậy, sợ rằng cũng là bởi vì khinh công của bọn họ tốt cho nên Vương gia mới dùng thủ đoạn như vậy.
Phượng Hoàng sơn không phải là nơi chỉ có một hai cao thủ Thiên Ngoại Thiên, không chừng khi bọn họ đến, Phượng Hoàng sơn không chỉ có cao thủ Thiên Ngoại Thiên của Phượng Hoàng sơn, còn có cao thủ của phái khác, đang chờ đợi bốn người mình đưa tới cửa!
Sở Ly nói:
- Các ngươi có ý định gì không?
- Lẽ nào chúng ta làm trái mệnh lệnh hay sao?
- Như vậy hắn sẽ trực tiếp trục xuất các ngươi ra ngoài phủ.
- Nếu không, vứt thư tín đi?
- Thư mất, các ngươi trở về cũng sẽ bị phạt.
- Như vậy Đại tổng quản, rốt cuộc chúng ta phải làm như thế nào cho phải đây?
Sở Ly cười cợt:
- Các ngươi cứ coi như cái gì cũng không biết, đi qua đó truyền tin đi.
- Sao?
Bốn người ngẩn ra.
Sở Ly nói:
- Ta sẽ đi theo các ngươi ở trong bóng tối, ta rất muốn xem xem ai ám hại ai!
-... Đa tạ Đại tổng quản!
Bốn người vui mừng khôn xiết, vội vã ôm quyền cảm tạ.
Lúc trước sở dĩ bọn họ kính phục cũng là bởi vì võ công của Đại tổng quản, có Đại tổng quản điều động, vậy sẽ không có gì đáng sợ nữa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...