Bạch Bào Tổng Quản

Tuần Sát Sứ!

Ba người trung niên ôm quyền hành lễ.

Liễu Văn Tâm nhìn chằm chằm vào Sở Ly nói: 

- Đi giết tiểu cô nương kia đi!

- Vâng!

Ba người trầm giọng nói, Đại Quang Minh thần quyền đánh về phía Lý Hàn Yến. 

Lý Hàn Yến yêu kiều hừ lạnh một tiếng, cái ghế nàng đang ngồi trượt về một bên, tránh khỏi Quang Minh thần quyền.

Ngay khi bọn hắn ra quyền, đồng thời tay trái của Sở Ly vô thanh vô tức điểm ra một đạo Ngưng Không chỉ.

- Phốc! 

Một tiếng vang nhỏ vang lên.

Động tác của một hán tử trung niên hơi ngừng lại.

Sở Ly bước một bước vọt đến trước người hắn, dải lụa màu bạc xẹt qua cổ của hắn, thủ cấp bay lên. 

- Keng...

Nhuyễn kiếm đâm tới, nhưng đã chậm một bước, sau khi trường đao xẹt qua cổ mới đâm tới, đao kiếm gặp nhau phát ra một tiếng va chạm chói tai.

Tay trái của Sở Ly nhân lúc hai trung niên còn lại ngây người lại điểm ra một đạo Ngưng Không chỉ. 

- Phốc!

Một hán tử trung niên khác trúng chỉ, thân thể hơi ngừng lại.

Sở Ly bước một bước tới, trường đao vung qua cổ của hắn, một đao bêu đầu. 

Đôi mắt sáng hẹp dài của Liễu Văn Tâm tràn ngập ý lạnh, phi thân bắn về phía Lý Hàn Yến, nhuyễn kiếm thẳng tắp đâm ra, như bạch hồng quán nhật, để lại một đường vòng cung ưu mỹ ở trên bầu trời, uyển chuyển mềm mại, như thiên ngoại phi tiên vậy.

Sở Ly làm như không thấy động tác của nàng, giống như không thèm để ý tới an nguy của Lý Hàn Yến vậy, lúc múa đao hắn lại điểm Ngưng Không chỉ ra.

Ngưng Không chỉ cực kỳ tiêu hao nội lực, mỗi lần đều tiêu hao một nửa nội lực, không thể liên tục thi triển. 

Sở Ly thân mang Khô Vinh kinh lại vừa vặn có thể bù đắp được nhược điểm này. Nội lực còn không biến mất thì linh khí mãnh liệt đã chui vào trong, trong nháy mắt đã đi một vòng, hóa thành nội lực tinh khiết, lúc này Ngưng Không chỉ vừa được thi triển xong xuôi, nội lực vừa vặn bổ sung chỗ trống. Làm cho hắn có thể lập tức thi triển ra một đạo Ngưng Không chỉ khác nữa.


Chỉ có người có Khô Vinh kinh thì mới có thể làm được như vậy.

Vị hán tử trung niên cuối cùng âm thầm cảm thấy may mắn, vì người đối phương điểm tới không phải là mình. 

Chỉ là tâm tư may mắn còn không biến mất thì thân thể đã run rẩy một trận, quanh thân bị ràng buộc, vô lực nhúc nhích.

Sau đó một mảnh ánh đao sáng như tuyết chiếu sáng hai mắt của hắn, khắp nơi hoàn toàn trắng xoá, khi hắn có thể nhìn thấy rõ thì cảnh vật trước mắt đột nhiên loáng một cái, đảo ngược lại, giống như mình té ngã vậy. Đồng thời bóng đêm trong nháy mắt xông tới, chỉ là hắn cũng không biết mà thôi.

Lý Hàn Yến nhẹ nhàng nhảy một cái, giẫm bộ pháp kỳ dị tránh ra khỏi một kiếm giống như thiên ngoại phi tiên này. 

Trường đao của Sở Ly đã xẹt qua cổ của một hán tử trung niên cuối cùng.

Liễu Văn Tâm đánh ra một kiếm không trúng, thân kiếm đột nhiên mềm nhũn, lại lập tức uốn một cái, giống như rắn độc xuất động, từ góc độ bất ngờ đột nhiên đâm ra, rất là nhanh nhẹn.

Lý Hàn Yến tránh khỏi kiếm thứ nhất đã rất miễn cưỡng, lúc này nàng vô lực không tránh khỏi kiếm thứ hai vừa nhạnh lại vừa quỷ dị này. 

- Keng...

Một đạo dải lụa màu bạc chém trúng mũi kiếm.

Mũi kiếm tức thì mềm nhũn, như rắn bị bắn trúng 7 tấc vậy. 

Liễu Văn Tâm thầm kêu đáng tiếc, mưu đồ mình tính toán đã thất bại.

Thường ngày hành động này của nàng đều có thể lập công, công đối phương tất cứu, làm cho đối phương được cái này mất cái khác, nắm mũi đối phương dẫn đi.

Nhưng lần này đã mất linh, dường như nam tử này không thèm để ý tới tính mạng của thiếu nữ này vậy. 

Bây giờ xem ra đối phương có lòng tin đối với thân pháp của thiếu nữ này, biết nàng sẽ tránh được một kiếm của mình, lại thừa lúc này giết chết ba tên phế vật kia.

- Leng keng leng keng.

Từng đạo từng đạo ánh đao màu trắng bạc lạnh lẽo bắn về phía Liễu Văn Tâm. 

Nhuyễn kiếm của Liễu Văn Tâm trở nên thẳng tắp, liên tục đâm trúng lưỡi dao, không ngừng lùi về phía sau.

Trên thân đao truyền đến lực lượng tràn trề làm cho nàng giật mình, thậm chí nhuyễn kiếm còn không hóa giải được lực lượng bá đạo mà thô bạo này, sau khi va chạm nhau đao kính tiến vào thân thể nàng cũng không ngăn được.

- Leng keng leng keng... 

Trường đao của Sở Ly như điện, lôi đình vạn quân, ép cho Liễu Văn Tâm thở không thông.

Ánh đao cuồng bạo này làm cho nàng sinh ra một loại ảo giác, dường như mình đang đưa thân vào trong sấm sét, thiên uy cuồn cuộn như địa ngục, mình chỉ có run lẩy bẩy, ngoan ngoãn luồn cúi, không có lựa chọn nào khác.


Sở Ly từng bước ép sát, ánh đao như điện. 

Liễu Văn Tâm liên tục lùi về phía sau, mũi kiếm yếu mà không đỏ, luôn có thể bắn trúng thân đao một cách chuẩn xác.

Hai người một đánh một lùi, rất nhanh đã bức Liễu Văn Tâm đến góc tường.

- Quang Minh thánh giáo có ý đồ như thế nào? 

Khi Sở Ly múa đao trầm giọng nói.

Đôi mắt sáng hẹp dài của Liễu Văn Tâm không hề bị lay động, nhìn chăm chú vào trường đao, không cho phép mình có nửa khắc phân thần, bằng không đầu của mình sẽ khó mà giữ được.

Sở Ly hừ lạnh một tiếng: 

- Lén lén lút lút, Quang Minh thánh giáo chỉ biết làm việc như vậy thôi sao?

Liễu Văn Tâm vẫn âm thầm vung kiếm, cánh tay đã tê dại, sợ là không kiên trì được mấy chiêu nữa.

- Keng... 

Bỗng nhiên Liễu Văn Tâm đánh ra một kiếm chém một đạo chỉ lực đang lén lút bắn tới, nhuyễn kiếm tức thì run lên, bị Ngưng Không chỉ làm cho lực lượng lưu động bên trên ngừng lại.

Trường đao của Sở Ly trong nháy mắt đã đến gần nàng.

Liễu Văn Tâm hạ thấp người xuống, giống như một con cá bơi dán vào sàn nhà vậy, trong nháy mắt đã trượt ra ngoài mười mấy thước, bắn về phía Lý Hàn Yến. 

Sở Ly hừ lạnh một tiếng, bước một bước vọt đến trước mặt của Lý Hàn Yến, múa đao lại chém ra một đao.

Liễu Văn Tâm bất đắc dĩ né tránh trường đao, cánh tay nàng đã tê dại, vô lực liều mạng với hắn.

Sở Ly cười lạnh nói: 

- Nói thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng!

- Hừ, tha cho ta một mạng?

Liễu Văn Tâm khẽ cười một tiếng, trong tiếng cười để lộ ra vẻ xem thường, một đạo Đại Quang Minh thần quyền đánh về phía Lý Hàn Yến. 

Sở Ly đưa tay chặn lại, Đại Quang Minh thần quyền và tay trái của hắn va chạm vào nhau.

- Ầm!


Một tiếng vang trầm thấp vang vọng, kình phong lan tràn, như gió lớn thổi vào trong tửu lâu. 

Liễu Văn Tâm hừ lạnh nói:

- Lần sau ta sẽ lại tới tìm ngươi!

Nàng nói xong không nhìn hai người mà bay xuyên qua cửa sổ ra ngoài. 

Sở Ly híp mắt nhìn nàng dần dần bay xa, đột nhiên biến mất, sau một khắc đã xuất hiện ở phía trên đầu của nàng, đã tính chính xác quỹ tích của nàng, lại chém xuống một đao.

Hàn mang trên thân đao phun ra nuốt vào như điện, khí thế ngất trời.

Một đao này là một đao đã súc thế của hắn, uy lực vô cùng lớn. 

- Keng...

Liễu Văn Tâm bất đắc dĩ vung kiếm kháng cự, lập tức bị đánh bay, y phục màu trắng tung bay.

- Keng... 

Nhuyễn kiếm của nàng tuột tay rơi xuống đất.

Thân thể của Liễu Văn Tâm ở trên không trung vặn một cái, khí tức khôi phục, tiếp tục lưu chuyển, trong lòng khiếp đảm không thôi. Nàng không ngờ tới uy lực đao của Sở Ly lại mạnh như thế, so với lúc trước còn mạnh hơn hai phần, quả thật là đáng sợ và khủng bố.

Sở Ly bước một bước vọt tới trước người của nàng, lại chém xuống một đao. 

Lần này nàng không còn nhuyễn kiếm, thân thể đột nhiên co rụt lại, gập lại, thay đổi phương hướng mà bắn ra.

Một đám lửa đang cháy hừng hực ở bên trong thân thể của nàng, thân pháp của nàng bỗng nhiên tăng nhanh lên gấp đôi, trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm hơi đâu nữa.

Sở Ly đưa tay ra, nhuyễn kiếm trên đất bay lên trên tay hắn. 

Lý Hàn Yến chạy tới đây, cười nói:

- Đỗ đại ca!

Sở Ly nói: 

- Đuổi theo!

- Có thể giết được nàng không?

Lý Hàn Yến nói. 

Sở Ly lắc đầu:

- Thử một chút xem.

Rốt cục đã gặp một đệ tử Quang Minh thánh giáo bình thường, sau thi triển bí thuật không điên cuồng công kích mình, muốn đồng quy vu tận, mà lại xoay người chạy trốn, là người tiếc mạng, quá hiếm thấy. 


Hắn không sợ người tiếc mạng, chỉ sợ những người điên không sợ chết kia.

Tay trái hắn cầm nhuyễn kiếm, tay phải cách ống tay áo nắm tay của Lý Hàn Yến, đột nhiên biến mất.

Liễu Văn Tâm chẳng khác nào một vệt khói bắn về phía trước, cảnh vật trước mắt nhanh chóng rút lui, trong cơ thể có một đám lửa đang hừng hực cháy, trong lòng cũng có lửa giận phẫn nộ đang cháy hừng hực. Nếu không phải hoàn thành mệnh lệnh của Thánh nữ thì nàng sẽ trực tiếp đồng quy vu tận với tên kia rồi! 

Gia hỏa kia từ đâu ra mà lại lợi hại như vậy chứ, đao pháp là nhất tuyệt.

Nàng cực có lòng tin đối với kiếm pháp của mình, nhưng ở dưới ánh đao cuồng bạo như thủy triều kéo tới của hắn, kiếm pháp bé nhỏ như vậy trở nên không đáng kể.

- Ô... 

Một đạo dải lụa màu bạc vắt ngang trước mắt nàng, chặt đứt đường sống của nàng.

Nàng khẽ cắn răng, thân thể lần nữa tăng tốc, trước khi ánh đao tới người đã thoát khỏi vị trí vốn có. Lửa đang thiêu đốt ở trong cơ thể ngày càng vượng hơn, nàng đoán mình đã tổn hại năm năm tuổi thọ!

Sở Ly cau mày không nói gì, lập tức ngừng lại. 

- Không đuổi sao?

Lý Hàn Yến hưng phấn nói.

Sở Ly lắc đầu: 

- Không vội, đi về trước đi.

- Trở về sao...

Lý Hàn Yến chưa hết thòm thèm. 

- Đi thôi.

Sở Ly cách ống tay áo nắm lấy cổ tay của nàng, nhẹ nhàng đi.

Hai người vô thanh vô tức trở lại Tuyết Nguyệt hiên, không kinh động tới người bên ngoài. 

Lần này xem như hắn đã thoả mãn, lại giết sáu người, đối với thực lực của Quang Minh thánh giáo là tiêu hao cực lớn rồi đó.

Cho dù Quang Minh thánh giáo giống như Đại Lôi Âm tự, có thực lực hùng hồn thế nhưng cao thủ Thiên Ngoại Thiên cũng không thể muốn bao nhiêu là có bao nhiêu. Chết mất chín người, có lẽ cũng là tổn thất to lớn đối với bọn họ, cũng coi như mình đã xả được cơn giận.

Lý Hàn Yến cầm lấy tay của Tô Như hưng phấn miêu tả, tinh thần phấn chấn, giống như là mình ra tay vậy. 

Sở Ly trực tiếp rời đi, đột nhiên xuất hiện ở trong một rừng cây.

Hắn đánh giá bốn phía, Đại Viên Kính Trí đã nhìn thấy Liễu Văn Tâm đang ngồi khoanh chân ở dưới một gốc cây thông, đang lẳng lặng chữa thương.

Tấm lụa trắng trên mặt nàng đã được tháo xuống. 

Sở Ly nở một nụ cười, đây chính là điều mà hắn muốn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui