Bạch Bào Tổng Quản

Mộ Dung Thuần thì lại khoát tay một cái nói:

- Vi phụ đã mệt mỏi, ngươi cũng nghỉ ngơi đi.

- Phụ thân, người... 

Mộ Dung Lượng không cam lòng kêu lên.

Mộ Dung Thuần vung vung tay, đi thẳng vào phòng.

Mộ Dung Lượng nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt dữ tợn, hung tợn trừng mắt nhìn bóng tối ở góc tường nơi Sở Ly đứng lúc trước, hận không thể dùng một kiếm giết hắn. 

Đáng tiếc hiện giờ mình đang không có võ công, muốn giết mà không thể làm được, mình chỉ có thể liều mạng luyện công mà thôi.

Phụ thân đã thu tay về, nhiều mưu mà không có tác dụng, lá gan quá nhỏ, vừa bị dọa đã thu tay về, không trách cả đời chỉ có thể làm một trưởng lão, không thể trở thành Sơn chủ!

Mình thì không phải vậy, mình không đụng một cái, sao biết không thể lật tung tên kia được chứ? 

Nếu như không thử một lần, mình sẽ hối hận cả đời!

Mộ Dung Thuần ngồi lên trên cái giường nhỏ, sắc mặt rất bình tĩnh.

Nhi tử sẽ không cam lòng, phải nghĩ một biện pháp để ngăn chặn nó, nếu không sẽ gây ra đại họa, mình cũng không bảo đảm được tính mạng của nó. Quyền thế đương nhiên quan trọng, nhưng bởi vì quyền thế mà làm mất mạng thì lại là quá ngốc! 

Trong lòng hắn lần nữa hiện ra tình cảnh vừa nãy, tuổi còn trẻ đã như quỷ thần, bóp chết nguy hiểm sớm một bước trước khi nó diễn ra, võ công như vậy tâm tính như vậy, đây chính là Sơn chủ tương lai!

Sở Ly trở lại tiểu viện của chính mình, khóe miệng mỉm cười, Mộ Dung Thuần này là một người thức thời, người như thế có thể sống được lâu dài, có điều Mộ Dung Lượng kia thì máu nóng, sợ là sẽ không an phận như vậy, nhưng có Mộ Dung Thuần trấn áp, mình chú ý, cũng không lật nổi sóng gió gì cả.

Hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, rốt cục đã chặt đứt được hậu hoạn, một khi Mộ Dung Thuần muốn chơi hắn, sợ là hắn sẽ không sống được ở trong Phục Ngưu sơn nữa. 

Mình muốn khống chế Phục Ngưu sơn, há có thể bị lật thuyền ở bên trong mương nhỏ cơ chứ?

- Phanh phanh.

Ở bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. 

Sở Ly cất giọng nói:

- Hạ trưởng lão, mời vào.

Hạ Lập Ngôn chậm rãi bước vào tiểu viện, đánh giá Sở Ly. 

Thân thể của hắn cao to, đứng ở nơi đó tự có một luồng khí thế không giận mà uy, ánh mắt lấp lánh dường như muốn xem thấu suy nghĩ trong lòng của Sở Ly vậy.

- Hạ trưởng lão ngồi xuống nói chuyện.

Sở Ly duỗi duỗi tay ra nói: 


- Đêm khuya tới đây là để làm gì?

- Ta có một chuyện không rõ, không làm rõ sẽ không ngủ ngon được.

Hạ Lập Ngôn bước tới, ngồi vào phía đối diện bàn đá, ánh mắt vẫn cứ sắc bén bức người như cũ. 

Sở Ly cười cợt.

Hạ Lập Ngôn quay đầu nhìn về phía tiểu viện, cau mày nói:

- Kiều Tam không ở đây sao? 

- Hắn đi về nghỉ.

Sở Ly nói:

- Hạ trưởng lão hiếu kỳ chuyện ta luyện võ công gì đúng không? 

- Đúng vậy.

Hạ Lập Ngôn cau mày nói:

- Theo ta được biết, kiếm pháp của Phục Ngưu sơn chúng ta không có nhanh như vậy. 

Kiếm của Sở Ly nhanh quá mức bình thường, kiếm pháp nhanh như vậy tuyệt đối không phải là kiếm pháp vô danh, kiếm pháp của Phục Ngưu sơn luyện tốt tới mấy thì cũng không tới trình độ như vậy.

Sở Ly nói:

- Hạ trưởng lão đoán không sai, quả thực thứ ta luyện không phải là kiếm pháp của Phục Ngưu sơn. 

- Thiếu chủ đã bái sư phụ khác sao?

Hạ Lập Ngôn sáng mắt lên, ánh mắt càng ngày càng sắc bén, sáng quắc bức người.

Sở Ly bật cười: 

- Hóa ra đây mới là chuyện mà lo lắng Hạ trưởng lão.

Hạ Lập Ngôn trầm giọng nói:

- Thiếu chủ còn trẻ, không biết lợi hại trong chuyện này, không biết là vị cao nhân nào dạy thiếu chủ võ công? 

Sở Ly trầm ngâm không nói.

Hạ Lập Ngôn nói:


- Không thể nói sao? Hay là vị cao nhân này không cho nói? 

Hắn càng ngày càng hoài nghi động cơ của người này, có phải là có lòng bất trắc đối với Phục Ngưu sơn hay không.

Tuy Phục Ngưu sơn là đại phái nhất lưu, thế nhưng cũng không phải là không có kẻ địch, càng không thể không có tâm tư an cư mà không lo hậu hoạn, hắn không thể không cảnh giác. Môn phái mắt nhìn chằm chằm đối với Phục Ngưu sơn rát nhiều, hận không thể làm cho Phục Ngưu sơn diệt vong, chia cắt Phục Ngưu sơn.

Một cái thắng cảnh là thứ mà bao nhiêu môn phái nhất định phải có, khiến cho bao nhiêu môn phái đỏ mắt! 

Sở Ly nói:

- Thôi, nếu Hạ trưởng lão đã hỏi, ta cũng nói thật, ta là đạt được một quyển bí kíp.

- Bí kíp gì? 

Hạ Lập Ngôn vội hỏi.

Sở Ly cười mà không nói.

Hạ Lập Ngôn bừng tỉnh, vỗ trán, cười nói: 

- Nói như thế, không có ai truyền thụ võ công cho thiếu chủ sao?

Sở Ly lắc đầu:

- Ta đã hiểu rõ lo lắng của Hạ trưởng lão, có người đang tìm tông phái gây phiền phức sao? 

Hạ Lập Ngôn thở dài:

- Nếu như là trước đó ta sẽ không nói những thứ này với thiếu chủ.

Sở Ly gật gù. 

Từ trước đến giờ Hạ Lập Ngôn không nhìn mình lấy một cái, hiển nhiên không để người thiếu chủ này vào trong mắt.

Hạ Lập Ngôn nói:

- Đối thủ cũ của chúng ta là Vân Hải phong thì không nói, hiện tại ta phát hiện ra có một thế lực mới chú ý tới chúng ta. 

Sở Ly cười cợt, không để ý lắm mà nói:

- Trực tiếp tiêu diệt là được rồi.

Hạ Lập Ngôn lắc đầu một cái rồi nói: 


- Vẫn không điều tra được rõ ràng, bọn họ lén lén lút lút núp trong bóng tối, thỉnh thoảng đánh lén một lần, làm cho người ta chán ghét, thế nhưng chúng ta lại không có cách nào bắt bọn họ lại được.

- Đệ tử trong tông có xuống núi không?

Sở Ly nói. 

- Không xuống núi.

Hạ Lập Ngôn nói.

Những đệ tử này đều ở trên đỉnh ngọn núi, trước khi võ công không thành không thể xuống núi, trước lúc Sơn chủ bế quan đã từng hạ mệnh lệnh, Phục Ngưu sơn chúng ta tương tự với trạng thái phong sơn, chuyện gì cũng chờ đến lúc Sơn chủ xuất quan lại nói 

Những thứ này chợt lóe lên ở trong đầu hắn, Sở Ly nhìn thấy chuyện này.

Sở Ly đăm chiêu gật gù.

Hạ Lập Ngôn nói: 

- Nhưng không thể để cho các đệ tử không đi ra ngoài được, chung quy phải chọn mua một ít đồ dùng hằng ngày, giao thiệp với bên ngoài, thỉnh thoảng các đệ tử xuống núi sẽ bị đám gia hoả này ám hại.

Sở Ly nói:

- Hạ trưởng lão lo lắng, bọn họ đã xâm nhập vào núi sao? 

- Đúng thế.

Hạ Lập Ngôn nói:

- Đám gia hoả này sẽ không từ bỏ ý đồ, ta sợ bọn họ cho rằng chúng ta dễ ức hiếp, muốn bắt nạt đến cửa, vì lẽ đó sẽ không yên lòng về lai lịch võ công của thiếu chủ, sợ bị người ta lợi dụng. 

Sở Ly cau mày nói:

- Ta muốn nhìn tâm pháp của Phục Ngưu sơn một chút.

Hạ Lập Ngôn nói: 

- Tâm pháp của Phục Ngưu sơn truyền miệng, bí kíp chỉ có Sơn chủ giữ lấy mà thôi, giấu ở nơi nào chỉ có Sơn chủ biết, lẽ nào thiếu chủ không được học tâm pháp Phục Ngưu sơn hay sao?

Sở Ly hừ lạnh một tiếng:

- Ai dạy cho ta? 

- Kiều Tam không truyền cho ngươi?

- Không.

- A, vậy là Sơn chủ không hạ lệnh rồi. 

Hạ Lập Ngôn lắc đầu bật cười:

- Phụ tử các ngươi... thôi, ta sẽ truyền cho ngươi.

- Đa tạ Hạ trưởng lão. 


Sở Ly nói.

Hạ Lập Ngôn nói:

- Lại nói tới loại hình kiếm pháp đao pháp chưởng pháp, ngươi có thể đi tới Tàng Võ lâu trên núi để xem, ngoại trừ không có tâm pháp bí truyền của Phục Ngưu sơn ra, nơi đó có mấy tầng trước của các loại bí kíp, mấy tầng sau cũng được Sơn chủ giấu đi, tránh cho lưu truyền ra ngoài. 

Sở Ly nói:

- Những tông phái khác cũng như vậy hay sao?

Hạ Lập Ngôn trầm giọng nói: 

- Cái gọi là pháp không truyền sáu tai, tâm pháp căn bản của một phái chính là căn cơ, nếu như truyền đi thì là đánh mất căn cơ của một tông, cách diệt tông cũng không còn xa.

Sở Ly cười nói:

- Dường như võ học của Đại Lôi Âm tự cũng lưu truyền ra ngoài mà? 

- Thứ truyền đi chỉ là cấp độ thô thiển, võ học cao thâm thì lại một tia không lộ ra, hơn nữa võ học căn cơ của Đại Lôi Âm tự là phật pháp, phật pháp so với võ công còn khó tu hơn, không có cao tăng chỉ điểm thì đừng mong ngộ được, càng đừng nói tới tu luyện võ công của Đại Lôi Âm tự.

Hạ Lập Ngôn nói:

- Căn cơ của chúng ta không thâm hậu được với Đại Lôi Âm tự, cho nên phải cẩn thận hơn! 

Sở Ly chậm rãi gật đầu.

- Chuyện liên quan tới Mộ Dung Thuần...

Hạ Lập Ngôn trầm ngâm trong chốc lát, lắc đầu nói: 

- Không cần lo lắng quá mức, hắn có dã tâm, nhưng sẽ không làm hỏng Phục Ngưu sơn.

Sở Ly nói:

- Mộ Dung trưởng lão thì ta yên tâm. 

- Như vậy cũng tốt.

Hạ Lập Ngôn tươi cười, ôm quyền một cái rồi nói:

- Vậy ta sẽ không quấy rầy thiếu chủ nghỉ ngơi nữa, cáo từ. 

Sở Ly đưa hắn đến cửa tiểu viện.

Hắn nhíu nhíu mày, vốn hắn muốn nhìn tâm pháp bí truyền của Phục Ngưu sơn xem ra sao, bây giờ xem ra rất khó thực hiện được, cửa ải của Gia Cát Phong không dễ qua như vậy.

Lại nói tới thắng cảnh, hắn cũng không nói gì cả, sự tồn tại của thắng cảnh quá mẫn cảm, cần nói bóng gió, trực tiếp thấy được ở trong đầu, không thể truyền ra ngoài. 

Khi hắn lên giường ngủ đã nhìn về phía Mộ Dung Lượng một chút.

Đối phương đang liều mạng luyện công, nếu cứ tiếp tục như thế, tiến cảnh tu luyện của Mộ Dung Lượng sẽ không nhanh được, sự phẫn nộ trong lòng không thể phát tiết, rất không thích hợp đối với việc luyện võ.

Hắn lắc đầu một cái, xem ra thỉnh thoảng mình phải nhìn hắn, tránh cho đối phương làm chuyện điên rồ, nói ra chuyện xấu của bộ thân phận này. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui