Tiêu Thi ngẩng đầu, đôi mắt sáng như nước nhìn về phía hắn:
- Không giết được tiểu tử đó?
Sở Ly cười nói:
- Đây chính là một nhân vật lợi hại, đừng nói giết hắn, không bị hắn giết coi như đã may mắn lắm rồi!
Đôi mắt sáng của Tiêu Thi lập lòe, có vẻ rất hứng thú hỏi:
- Thiếu chủ Phục Ngưu sơn này thật sự lợi hại như vậy sao? Dù sao cũng chỉ là một tông phái nhất lưu mà thôi.
Xưa nay Sở Ly tạo ra cho nàng ấn tượng cực kỳ mạnh mẽ, phàm là người đối địch với hắn không có một ai thắng được, chỉ có thế lực như bốn Đại tông phái thì mới có thể ngươi tới ta đi, cân sức ngang tài mà thôi.
Đệ tử của bốn Đại tông phái đi ra ngoài đều là tinh anh trong tinh anh, nội tình thâm hậu, tuyệt đối không phải là nhân vật mà phủ Quốc Công có thể so sánh được, mà hắn lại có thể mơ hồ chiếm được thượng phong, đối với một công tử ca của tông phái nhất lưu mà lại không đánh lại được, điều này làm cho nàng rất bất ngờ, cũng cảm thấy rất hứng thú.
Sở Ly nói:
- Hắn đã đạt được Tuyệt Vân bảo cấp.
- Hả?
Tiêu Thi kinh ngạc, lập tức mở miệng cười rộ lên:
- Thật sự có người đạt được Tuyệt Vân bảo cấp hay sao?
Sở Ly nói:
- Có lẽ đã đạt được mấy năm, đã tu luyện thành công, Tuyệt Vân thần công và Tuyệt Vân kiếm pháp đều được hắn luyện rất có hỏa hầu, uy lực kinh người, nếu không có trận pháp giúp đỡ, ta chỉ có thể thoát thân mà thôi.
- Cái này cũng rất thú vị rồi đó.
Tiêu Thi cười nói:
- Còn có cao thủ thanh niên mà ngươi không đánh thắng được... Tuyệt Vân bảo cấp lợi hại như vậy hay sao?
Tuy Sở Ly không thể xem như là đệ nhất cao thủ trong hàng thanh niên, nhưng cũng không kém nhiều lắm, hiện nay cho dù là các cao thủ thanh niên như Pháp Viên, Lục Ngọc Dung, Mạnh Chấp thì hắn cũng có thể ép được một đầu, thậm chí là giết chết.
Sở Ly gật đầu:
- Tuyệt Vân bảo cấp là tuyệt học học cấp tốc, người sáng lập ra tâm pháp này rất là lợi hại.
Hắn đổi Thần Đao thất thức thành Thần Kiếm thất thức, tiêu tốn tâm tư rất lớn, thay đổi một môn võ học còn gian nan như vậy, bỗng dưng sáng lập ra một môn võ học, như vậy còn khó càng thêm khó, cho nên hắn rất kính nể người lập ra môn tâm pháp võ học này.
- Học cấp tốc?
Tiêu Thi càng ngày càng cảm thấy hứng thú hơn nữa, nàng hỏi:
- Nhanh bao nhiêu?
- Cái này ta cũng không biết.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Nhưng nhanh như vậy, ta lo lắng sẽ có hậu hoạn.
Tiêu Thi nói:
- Tìm người luyện thử xem?
- Tiểu thư người thử chút xem?
- Ta không được.
Tiêu Thi không chút do dự từ chối:
- Ta không muốn luyện công, đánh đánh giết giết thực sự rất vô vị!
Nàng thực sự không có hứng thú gì đối với việc luyện võ.
- Vậy để tự ta thử đi.
Sở Ly nói:
- Gia Cát Thiên ỷ vào Tuyệt Vân thần công và Tuyệt Vân kiếm pháp, đánh cho ta liên tục bại lui, quả thật là uất ức tới cực điểm!
- Ha ha...
Tiêu Thi không nhịn được cười rộ lên.
Sở Ly lắc đầu bật cười, thấy mình chịu thiệt mà nàng còn cao hứng như thế.
Tiêu Thi nói:
- Vậy có phải phụ thân hắn còn lợi hại hơn hay không?
- Còn hơn một bậc.
Sở Ly gật gù:
- Dù sao cũng là tông chủ một tông, tu vi chất phác mà lại tinh xảo.
- Vậy thì ngươi phải cẩn thận, đừng để người ta biết ngươi hạ sát thủ.
Tiêu Thi nói:
- Bằng không hắn sẽ báo thù thay nhi tử, ngươi chỉ có thể thoát thân mà thôi.
Cho dù Sở Ly đánh không lại thì cũng chạy trốn được, vì lẽ đó Tiêu Thi không để ý lắm đối với việc hắn chịu thiệt, đánh không lại cũng không sao cả.
Sở Ly gật gù:
- Những cổ vật này tốt chứ?
- Hừm, để ta thưởng ngoạn mấy ngày đi.
Tiêu Thi nói:
- Ngươi muốn bán lấy tiền thì ta sẽ giúp ngươi bán.
- Quên đi.
Sở Ly lắc đầu:
- Vẫn giữ lại thì hơn.
- Theo ngươi.
Tiêu Thi cúi đầu cầm lấy một bức tượng ngọc.
Sở Ly trở về tiểu viện của chính mình, bắt đầu nghiên cứu Tuyệt Vân bảo cấp.
Bây giờ An Vương phủ rất yên tĩnh, lần trước giết mười cao thủ Thiên Ngoại Thiên đã triệt để trấn áp, làm cho đám người rục rà rục rịch sợ hãi.
Sở Ly tản đi tất cả nội lực, bắt đầu tu luyện Tuyệt Vân thần công.
Vì duy trì sự tinh khiết của Tuyệt Vân thần công, mô phỏng theo tình hình của người chưa từng tu luyện võ công cho nên thân thể hắn trống rỗng ngay cả một tia nội lực cũng không có, linh khí không vào, chỉ dựa vào tinh thần đi theo đường lối của Tuyệt Vân thần công ở trong kinh mạch, không vận chuyển.
Tinh thần của hắn rất mạnh mẽ, rất nhanh đã có một tia tinh khí chuyển hóa thành một tia nội lực.
Một tia nội lực này chậm rãi lưu chuyển, càng ngày càng tinh khiết ở trong thân thể, thế nhưng lại không tăng lên, chỉ là không ngừng tinh khiết mà thôi, đến cuối cùng dường như có một sợi tóc bồng bềnh ở trong kinh mạch vậy.
Sở Ly đăm chiêu, bỗng nhiên tươi cười.
Tuyệt Vân thần công này dường như kế thừa từ Thiên Ma công nhất mạch.
Nó khác hẳn không giống với tâm pháp bình thường của võ lâm.
Tâm pháp bình thường là thu nạp linh khí và tinh khí, làm lớn mạnh bản thân, theo vận chuyển một chu thiên, nội lực dần dần tăng lên, Tuyệt Vân thần công thì lại là nội lực tinh khiết, áp súc ngưng tụ, càng ngày càng tinh khiết hơn nữa, nhưng sẽ không tăng trưởng, nếu muốn tăng trưởng thì chỉ có thể nuốt chửng nội lực của người khác mà thôi.
Hắn thử truyền linh khí vào cũng không bị nó nuốt chửng.
Thiên Ma công cũng thông qua nuốt chửng ngoại lực mà lớn mạnh, thế nhưng lại là người ăn kiêng, đối với nội lực tầm thường Thiên Ma châu rất xem thường, chỉ có nội lực tinh khiết tới cực điểm đi vào thì nó mới chạy đến cắn nuốt.
Tuyệt Vân thần công thì lại không kén ăn, nội lực ra sao nó cũng có thể nuốt chửng, lại vận hành tâm pháp làm cho nó trở nên tinh khiết.
Trong nháy mắt Sở Ly đã muốn dùng, dùng Tuyệt Vân thần công nuốt chửng nội lực tầm thường, làm cho nó tinh khiết, sau đó bị Thiên Ma châu nuốt chửng, như thế, tốc độ tăng trưởng Thiên Ma công của hắn sẽ tăng lên nhiều.
Hắn coi Thiên Ma công là thứ quan trọng để nuôi hi vọng leo lên cảnh giới Thiên Thần, chính là võ học tinh diệu, chỉ cần luyện đến cực cảnh thì nhất định có thể bước lên cảnh giới Thiên Thần.
Lúc trước hắn vẫn đau đầu vì tiến cảnh của Thiên Ma công quá chậm, cần đối chiêu cùng cao thủ hàng đầu, nuốt chửng nội lực đối phương, nhân số của loại cao thủ này cũng quá ít, dựa vào bọn họ, không biết phải đợi tới năm nào tháng nào mới có thể bước lên Thiên Thần được.
Tuyệt Vân thần công đã mang tới cho hắn hi vọng lớn lao, có công pháp này thì hắn không cần dựa vào những cao thủ hàng đầu kia nữa, cũng không phải chịu nguy hiểm to lớn nữa.
Uy lực của Tuyệt Vân thần công cũng không tầm thường, kỳ dị mà lại quái lạ, phương pháp ứng đối với nó rất ít.
Đặc biệt là Tuyệt Vân kiếm pháp, quả thực là tuyệt luân, là kiếm nhanh nhất trong số những kiếm pháp mà hắn đã từng gặp.
Nếu có thể hòa vào bên trong Thần Đao thất thức, hòa thứ tinh diệu vào làm một thể, như vậy trong đương đại, sợ rằng cũng không có nhiều người có thể thắng được kiếm pháp của mình.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt hắn có chút hưng phấn, lấy bí kíp ra bắt đầu tham ngộ kiếm pháp.
Khi hắn cải tạo Thần Kiếm thất thức cũng đã có nghiên cứu thâm sâu đối với kiếm pháp, khi nhìn những kiếm pháp khác giống như mổ bò vậy, thành thạo điêu luyện.
Tuyệt Vân kiếm pháp cần phối hợp với Tuyệt Vân thần công để thi triển ra, chỉ có nội lực tinh khiết tới cực điểm thì mới có thể phát huy ra tốc độ nhanh chóng, tâm pháp của kiếm pháp càng thêm kỳ diệu, thông qua vài kinh mạch thúc giục, kiếm thế đạt đến tốc độ nhanh nhất.
Bất tri bất giác đã trải qua một đêm.
Hắn một đêm không ngủ, lúc sáng sớm đã xuất hiện ở Phục Ngưu sơn, nhìn thấy hai người ở trong trận pháp.
Kiều Tam nằm trên đất, vẻ mặt cụt hứng, dưới cằm đã có thêm một ít râu lún phún, khổ không thể tả.
Tinh thần của Gia Cát Thiên thì lại rất thoải mái, đang khoa tay múa chân.
Sở Ly lắc đầu, loáng một cái đã biến mất, trở lại tiểu viện.
Lãnh Thu và Lãnh Tình đã bắt đầu luyện công ở trong tiểu viện, nhìn thấy hắn đi ra, nhị nữ chào hỏi một tiếng, tiếp theo lại tiếp tục luyện kiếm.
Sở Ly mỉm cười, đi tới Thiên Xu viện.
Sau khi ăn xong điểm tâm với Tiêu Thi, hắn ra phủ, bên ngoài đã có bốn người Tần Tấn chờ hắn, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lấp lánh đánh giá bốn phía, đề phòng có người nhào tới.
Sở Ly cười nói:
- Đoạn thời gian này sẽ rất yên tĩnh, không cần khẩn trương như vậy.
Ánh mắt Tần Tấn nhìn qua bốn phía, lắc đầu nói:
- Ta cảm thấy bầu không khí gần đây càng ngày càng không đúng, có lẽ sẽ lại có người muốn động thủ.
- Ta cũng có cảm giác như vậy, Bách phu trưởng, cẩn thận một chút thì hơn.
Phùng Kinh nói.
Sở Ly cười gật đầu, ra khỏi Vương phủ, đi đến Bí vệ phủ.
Khi đi được nửa đường thì một chiếc xe ngựa bỗng nhiên xuất hiện, chặn ở giữa đường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...