- Tiểu Mã, đừng có an ủi chúng ta.
Tần Tấn vung vung tay cười nói:
- Khôi phục võ công, ha ha, võ công của lão già ta đã bị phế bỏ hơn năm mươi năm, làm sao khôi phục được chứ? Một bộ xương già, sắp tiến vào trong đất rồi, cũng không có hi vọng kia nữa.
Mã Côn cười nói:
- Người khác không được, nhưng Sở Bách phu trưởng thì lại là thanh niên tuấn kiệt, thường có hành động kinh người, không hẳn đã không được.
- Thật hay giả vậy?
Tần Tấn cau mày.
Mã Côn nói:
- Người khác nói như vậy, ta tuyệt không tin, nhưng Sở Bách phu trưởng đã nói thì ta rất tin tưởng, ngẫm lại mà xem, Sở Bách phu trưởng từ một phàm phu tục tử không thông võ công lại trở thành cao thủ Thiên Ngoại Thiên, thời gian chỉ chừng hai năm là chuyện kinh người cỡ nào chứ!
- A, xem ra chúng ta đã gặp quý nhân rồi.
Tần Tấn cười nói.
Ngay cả như vậy hắn vẫn chưa tin.
Sống sắp cả đời rồi, đương nhiên hắn đã nhìn thấy vẻ mặt của đám người Đổng Kỳ Phi, lại nhìn dáng vẻ của Mã Côn một chút đã hiểu rõ, Mã Côn muốn làm cho vị Sở Bách phu trưởng này lúng túng.
Bọn họ mới đến, hơn nữa đều là phế nhân, cũng không muốn lẫn vào trong tranh đấu của Bách phu trưởng cùng Phó trưởng, tự mình chuốc lấy cực khổ.
- Tiểu Ninh đúng là đáng tiếc.
Hắn chỉ chỉ vào Ninh Quý Viễn, lắc đầu than thở:
- Có điều cũng không vội, chỉ cần quay về, tu luyện lại từ đầu là được!
Ninh Quý Viễn vỗ ngực một cái, cười nói:
- Tần lão gia tử, yên tâm đi, nhất định ta sẽ luyện võ công trở lại như lúc ban đầu!
- Ngươi có thể luyện lại được thì cũng coi như tâm nguyện của đám lão già như chúng ta được hoàn thành.
Tần Tấn cười nói.
Mã Côn biết mèo già hóa cáo ở trước mặt của Tần Tấn đã bị nhìn thấu, hắn cũng không thèm để ý mà cười giới thiệu bốn người Đổng Kỳ Phi cho bọn họ.
Mọi người tìm một cái bàn đá rồi ngồi xuống.
Đổng Kỳ Phi hỏi trải nghiệm của bọn họ, những năm này sinh hoạt ở trong Đại Lôi Âm tự ra sao, có phải là nhận hết khổ sở hay không.
Tần Tấn cười ha hả nói:
- Võ công của chúng ta không còn, chính là phế nhân, Đại Lôi Âm tự cũng sẽ không làm gì chúng ta. Chỉ là đưa đến núi sâu làm ruộng, muốn chạy cũng chạy không ra được, chỉ có thể đàng hoàng sinh sống, hiện tại lão phu là một hảo thủ làm ruộng, làm những cái khác lại không được.
Đổng Kỳ Phi hiếu kỳ nói:
- Tần lão không muốn tu luyện lại từ đầu hay sao?
- Vô dụng.
Tần Tấn nói:
- Lúc mới bắt đầu ta cũng nỗ lực tu luyện, muốn chạy trốn, đáng tiếc vừa mới luyện được nội lực thì lập tức bị phát hiện ra, lại bị phế bỏ một lần nữa, cho nên ta chỉ có thể làm một người bình thường, sau đó ta cũng tuyệt vọng rồi.
- Ài... đám hòa thượng này thật là ác độc!
Đổng Kỳ Phi oán hận nói.
Tần Tấn lắc đầu nói:
- Đổi lại là ai cũng giống nhau cả, Bí vệ phủ chúng ta bắt được gián điệp bí mật sẽ trực tiếp giết, bọn họ có thể để cho chúng ta sống sót cũng coi như là nhân từ rồi, không uổng công là người xuất gia.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Sở Ly xuất hiện, cả đám liên tục đứng dậy chào.
Sở Ly mặt không hề cảm xúc quét mắt nhìn mọi người một chút, trầm giọng nói:
- Đổng Kỳ Phi, Dương Tông Văn, hai người đại Ninh tiểu Ninh, các ngươi hỗ trợ sắp xếp nơi ở cho mọi người, Tần lão, chúng ta tâm sự một chút.
- Vâng!
Mọi người giải tán lập tức.
Mã Côn cũng rời đi theo, trở lại trong phòng của mình.
Sở Ly mang theo Tần Tấn đi tới đại sảnh, một nha hoàn nhẹ nhàng dâng chén trà lên, vô thanh vô tức thối lui.
Sở Ly nâng chén trà lên, ra hiệu cho hắn.
Tần Tấn cũng nâng chén trà lên.
Hai người khẽ nhấp trà một cái rồi chậm rãi thả xuống.
Trong phòng yên tĩnh tới mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Sở Ly mở miệng nói:
- Tần lão, ta đã nói với thống lĩnh, mang các ngươi tới đây, thế nhưng cũng không phải cho các ngươi dưỡng lão, là muốn dùng các ngươi.
Tần Tấn hơi khom người nói:
- Bách phu trưởng, lão phu đã là phế nhân vô dụng, sợ là…
- Võ công ta sẽ giúp các ngươi khôi phục, các ngươi đều là tinh anh của Bí vệ phủ, kinh nghiệm phong phú mà.
Sở Ly nói:
- Cũng đều là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, đối với Mai Nhị viện của chúng ta có trợ giúp hết sức quan trọng, không cần tự ti như thế.
Tần Tấn cười khổ:
- Vâng, Bách phu trưởng có dặn dò, lão phu sẽ toàn lực ứng phó!
Sở Ly gật gù:
- Còn có một chuyện ngươi phải hiểu, ta không chỉ là Bách phu trưởng của Bí vệ phủ mà còn là Đại tổng quản của An Vương phủ, tổng quản phủ Quốc Công, có một số việc sẽ dùng đến các ngươi.
- Vâng.
Tần Tấn nói:
- Lão phu sẽ nghe theo Bách phu trưởng dặn dò.
Hắn nói lời này cũng không sai.
Bọn họ tuy nói vì là Bí vệ phủ mà đã chịu quá nhiều đau khổ, nhưng được làm vua thua làm giặc, bọn họ không phải lập công trở về, cho nên so với những Bí vệ liều mạng làm việc kia, bọn họ có khổ nhưng cũng không có gì cả.
Mà càng quan trọng hơn chính là, mọi người cũng sẽ hoài nghi sự trung thành của bọn họ.
Đã như thế, cho dù là thống lĩnh cũng không dám dùng bọn họ, những người như bọn họ chỉ có thể lần nữa trở thành phế nhân, chẳng khác biệt gì so với lúc ở Đại Lôi Âm tự.
Chuyện này không trách được Bí vệ phủ, đổi lại là ai cũng sẽ như vậy.
Nếu Sở Ly muốn dùng bọn họ, bọn họ không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể trung thành với hắn.
Bọn họ bị áp chế nhiều năm như vậy, nội tâm sẽ càng kịch liệt, khát vọng đối với công danh vinh hoa phú quý không chỉ không tiêu giảm mà trái lại còn càng mãnh liệt, tuyệt không cam lòng thanh thanh thản thản chết già như thế. Cho nên dù Sở Ly lòng mang tâm tư khó lường thì bọn họ cũng sẽ đánh bạc một lần, cùng đi một đường tới cùng với hắn!
Sở Ly nở một nụ cười:
- Được, Tần lão là người thông minh... Hiện giờ ta sẽ khôi phục võ công của ngươi!
Hắn dứt lời móc ra một hộp châm ở trong tay áo.
Không chờ Tần Tấn nói chuyện, hắn đã đâm một châm vào thân thể của đối phương, cố định đối phương lại.
Thi châm xong, Sở Ly cầm lấy một quyển sách, chậm rãi lật xem.
Sau nửa canh giờ, Sở Ly thả sách xuống, móc ra một bình sứ ở trong ngực, đổ ra một viên đan dược trắng như tuyết, nhét vào trong miệng của Tần Tấn.
Tần Tấn trợn mắt lên, chỉ cảm thấy quanh thân ngứa ngáy, chẳng khác nào vạn ngàn con kiến đang bò ở trong thân thể.
Sở Ly bỗng nhiên thu tay lại, mấy chục cây châm bay trở về bên trong hộp.
- Ầm!
Y phục của Tần Tấn đột nhiên phập phồng, giống như quả bóng được thổi phồng, theo tóc bay lượn lên.
- Ha ha…
Tần Tấn mừng như điên, không nhịn được cười to lên, tiếng cười chấn động làm cho gian nhà khẽ run, tro bụi ào ào bay xuống.
Lực lượng mà hắn nhớ thương một lần nữa trở lại trên người mình, hắn đã một lần nữa trở thành cao thủ Thiên Ngoại Thiên, chuyện này quả thật như là một giấc mơ, nghĩ cũng không dám nghĩ tới!
Sở Ly ngồi vững ở trên ghế, mỉm cười nói:
- Chúc mừng.
Tần Tấn thu tiếng cười lại, ôm quyền trầm giọng nói:
- Đa tạ Bách phu trưởng!
Sở Ly vung vung tay:
- Chúng ta giao dịch công bằng, không cần phải nói cảm ơn, để người kế tiếp vào đi.
- Vâng!
Tần Tấn trầm giọng nói.
Hắn đã kính nể đối với thanh niên lãnh đạm ở trước mắt này.
Thủ đoạn như vậy không phải là chuyện mà những người khác có thể làm được, tuổi trẻ như vậy, nhưng tu vi sâu không lường được, quả thực là thiên chi kiêu tử, đáng để hắn cống hiến cho.
Nhìn Tần Tấn rời đi, Sở Ly nở một nụ cười.
Có đám cao thủ kinh nghiệm phong phú này, thực lực của mình cũng xem như là sung túc hơn một chút, ngày sau làm việc cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, không cần mình tự làm tất cả mọi việc.
Sau đó mãi cho đến đêm khuya, Sở Ly mới rời khỏi Mai Nhị viện, mà lúc này chín người đã hoàn toàn khôi phục võ công.
Buổi tối hôm nay đối với những khác người rất tầm thường, thế nhưng đối với bọn họ lại như là sống lại.
Khi Sở Ly trở lại An Vương phủ, Chu tổng quản vội vã chạy ra nghênh tiếp, dùng hai tay đưa lên một tấm thiệp mời:
- Đại tổng quản, có một tấm thiệp mời của ngươi.
Sở Ly nhận lấy:
- Ngày hôm nay không vị khách nào chứ?
- Lục cô nương đến tìm Vương phi.
Chu tổng quản nói.
Động tác của Sở Ly dừng một chút, lại gật gù.
Hắn mở thiếp mời ra xem, là Hàn Phi đưa tới, muốn ăn mừng một chút, cũng là nạp thiếp, hắn muốn thu Bích Lan vào trong phòng.
Sở Ly cười lớn, thu hồi thiệp mời trở về Thiên Xu viện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...