Mọi người không khỏi bị ánh mắt của nàng hấp dẫn.
Người mặc một bộ la sam màu hồng nhạt, thân thể thon dài yêu kiều, ngũ quan ôn nhu, đôi mắt sáng giống như ẩn chứa nước mắt, long lanh như nước, là một vị mỹ nhân tuyệt sắc ôn nhu như nước.
Hàn Phi cười nói:
- Sở huynh có hài lòng không?
Sở Ly cười gật đầu:
- Làm phiền Hàn huynh, Vũ Tinh cô nương lại đây ngồi đi.
- Đa tạ Sở tổng quản.
Tuyết Tình nhẹ nhàng thi lễ rồi đi tới gần, ngồi vào bên cạnh hắn.
Mùi thơm lạnh nhạt trên người nàng bay vào trong mũi của hắn, bầu không khí toàn bộ phòng khách như trở nên kiều diễm hơn rất nhiều.
Bàn tay trắng của nàng cầm bầu rượu, rót ra một chén rượu thay cho Sở Ly, lại dùng hai tay dâng cho hắn.
Sở Ly cười nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, nói một tiếng cảm ơn, sau đó nhìn về phía Pháp Viên:
- Quang Minh Thánh giáo và triều đình Đại Ly có liên quan tới nhau hay không?
Pháp Viên gật đầu:
- Liên quan rất sâu, đệ tử hoàng tộc Đại Ly thường thường sẽ tiến vào Quang Minh Thánh giáo để tu luyện.
Sở Ly nhíu nhíu mày, hắn còn không biết về chuyện này.
Pháp Viên thở dài xa xôi một hơi rồi nói:
- Thiên tài của hoàng tộc Đại Ly lớp lớp, mà Minh Nguyệt công chúa đời này là thánh nữ của Quang Minh Thánh giáo.
- Thánh nữ?
Sở Ly nhíu mày.
Pháp Viên nói:
- Dưới một người, bên trên vạn người, Minh Nguyệt công chúa là đệ tử của giáo chủ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Minh Nguyệt công chúa sẽ là giáo chủ đời tiếp theo.
- Xem ra là một nhân vật lợi hại.
Sở Ly trầm ngâm nói:
- Lẽ nào chuyện lần này chính là do vị Minh Nguyệt công chúa này hay sao?
- Vị Minh Nguyệt công chúa này quanh thân có ánh sáng vạn trượng, ép thế hệ trẻ tuổi của hoàng tộc Đại Ly xuống, mặc kệ nam hay nữ đều ép xuống, không chỉ có tư chất võ học tuyệt đỉnh mà trí lực cũng là nhất tuyệt, có chút tương tự với Lục thí chủ của phủ Nhân Quốc Công.
Pháp Viên thở dài nói:
- Đại Ly xuất hiện nhân vật như vậy, thực sự cũng không phải là phúc của Đại Quý ta.
- Như Lục cô nương...
Sở Ly cười khổ nói:
- Xem ra chúng ta đều gặp nạn.
- Võ công của tiểu tăng không thắng nổi được nàng.
Pháp Viên thở dài nói:
- Sở thí chủ cũng phải cẩn thận.
Sở Ly chậm rãi gật đầu, than thở:
- Quang Minh Thánh giáo càng ngày càng càn rỡ, Đại Lôi Âm tự các ngươi có phương pháp gì khắc chế được chúng hay không?
Pháp Viên lắc đầu.
Sở Ly nói:
- Bọn họ tới quấy rối, vì sao bốn Đại tông phái của Đại Quý chúng ta không thể phái người ra chứ?
Pháp Viên thở dài nói:
- Quang Minh Thánh giáo thế lớn, phái người ra cũng không làm nên chuyện gì.
- Chẳng lẽ trơ mắt nhìn bọn họ lớn mạnh, sau đó đối phó với chúng ta hay sao?
Sở Ly cau mày nói:
- Đừng để đến sau này chúng ta đều trở thành món ăn trên bàn của Quang Minh Thánh giáo, bị ăn sạch... Thủ đoạn lần này ta đã được tự mình cảm nhận qua, đều là người điên không sợ chết.
Vẻ mặt của Pháp Viên có chút âm trầm.
Sở Ly nhìn hắn như vậy cũng biết Đại Lôi Âm tự rất đau đầu đối với Quang Minh Thánh giáo, không biện pháp gì tốt.
- Đến đây, dùng bữa dùng bữa đi.
Hàn Phi cười nói:
- Các ngươi cũng thật là, chuyện như vậy tự nhiên sẽ có bề trên thúc đẩy, người làm chủ trong Đại Lôi Âm tự không phải Pháp Viên đại sư, Sở huynh ngươi chỉ cần quản phủ Quốc Công và Vương phủ là được, quản Quang Minh Thánh giáo làm gì cơ chứ?
Hắn bưng chén bạc lên, giục uống rượu dùng bữa.
Sở Ly cười khổ:
- Hàn huynh, ngươi cũng chú ý tới Quang Minh Thánh giáo một chút, cẩn thận bọn họ thẩm thấu vào trong các ngươi.
- Không đến nỗi như vậy chứ?
Hàn Phi cười nói:
- Chỗ ta núi cao hoàng đế xa, ai sẽ lo lắng cơ chứ?
- Nhưng mà Ly giang là mạch vận tải đường thủy, một khi đánh tới thì sẽ là đường nối lương thực, nếu như nắm chặt, ít nhất chỗ Sùng Minh đường sẽ gặp sự cố.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Vì lẽ đó trở về tra một chút đi.
Hàn Phi chính sắc hỏi:
- Thật sự hung hiểm như thế sao?
Sở Ly nói:
- Không có khuếch đại đâu.
- Lần trước ta đã điều tra một lần.
Hàn Phi chậm rãi gật đầu:
- Ta sẽ trở về cẩn thận tra xét lại lần nữa!
Ba người vừa nói chuyện vừa uống rượu, ăn món ăn, Bích Lan ăn vài miếng, lại gảy vài khúc.
Vũ Tinh cô nương bên người Sở Ly vẫn lẳng lặng ngồi đó, không nói gì, Sở Ly uống rượu, nàng lập tức rót rượu, không có một tia động tĩnh nào cả.
Sở Ly và Hàn Phi, Pháp Viên nói chuyện với nhau, tán gẫu một ít chuyện lý thú trong võ lâm.
Tài ăn nói của Pháp Viên rất tốt, bình thường nói chuyện thường thường sẽ cân nhắc sau đó mới nói, nhìn như phản ứng chậm chạp.
Thế nhưng nói tới điển cố võ lâm hắn lại nói rất trôi chảy.
Hắn xuất thân từ danh môn, so với Sở Ly và Hàn Phi còn cao hơn một tầng, biết rất nhiều bí ẩn mà bọn họ không tiếp xúc tới được, khiến cho hai người nghe được thầm hô to đã nghiền, rất là hứng thú, quên đi mỹ nhân bên người.
Sở Ly chỉ gật đầu mỉm cười đối với Vũ Tinh cô nương, nhưng lại không nói lời nào.
Bích Lan ngồi ở bên cạnh Hàn Phi, âm thầm quan sát kỹ.
Nàng phát hiện ra Sở Ly không thích Vũ Tinh, trong lòng nàng âm thầm thở dài, Vũ Tinh muội muội cực ngưỡng mộ vị Sở tổng quản này, ngày hôm nay lại cố ý yêu cầu tới đây tiếp đón, không nghĩ tới Sở tổng quản lại không thích nàng.
Vũ Tinh muội muội xinh đẹp như vậy, thanh thuần ôn nhu, danh tiếng ở Thanh Vân lâu còn hơn xa nàng, nhưng không ngờ lại không được Sở tổng quản yêu thích, xem ra ánh mắt của Sở tổng quản không giống như là người thường.
Sở Ly và Hàn Phi uống đến trời tối, Pháp Viên cũng cảm thấy vui sướng, chờ bóng đêm ngày càng sâu, lúc này Pháp Viên mới đứng dậy cáo từ.
Từ đầu tới đuôi Sở Ly cũng không nói được mấy câu với Vũ Tinh cô nương, rất là lạnh nhạt.
Trước khi Pháp Viên rời đi, Vũ Tinh cô nương cũng biết điều cáo từ rời đi, lúc gần đi, ánh mắt dịu dàng mang theo một tia u oán nhìn về phía Sở Ly.
Sở Ly mỉm cười đối mặt, không hề bị lay động.
Chờ bọn họ rời đi, trong đại sảnh chỉ còn lại Sở Ly và Hàn Phi cùng với Bích Lan, bầu không khí trở nên ấm áp.
Hàn Phi cười nói:
- Sở huynh không hài lòng về vị Vũ Tinh cô nương này sao?
Sở Ly lắc đầu cười nói:
- Cô nương này rất đẹp.
- Vậy sao huynh lại lạnh nhạt như vậy chứ?
Hàn Phi cười nói:
- Ta biết Sở huynh ngươi không phải là một người thô lỗ!
Sở Ly nói:
- Được rồi, không nói tới ta nữa, nói tới các ngươi một chút đi.
Hắn móc ra một tờ giấy nhỏ ở trong ống tay áo, nhẹ nhàng bắn ra, tờ giấy kia chậm rãi trôi về phía Hàn Phi:
- Đây là thứ Hàn huynh ngươi muốn.
- Cái gì?
Hàn Phi tiện tay nhận lấy.
Hắn cúi đầu nhìn vào, lập tức cười lên ha hả:
- Được, rốt cục đã lấy được cái này!
Sở Ly cười nói:
- Cuối cùng cũng coi như ta đã hoàn thành nhờ vả!
- Sau này ta sẽ cảm ơn ngươi sau.
Hàn Phi mặt mày hớn hở đưa tờ giấy này cho Bích Lan:
- Nhìn đi, phu nhân, sau này nàng đã tự do rồi!
Bích Lan tiếp nhận tờ giấy, bờ môi đỏ nhếch lên, nước mắt ào ào rơi xuống.
- Được rồi, Sở huynh còn ở đây đó.
Hàn Phi vỗ vỗ bờ vai đẹp của nàng.
Sở Ly cười nói:
- Ta cũng không quấy rầy hai vị nữa, cáo từ.
Sở Ly đứng dậy ôm quyền một cái, trực tiếp rời đi.
Lúc sáng sớm, Mã Côn đi tới tiểu viện của Sở Ly, lại phát hiện ra tiểu viện khóa cửa, không có ai ở đây.
Hắn âm thầm mắng vài câu, đứng ở cửa viện chờ đợi.
Hắn đoán được, mình sẽ bị đối phương chơi trò uy phong. Bị Sở Ly làm khó dễ một phen, mà hắn lại chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn, chờ ngày sau lập công, thăng lên Bách phu trưởng, khi đó lại tìm đối phương tính sổ sau.
Hắn chờ trái chờ phải, vẫn không có ai xuất hiện, mắt thấy đợi từ buổi sáng tới buổi trưa, khi mặt trời lên giữa đỉnh nhưng vẫn không có ai tới đây.
Trong lòng hắn âm thầm cười gằn, vừa mới lập một chút công lao mà đã thất lễ như vậy, tuyệt đối không lâu dài được, hắn sẽ chống mắt lên nhìn xem họ Sở kia sẽ có kết cục gì!
Đã là buổi trưa, cũng không cần thiết phải chờ bọn họ, trước tiên ăn cơm rồi lại tới chờ tiếp vậy.
Nghĩ đến chuyện này, hắn xoay người đi tới chỗ ăn cơm trong phủ.
Vừa mới tới chỗ ăn cơm trong phủ thì hắn lập tức nhìn thấy huynh đệ Ninh Thị và Đổng Kỳ Phi cùng Dương Tông Văn ở đó, bọn họ đang ngồi ở trên cùng một cái bàn, cười cười nói nói.
Sắc mặt của Mã Côn tức thì âm trầm lại, nếu bọn họ đến đây mà hắn còn nhíu mày đứng ở cửa viện, như vậy là đám người này đang trêu đùa hắn rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...