Câm miệng!
Trần Không mạnh mẽ trừng mắt nhìn hắn:
- Tất cả đều là chuyện tốt do ngươi làm ra, lại bức một cao thủ như vậy rời phủ.
- Trần lão ta oan uổng mà!
Lãnh Đào không phục nói:
- Hắn đã sớm đầu mày cuối mắt với Sở Ly, bằng không sao Sở Ly lại trùng hợp xuất hiện như vậy cơ chứ?
Trần Không hừ lạnh nói:
- Người ta đã sớm có ý với hắn, là ngươi cho Sở Ly cơ hội này, thực sự là...
Hắn nói tới chỗ này lắc đầu không nói thêm nữa, thực sự là hắn không biết nên nói cái gì cho tốt.
Người ngu xuẩn như vậy, nếu không phải đối phương là nhi tử duy nhất của Vương gia thì hắn đã sớm vứt qua một bên, mặc cho đối phương tự sinh tự diệt! Chẳng muốn phí lời với đối phương ta nữa!
Sở Ly kéo tay Chúc Thiên Hoa trong nháy mắt đã trở lại tiểu viện trước đó Mộ Thanh đã ở.
Chúc Thiên Hoa nhìn thấy tiểu viện này lập tức cau mày nhìn về phía Sở Ly.
Sở Ly buông bọn hắn ra, ngồi vào trước bàn đá, cười tủm tỉm nói:
- Không biết bản tính của người ta mà còn khăng khăng nhất mực, kết cục chính là như thế.
- Hừ, ngươi mang chúng ta tới đây là có ý gì?
Chúc Thiên Hoa hừ lạnh nói.
Sở Ly bật cười:
- Lẽ nào ngươi không cảm ơn ân cứu mạng của ta trước hay sao?
- Còn không phải là do ngươi hại hay sao?
Chúc Thiên Hoa hừ lạnh nói.
Hiện giờ hắn đã suy nghĩ rõ ràng, mình đã từng bước từng bước rơi vào trong bẫy của Sở Ly này.
Tuy rằng cho dù hắn có biết cái tròng này thì cũng chỉ có thể từng bước từng bước giẫm vào trong như một con rối, dựa theo hắn bố trí.
Sở Ly nói:
- Nói như vậy, ngươi muốn đi khỏi đây sao?
- Đúng vậy, ta có một cuộc sống bình thản, tìm một chỗ non xanh nước biếc để yên tĩnh sống qua ngày.
Chúc Thiên Hoa nói:
- Không đánh đánh giết giết nữa.
Hắn nói xong lại nhìn về phía Mộ Thanh.
Hắn biết Mộ Thanh không thích đánh đánh giết giết, nàng rất ngóng trông những tháng ngày yên tĩnh, đọc sách, làm cơm, yên tĩnh, không buồn không lo.
Sở Ly cười lớn, lắc đầu nói:
- Nghĩ tới loại cuộc sống đó, quả thật là có chút ngây thơ, không nói tới việc một thân sở học của ngươi sẽ uổng phí, mà càng quan trọng hơn chính là, ngươi có biết sức mạnh của một người yếu ớt cỡ nào hay không? Cho dù ngươi là cao thủ Thiên Ngoại Thiên cũng thế.
- Ta có thể bảo vệ nội tử.
- Vậy cũng không hẳn.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Vạn nhất lại có chuyện như vậy xảy ra thì sao? Nếu như có một người quyền thế nào có coi trọng Mộ Thanh cô nương, lại mang mấy cao thủ Thiên Ngoại Thiên tới đó, ngươi có thể làm sao chứ?
Chúc Thiên Hoa tức thì im lặng.
Hắn đã cảm nhận được loại cảm giác vô lực kia, hắn rất căm hận loại cảm giác này.
Đường đường là nam tử hán, hơn nữa lại còn là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, không ngờ lại không bảo vệ không được nữ nhân của mình, quả thật là không có mặt mũi nào sống trên thế gian này nữa!
Sở Ly chỉ chỉ vào chính mình nói:
- Ngươi nhìn ta mà xem, theo lý thuyết võ công của ta đã đủ mạnh đúng không? Hơn nữa khinh công càng tốt hơn, muốn đi thì đi, không ai có thể giữ ta lại được, vì sao ta còn phải ở trong Vương phủ hối hả ở trong Thần Đô, truy đuổi quyền thế cơ chứ?
Chúc Thiên Hoa cau mày nhìn hắn.
Quả thực hắn cũng có này nghĩ, Sở Ly hoàn toàn có thể tiêu dao tự tại, hà tất phải nhọc lòng mất công sức tính toán lòng người cơ chứ?
Sở Ly nói:
- Bởi vì ta biết sức mạnh của cá nhân không thể được, trừ phi bước vào cảnh giới Thiên Thần, bằng không cao thủ Thiên Ngoại Thiên mạnh mẽ đến đâu thì cũng rất là yếu đuối, muốn quyền thế, phải có đồng bạn, phải có càng nhiều lực lượng mạnh hơn nữa thì mới có thể chân chính bảo vệ được người mà ngươi quý trọng.
Chúc Thiên Hoa thở dài.
Hắn cảm thấy lời nói này của Sở Ly rất có đạo lý.
Nếu như là trước đó, tuyệt đối hắn sẽ khịt mũi coi thường, bây giờ hắn đã có Mộ Thanh, lại có tình huống ngăn cản trước đó làm cho hắn không kìm lòng được tán thành lời nói này của Sở Ly.
- Ngươi muốn đi tới nơi non xanh nước biếc để ẩn cư. Thế nhưng rồi sẽ có một ngày sẽ bị người ta bắt nạt tới cửa, nhận hết khuất nhục, thậm chí còn gặp nguy hiểm!
Sở Ly nói:
- Nếu như ngươi ở lại Vương phủ, trở thành hộ vệ của Vương phủ, ngươi đã không còn là một người nữa, mặc kệ có nguy hiểm gì, có kẻ thù gì đều có người chung quanh giúp ngươi chống đỡ!
- Ta không tin đám người các ngươi, trở mặt như lật sách!
Chúc Thiên Hoa nói.
Sở Ly cười nói:
- Ngươi còn không biết ngại ngùng nói ra lời này sao? Không phải ngươi cũng trở mặt như lật sách hay sao? Ta giúp ngươi có được phu nhân, ngươi báo đáp ta ra sao? Ta cứu ngươi ra, ngươi lại cảm thấy ta thiếu nợ ngươi, ài... xem ra làm người tốt không dễ.
Bị hắn nói như thế, Chúc Thiên Hoa cũng có chút ngại ngùng.
Quả thực lúc trước hắn không tốt, ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không nói. Trái lại còn đoạt Mộ Thanh rồi chạy.
-... Ta muốn thương lượng một chút với nội tử.
Chúc Thiên Hoa trầm giọng nói.
Mộ Thanh nằm ở trên lưng hắn, thấp giọng nói:
- Tất cả đều do đại ca làm chủ.
Chúc Thiên Hoa nhìn Sở Ly, hừ lạnh nói:
- Được rồi, bắt đầu từ ngày hôm nay, ta chính là hộ vệ của ngươi, ta nói rõ trước, ta chỉ là hộ vệ của ngươi, cũng không phải là người của Vương phủ, ta thực sự không tin những người này!
Sở Ly nói:
- Ta cũng phải nói rõ trước, quy củ của ta nghiêm ngặt, nếu như ngươi làm trái với quy củ thì đừng trách thủ đoạn của ta ác độc vô tình!
- Mạng ta là do ngươi cứu, cứ tùy ý ngươi!
Chúc Thiên Hoa hừ lạnh nói.
Sở Ly thoả mãn gật đầu:
- Như vậy cũng tốt, các ngươi cứ ở lại đây, tiểu viện này sẽ thuộc về các ngươi, điều dưỡng thân thể một chút đi, ngày mai sẽ bắt đầu làm việc!
Chúc Thiên Hoa ôm quyền một cái.
Sở Ly nhìn Mộ Thanh nhẹ nhàng gật đầu, xoay người đi ra khỏi tiểu viện.
Mộ Thanh từ trên lưng hắn hạ xuống, đi một vòng ở bên trong tiểu viện, có cảm giác quen thuộc.
Nàng vỗ về một gốc trúc xanh rồi thở dài một tiếng, lại nhẹ giọng nói:
- Giống như là nằm mơ vậy.
Chúc Thiên Hoa ôn nhu nói:
- Phu nhân, ta làm như vậy, ngươi sẽ không trách ta chứ?
Mộ Thanh lắc đầu một cái, cười nói:
- Như vậy cũng rất tốt.
Chúc Thiên Hoa than thở:
- Vẫn không thể nào có được cuộc sống bình yên, ta thực sự là...
- Như vậy là tốt lắm rồi.
Mộ Thanh vội vã ngắt lời hắn, ôn nhu nói:
- Làm hộ vệ của Vương phủ cũng không nguy hiểm như thế, ở trong Vương phủ cũng yên tĩnh, chỉ cần đi theo bên cạnh đại ca, nơi nào cũng tốt cả
Chúc Thiên Hoa nở một nụ cười.
Hắn sợ nhất là Mộ Thanh không hài lòng, nàng nói như thế cũng khiến cho hắn thở một hơi dài nhẹ nhõm.
- Cũng không biết rốt cuộc đối phương muốn làm gì.
Chúc Thiên Hoa nói.
Mộ Thanh cười nói:
- Có khả năng chính là hộ vệ đi, đi theo ở bên cạnh hắn.
Chúc Thiên Hoa chậm rãi gật đầu.
Sáng sớm ngày thứ hai, hắn đang luyện công, Mộ Thanh đang cầm khăn, pha trà, bất cứ lúc nào cũng sẽ đưa khăn và chén trà lên cho hắn.
Hắn đang luyện rất hăng say, cảm thấy như vậy mới thật sự là cuộc sống thì ngoài tiểu viện truyền đến âm thanh của Liễu Tinh:
- Chúc huynh đệ, Đại tổng quản gọi ngươi!
- Ta lập tức tới ngay.
Chúc Thiên Hoa nói.
Liễu Tinh nói:
- Đại tổng quản gọi, phải lập tức lên đường, đi đi.
- Ta muốn đổi một bộ y phục.
Chúc Thiên Hoa nói.
- Vậy nhanh lên một chút.
Liễu Tinh nói.
Trong lúc Chúc Thiên Hoa lên tiếng thì Mộ Thanh đã đưa y phục tới.
Chúc Thiên Hoa nhanh chóng thay, lại đẩy cửa đi ra ngoài, Liễu Tinh đang ở ngoài sân chờ hắn.
Liễu Tinh đánh giá hắn một chút, nói:
- Đi nhanh đi.
Chúc Thiên Hoa gật gù, theo hắn đi tới bên ngoài Thiên Xu viện.
- Vương phi, Đại tổng quản, Chúc Thiên Hoa đã đến.
Liễu Tinh cất giọng nói.
- Vào đi.
Sở Ly nói.
Chúc Thiên Hoa bước vào Thiên Xu viện, tức thì có mấy đạo sóng mắt sáng sủa rơi xuống trên người hắn.
Chúc Thiên Hoa cảm thấy da mặt mình nóng lên, không nhịn được muốn cúi đầu, sau đó nghĩ đến mình là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, không có gì phải sợ cả.
Hắn ngẩng đầu đón nhận những đạo sóng mắt sáng sủa này, hắn nhìn thấy Tiêu Vương phi đang ngồi ở phía chính bắc, hai bên đều có một nữ nhân xinh đẹp, sau đó là nha hoàn, Sở Ly thì lại đứng ở bên người Tiêu Vương phi, không nói một lời nhìn về phía mình.
- Xin chào Vương phi, Đại tổng quản.
Hắn ôm quyền trầm giọng nói.
Tiêu Thi đánh giá hắn một chút, che miệng cười nói:
- Đây chính là hộ vệ mà ngươi thi triển chút kế sách mời về sao?
Sở Ly cười nói:
- Võ công của hắn không dưới Trịnh thống lĩnh đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...