Chu Lương cũng bất đắc dĩ nói:
- Kỳ thực nên sớm bắt hắn thì hơn!
- Không phải thường thường Bí vệ phủ đều tiền trảm hậu tấu, trước tiên bắt người sau đó lại điều tra hay sao?
Sở Ly cau mày nói:
- Lần này sao lại không bắt trước chứ?
Chu Lương thở dài:
- Còn không phải do các đại thần công kích quá lợi hại, chúng ta không dám làm càn... Đặc biệt là viên ngoại thị lang này lại có nhân duyên vô cùng tốt, bằng hữu của hắn khắp cả triều chính, chúng ta động vào hắn, sợ là ngày hôm nay vừa mới bắt hắn thì ngày mai sẽ phải thả ra.
- Xảy ra chuyện này từ lúc nào?
Sở Ly nói:
- Bây giờ có thể đuổi được nữa không?
- Bí vệ phủ đã hạ lệnh truy sát.
Chu Lương cắn răng nói:
- Bất kể ra sao, cho dù hắn trốn vào Đại Ly thì cũng phải giết chết hắn!
- Nhất định phải giết hắn.
Sở Ly hiểu rõ gật đầu:
- Ai đi lần theo hắn vậy?
- Huynh đệ Ninh Thị.
Chu Lương nói:
- Thuật truy tung của Ninh gia đệ nhất thiên hạ, lần này huynh đệ Ninh Thị tự mình ra tay, nhất định có thể đuổi được!
- Như vậy cũng tốt.
Sở Ly gật đầu.
Hai người nhìn như chậm rãi đi từng bước từng bước, mỗi một bước lại vượt đến rất xa, mất một lúc đã tiến vào Bí vệ phủ.
Hắn tiến vào đại sảnh thì đã nhìn thấy bên trong đại sảnh có đầy người ngồi.
Ngoại trừ Phó Mộng Sơn và Hứa Hoàn Đức ra, còn có hai mươi mấy trung niên hoặc là lão giả ngồi đó.
Nhìn thấy hắn đi vào, cả đám liên tục nhìn sang, hiếu kỳ có, căm ghét có, cừu hận có, chỉ là đều không vui mừng.
Sở Ly xem như là dị loại ở Bí vệ phủ.
Từ thời khắc Tiêu Thi giết Bí vệ cấm cung thì hắn đã đứng ở mặt đối lập với bọn họ, nếu không phải Phó Mộng Sơn và Hứa Hoàn Đức muốn sức hắn thanh trừ đệ tử của Quang Minh Thánh giáo thì đã sớm xé xác hắn ra thành từng mảnh rồi.
Nếu không có Tiêu Thi đứng ở sau lưng của hắn, thậm chí bọn họ còn hận không thể giết hắn cho yên tâm.
Bên trong đại sảnh không ai nói một lời, không khí chẳng khác nào đọng lại, áp lực nặng nề đặt ở trên người của mỗi một người.
Nếu như để cho viên ngoại thị lang này chạy thoát, nhóm người này của Bí vệ phủ chắc chắn sẽ bị phạt, không ai có thể chạy thoát được liên can.
Chỉ sợ sẽ bị điều ra khỏi Bí vệ phủ, kết cục tốt là đi thủ hộ hoàng lăng, kết cục bình thường là được ban cho cái chết.
Phó Mộng Sơn ngoắc ngoắc tay nói:
- Tiểu Sở, tới đây ngồi.
Ở trong ánh mắt bất mãn và tức giận của mọi người, Sở Ly bình tĩnh thong dong đi tới gần người của Phó Mộng Sơn và Hứa Hoàn Đức, ôm quyền một cái.
- Tiểu Sở, ngươi cũng là đại hành gia của việc truy tung.
Phó Mộng Sơn chỉ chỉ vào một cái ghế thái sư, lại nói:
- Ninh Thị huynh đệ đã qua đó, có lẽ sắp đuổi kịp, ngươi cũng đi đi, như thế sẽ không có sơ hở nào cả.
- Thống lĩnh, ta muốn tới xem phủ đệ của vị viên ngoại thị lang này một chút.
Sở Ly ôm quyền nói, ngồi vào bên trong ghế Thái sư.
Tất cả mọi người bất mãn trừng mắt nhìn hắn.
Cái ghế Thái sư này không phải là thứ mà người bình thường có thể ngồi vào, lại ở gần Phó Mộng Sơn như thế, hẳn là vị trí của Bách phu trưởng mới đúng.
- Sở Đại tổng quản, Chu phủ đã hóa thành tro tàn, chẳng có cái gì cả.
Một hán tử trung niên ngồi đối diện với hắn dùng ngữ khí quái dị nói:
- Không cái gì có thể xem cả.
- Lúc tên này gần đi đã dùng một cây đuốc đốt phủ đệ.
Hứa Hoàn Đức lạnh lùng nói:
- Có thể nhìn ra được, ngay cả một chút đường lui hắn cũng không lại, triệt để quay về Đại Ly!
Phó Mộng Sơn nói:
- Đi xem xem cũng tốt, nhãn lực của ngươi rất tốt, nói không chừng có thể phát hiện ra được manh mối gì đó.
- Có manh mối thì có ích lợi gì cơ chứ?
Nam tử trung niên kia lạnh nhạt nói:
- Người đã chạy trốn, việc cấp bách là bắt người về, bằng không, chúng ta sẽ không chịu nổi lửa giận của hoàng thượng!
- Lão Mã, tính nôn nóng này của ngươi cần phải sửa lại một chút.
Phó Mộng Sơn khoát tay một cái nói:
- Chuyện đuổi theo đã có huynh đệ Ninh Thị, bản lĩnh của tiểu Sở không chỉ riêng là lần theo dấu vết, nói không chừng sẽ có phát hiện bất ngờ gì đó thì sao?
- Có phát hiện bất ngờ thì có lợi ích gì cơ chứ?
Hán tử trung niên tên là Mã Con bất mãn nói:
- Thống lĩnh, chuyện quan trọng nhất hiện tại của chúng ta chính là triệu tập nhân thủ, ngăn chặn trước khi tên kia chạy trốn tới Đại Ly, bắt được hắn hoặc là giết hắn, sau đó lại nói tới những chuyện khác!
Hắn nhìn về phía Sở Ly, lạnh nhạt nói:
- Có người nói võ công của Sở Đại tổng quản rất lợi hại, khinh công cũng tuyệt đỉnh, không bằng mau đuổi theo, giúp đỡ huynh đệ Ninh Thị chặn giết hắn ta!
Sở Ly lắc đầu một cái, bình tĩnh nói:
- Ta muốn xem phủ đệ của viên ngoại thị lang này trước một chút!
- Một vùng phế tích thì có cái gì có thể xem cơ chứ?
Mã Côn lạnh lùng nói:
- Sở Đại tổng quản, không phải là ngươi không muốn xuất lực đó chứ?
Sở Ly cau mày nhìn hắn.
Mã Côn hừ lạnh nói:
- Hiện tại đã đến bước ngoặt sống còn của Bí vệ phủ chúng ta, mỗi người đều đang liều mạng nghĩ biện pháp. Thế nhưng Sở Đại tổng quản ngươi lại muốn lười biếng, không muốn xuất lực, có phải là ngươi muốn cố ý xem chúng ta Bí vệ phủ náo nhiệt, trong lòng cười thầm hay không?
Sở Ly cau mày không thích nói:
- Còn chưa thỉnh giáo…?
- Lão Mã, ngươi nên quản cái miệng của ngươi chút!
Phó Mộng Sơn trừng nhìn Mã Côn một chút, lại nhìn về phía Sở Ly cười nói:
- Đây là Bách phu trưởng Mã Côn, phụ trách ám sát.
Sở Ly gật đầu nói:
- Ta không biết vì sao Mã tiền bối lại có suy nghĩ như vậy, ta muốn nhìn phủ đệ là muốn biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
- Bất kẻ là chuyện gì, trước tiên chặn đứng người rồi lại nói sau!
Mã Côn hừ lạnh nói:
- Chặn đứng người, thậm chí giết người, sau đó lại cẩn thận điều tra cũng không muộn!
Sở Ly cười cợt:
- Nếu như đơn giản như vậy thì tất cả mọi chuyện trên đời này sẽ trở nên dễ dàng.
- Có gì mà không đơn giản cơ chứ?
Mã Côn lạnh lùng nói:
- Không phải chuyện này đã quá rõ ràng rồi sao, viên ngoại lang làm phản, chúng ta đã đuổi được một quãng thời gian, hắn lén lén lút lút rất không thích hợp, đáng tiếc mũi của tên này rất thính, vì vậy mới chạy trước một bước!
Sở Ly biết hắn cố ý tìm cớ, khi tiến vào Bí vệ phủ thì hắn đã ngờ tới tình cảnh này.
Sở Ly nói:
- Nói không chừng, vị viên ngoại thị lang này bị oan đó!
- Ha ha!
Mã Côn cười to lên.
Mọi người cũng đều cười vang, trào phúng nhìn về phía Sở Ly.
Phó Mộng Sơn khoát tay một cái nói:
- Tiểu Sở, sao ngươi lại có ý nghĩ như thế chứ?
Sở Ly nói:
- Phủ chúng ta điều tra đã có kết quả chưa? Viên ngoại lang quả thật có vấn đề hay sao?
Phó Mộng Sơn thở dài:
- Còn chưa kịp thì hắn đã chạy trốn, hiển nhiên là chột dạ.
Sở Ly cau mày nói:
- Một viên ngoại thị lang như hắn, tiền đồ vô lượng, cần gì phải trốn tránh cơ chứ, cho dù chạy trốn tới Đại Ly thì cũng không thể nào làm được tới địa vị cao hơn được.
- Lý do chạy trốn thì có rất nhiều.
Mã Côn cười lạnh nói:
- Xem ra là người mê làm quan, chỉ muốn làm quan, cũng không có người không thích quan trường, chú trọng tới an nguy của người nhà, hoặc là yêu thích nữ nhân hơn.
Sở Ly cau mày:
- Có lẽ hắn bị cưỡng bức thì sao?
- Ai biết được.
Mã Côn không thèm để ý mà vung vung tay:
- Quản hắn vì cái gì cơ chứ, hiện tại chỉ có một, hắn đã trốn tránh, chỉ có thể giết hắn mà thôi!
Sở Ly liếc mắt nhìn Phó Mộng Sơn:
- Thống lĩnh, ta muốn đi xem phủ đệ của viên ngoại thị lang một chút.
- Ngươi... Ngươi...
Mã Côn giận tím mặt, trừng mắt nhìn hắn quát lên:
- Ngươi coi lời ta nói là nói láo, đúng không?
Sở Ly bình tĩnh liếc hắn một cái, lại vừa nhìn về phía Phó Mộng Sơn.
- Ngươi...
Mã Côn tiến lên phía trước một bước.
Phó Mộng Sơn vung vung tay:
- Lão Mã!
Mã Côn oán hận nói:
- Thống lĩnh, ta thấy tiểu tử này làm vậy là muốn lười biếng!
Phó Mộng Sơn nói:
- Lão Mã, đừng có nói nhảm nữa, tiểu Sở không phải là người như thế!
- Lúc này, chuyện quan trọng nhất là truy sát, hắn lại còn mượn cớ gây ra phiền nhiễu, không phải là lười biếng thì là cái gì chứ?
Mã Côn nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Sở Ly:
- Nếu ngươi là thủ hạ của ta thì ta đã sớm phế bỏ ngươi rồi!
Sở Ly cau mày không nói một lời.
Nếu không phải hắn có dã tâm, muốn khống chế Bí vệ phủ thì đã sớm trở mặt, trực tiếp cho Mã Côn một cái tát rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...