Quách Tái Hưng nói:
- Sở tổng quản, ngươi có thể kết luận là Hồ tuần phủ đã chết thật sao?
- Hừ, quả thực đã chết.
Sở Ly thở dài:
- Chỉ là hiện tại còn không tìm được thi thể... Ta sẽ suy nghĩ thêm biện pháp.
- Bao nhiêu năm rồi chưa từng xảy ra chuyện như vậy!
Quách Tái Hưng cắn răng chậm rãi nói:
- Gan to bằng trời, không ngờ lại dám giết tuần phủ!
Sở Ly thở dài.
Ở dưới thiên hạ võ học hưng thịnh, quan uy của triều đình không mạnh như vậy, như tuần phủ của một thành, vốn là người quyền cao chức trọng, đối với bách tính không biết võ công mà nói, xa không thể với tới, một lời có thể quyết định sinh tử.
Nhưng đối với cao thủ võ lâm mà nói, bọn họ lại có thể giận dữ giết chết đối phương.
Hàn Phi nói:
- Nói vậy là cao thủ hàng đầu, mà các cao thủ tầm thường sẽ không xuất thủ, cho nên sẽ là trả thù, hoặc là có gút mắc lợi ích gì đó.
Quách Tái Hưng lắc đầu nói:
- Thân là quan viên của triều đình, sao có thể không đắc tội với người ta được chứ?
Sở Ly bưng chén bạc lên rồi uống một hơi cạn sạch:
- Cứ giao cho ta đi!
- Chỉ có thể dựa vào phủ Quốc Công.
Hàn Phi than thở:
- Lúc quan trọng vẫn phải dựa vào phủ Quốc Công!
Giang Xuyên minh tuy mạnh, nhưng vẫn kém xa nội tình của phủ Quốc Công, cần kinh doanh mấy trăm năm, mà sợ rằng mình sẽ sống không được tới lúc ấy.
Sở Ly nói:
- Lẽ ra nên như vậy!
Hắn và Hàn Phi, Quách Tái Hưng ăn cơm xong, sau đó trở lại tòa nhà của Hàn Phi.
Hắn ngồi vào trên giường nhỏ trong phòng ngủ, móc ra một sợi tóc ở trong ngực, lại đánh giá một phen.
Đây chính là tóc của Hồ tuần phủ, thông qua cảm ứng, một mảnh hư vô, thần thông Thông Thiên triệt địa có thể cảm ứng được máu thịt, thế nhưng một khi người chết thì không cảm ứng được nữa.
Sở Ly cau mày nghĩ một hồi, linh quang lóe lên.
Thiên Ma châu chậm rãi bay xuống tim, tức thì máu tươi quanh thân đã biến thành sông dài biển rộng, rót lực lượng vô cùng vô tận về các nơi quanh thân thể của hắn.
Sở Ly áp chế hào khí và kích động muốn đấu tranh với thiên nhiên, kiềm chế tâm tư đang cuồn cuộn, bắt đầu thi triển thần thông Thông Thiên triệt địa.
Dưới thần thông Thông Thiên triệt địa, hắn thần du ở phía chân trời, cảm ứng trở nên càng ngày càng nhạy cảm, càng linh động hơn nữa, y theo cảm ứng từ sợi tóc kia mà lần theo.
Thân thể hắn lóe lên rồi biến mất, rất nhanh đã hiện ra ở giữa một ngọn núi, trong một khu rừng rậm rạp.
Hắn cúi đầu nhìn một nấm mồ ở dưới chân, thông qua Đại Viên Kính Trí, hắn đã nhìn thấy trong đất bùn có một bộ thi thể đang nằm đó.
Song chưởng ấn xuống đất, một nguồn lực lượng vô hình tràn vào, nhẹ nhàng nhấn một cái.
Ầm, một tiếng vang trầm thấp vang vọng, bùn đất nổ tung, một bộ thi thể chậm rãi bay lên, như được hai tay nâng lên, trên người mặc nội y, trên khuôn mặt hiện lên màu xanh.
Trong lòng Sở Ly lạnh như băng, không đau khổ không buồn vui đánh giá cỗ thi thể này, đây có lẽ chính là Hồ tuần phủ.
Xem sắc mặt của đối phương, hẳn là từng chịu đựng một loại thủ pháp phân cân thác cốt, thúc giục tinh lực đi ngược chiều, tất nhiên sẽ là cái chết vô cùng thống khổ.
Nhìn thi thể của hắn cũng không bị phá hoại, hiển nhiên không phải là báo thù, mà là như bức cung, là muốn từ trong miệng của Hồ tuần phủ hỏi ra món đồ gì đó.
Ánh mắt của hắn như điện, xem qua mỗi một tấc da thịt của Hồ tuần phủ, muốn có được manh mối, tốt nhất là thứ gì đó có thể cho hắn manh mối rõ ràng.
Hắn bỗng nhiên vặn tay của Hồ tuần phủ bung ra, một khối vải rơi vào trong mắt hắn.
Cầm tấm vải này, hắn lần nữa thúc giục thần thông Thông Thiên triệt địa.
Nếu là bình thường, thần thông Thông Thiên triệt địa rất khó thông qua vải vóc để tìm được người.
Mà lúc này hắn lại như có thần trợ giúp, cảm ứng nhạy cảm tới cực điểm.
Hắn lóe lên rồi lập tức biến mất, xuất hiện ở trong một nhà dân ở Bạch Vân thành.
Trong phòng có một nam nhân đang khoanh chân luyện công ở trên giường nhỏ, bỗng nhiên hắn mở mắt ra, đã phát hiện ra Sở Ly xuất hiện ở trong sân.
Sở Ly lóe lên đi tới trước người của hắn.
Đây là một trung niên thấp bé gầy gò, xấu xí, khuôn mặt hèn mọn, nhìn qua không giống người tốt, càng không giống cao thủ hàng đầu.
Hắn ra quyền đánh về phía Sở Ly, mơ hồ có tiếng rít chói tai, giống như một thanh kiếm đâm về phía trước vậy.
Sở Ly không tránh không né, xông thẳng tới.
- Ầm!
Sở Ly trúng một chưởng, lập tức dùng một quyền đánh bay trung niên thấp bé.
Thân pháp của Sở Ly quá nhanh, trung niên thấp bé lại không nghĩ tới hắn sẽ không tránh không né cho nên không kịp tránh ra, thân thể rắn chắc đã trúng một quyền của Sở Ly.
Bước chân của Sở Ly hơi ngừng lại, lần nữa bắn qua, lại một quyền nặng nề đánh trúng thân thể của đối phương.
- Ầm!
Trung niên thấp bé lún vào bên trong tường, cũng đánh trúng Sở Ly một quyền.
Sở Ly không để ý tới quyền kình của hắn mà cướp trước hai bước điểm trúng huyệt đạo của hắn.
Ngực hắn mơ hồ đau đớn, giống như bị hai kiếm đâm trúng ngực vậy.
Quyền pháp của trung niên thấp bé này giống như kiếm pháp vậy, quyền kình kỳ dị như kiếm, ác liệt vô cùng, đáng tiếc lại gặp phải Sở Ly tràn ngập lửa giận.
Hắn ném trung niên thấp bé lên giường nhỏ, chậm rãi nói:
- Ngươi đã giết Hồ tuần phủ đúng không?
Trung niên thấp bé lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, nhắm mắt lại.
Sở Ly triệt hồi Thiên Ma châu, cảm giác đói bụng lập tức kéo tới.
Hắn không để ý tới chuyện này mà trực tiếp vỗ một chưởng vào đan điền của trung niên thấp bé này.
- Ngươi...
Trung niên thấp bé dùng ánh mắt thâm độc trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt rất không cam lòng.
Rõ ràng mình có thể thúc giục bí thuật, thế nhưng động tác của tên này quá mạnh quá nhanh, hắn còn chưa kịp thúc giục thì bị hạn chế, thật là uất ức!
Lần này, võ công của mình bị phế, ngày hôm nay sẽ không có cách nào may mắn thoát khỏi vận mệnh, chỉ có thể chờ chết mà thôi!
Sở Ly lạnh nhạt nói:
- Vì sao ngươi lại giết Hồ tuần phủ?
- Ngươi có thân phận gì?
- Muốn hỏi Hồ tuần phủ chuyện gì?
- Ngươi có đồng bạn ở Bạch Vân thành hay không?
- Có đồng bọn ở Thần Đô hay không?
- Nếu như Hồ tuần phủ cái gì cũng không biết, vì sao các ngươi không tha cho hắn một con đường sống?
- Được rồi, nếu ngươi nghĩ như vậy, không coi mạng người là chuyện gì to tát, như vậy ta chỉ có thể học các ngươi, đưa ngươi tới thế giới cực lạc mà thôi.
Trung niên thấp bé nhắm mắt lại không nói một lời, Sở Ly thì lại hỏi từng câu từng câu, dường như không cần đối phương trả lời vậy.
Hắn đã có nhìn thấy đáp án ở trong đầu đối phương, sắc mặt càng ngày càng trở nên khó coi.
Sở Ly bỗng nhiên ấn ra một chưởng vào ngực hắn, trung niên thấp bé tức thì trợn mắt lên, lập tức lộ ra nụ cười gằn trào phúng, chậm rãi không còn khí tức gì nữa.
Sở Ly nhấc hắn lên, lóe lên rồi biến mất, đi tới bên cạnh thi thể của Hồ tuần phủ, quăng vào trong cái hố trước đó, hắn lần nữa biến mất, lại xuất hiện ở bên trong phủ của Quách Tái Hưng.
Hắn nói chuyện này ra cho Quách Tái Hưng nghe, Quách Tái Hưng vừa nghe đã tìm được thi thể của Hồ tuần phủ, vội vã phái người đi tiếp đón.
Sở Ly thì lại trở lại tòa nhà của Hàn Phi.
Hàn Phi đang ở trong viện chờ hắn.
Đèn lồng trong sân chiếu rọi chẳng khác nào ban ngày.
- Hàn huynh, sai người đi nấu ăn đi, ta đói!
Sở Ly ngồi vào phía đối diện hắn.
Hàn Phi thấy sắc mặt của hắn không dễ nhìn, ngoắc ngoắc tay phân phó nha hoàn, lại rót ra một chén rượu cho hắn:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Đã tìm được Hồ tuần phủ.
Sở Ly trầm giọng nói.
- Là chết hay còn sống?
Hàn Phi vội hỏi.
- Chết rồi.
Sở Ly than thở.
Hàn Phi cũng thở dài, bưng chén bạc lên rồi uống một hơi cạn sạch:
- Mỗi người đều có số mạng riêng, ai cũng không ngăn cản được... Là ai làm vậy?
- Quang Minh Thánh giáo.
Sở Ly lạnh lùng nói.
- Sao Hồ tuần phủ lại có dính líu quan hệ với Quang Minh Thánh giáo cơ chứ?
Hàn Phi nghi ngờ nói:
- Không phải Quang Minh Thánh giáo là giáo phái của Đại Ly sao? Sao chạy đến bên này tìm Hồ tuần phủ gây phiền phức chứ, lẽ nào Hồ tuần phủ ẩn giấu thân phận của mình sao?
Sở Ly lắc đầu một cái:
- Chuyện này liên quan đến một bí mật lớn, Hàn huynh không biết thì tốt hơn.
- Bí mật gì?
Hàn Phi hiếu kỳ hỏi.
Sở Ly nói:
- Sau này ta sẽ lại nói cho ngươi... Ngươi giúp ta một việc, lặng lẽ phân tán ra một tin tức.
- Tin tức gì?
Hàn Phi nói:
- Không nói cho ta bí mật mà lại bảo ta làm việc?
Sở Ly lắc đầu:
- Nói một chút là Thanh Mãng sơn giết Hồ tuần phủ.
- Thanh Mãng sơn?
Hàn Phi cười nói:
- Ngươi muốn hại Thanh Mãng sơn một cái, báo thù lúc trước sao?
Sở Ly lắc đầu nói:
- Chỉ là tiện thể mà thôi, triều đình sẽ không truy cứu Thanh Mãng sơn đâu.
- Không thành vấn đề, cứ bao ở trên người ta!
Hàn Phi gật đầu:
- Rốt cuộc là bí mật gì?
- Quang Minh Thánh giáo, chuyện này ngươi không nên biết thì hơn.
Sở Ly thở dài:
- Tốt nhất ngươi cũng tránh một chút, đừng để bọn họ quấn lấy.
- Vậy ta sẽ đi cùng với ngươi.
Hàn Phi nói:
- Chuyện bên này của ta cũng gần như xong, đi Thần Đô vui đùa một chút vậy.
-... Cũng tốt.
Sở Ly gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...