Lâm Viễn Sơn sợ hết hồn.
Sở Ly cười nói:
- Không đuổi kịp được đâu.
Lâm Viễn Sơn nhìn hai người mặc áo đen càng ngày càng gần, trong lòng âm thầm lo lắng.
Sở Ly nói:
- Ta rất hiếu kì, rốt cuộc bọn họ tìm Lâm huynh đệ ngươi để làm cái gì.
- Bí ẩn của cấm cung...
Lâm Viễn Sơn cau mày nói:
- Trong cấm cung có bí ẩn gì cơ chứ?
- Tất có mưu đồ.
Sở Ly nói:
- Đáng tiếc bọn họ chỉ bắt người, cũng không biết nguyên nhân ra sao.
Hắn vẫn hoài nghi vì sao Quang Minh Thánh giáo lại đi tới Thần Đô, không giống như là chuyên môn tới để ám sát, bây giờ nhìn lại mục tiêu là ở cấm cung.
- Bọn họ thực sự là người của Quang Minh Thánh giáo sao?
Lâm Viễn Sơn nói:
- Quang Minh Thánh giáo không nên tiến vào Đại Quý mới đúng chứ?
- Hiện tại thứ Quang Minh Thánh giáo theo đã không giống trước đó nữa.
Sở Ly nói:
- Có lẽ là đã đổi giáo chủ, lại nói hiện giờ chính là thời buổi rối loạn, không bằng, chúng ta về Thần Đô trước đi.
- Những hộ vệ kia thì sao?
- Đưa tin cho bọn họ là được rồi.
- Như vậy là tốt nhất.
Lâm Viễn Sơn nói.
Nếu như hắn đã là người mà Quang Minh Thánh giáo muốn, như vậy chính là nguyên nhân phiền phức, hắn đi trước thì mới có lợi đối với những hộ vệ cấm cung còn lại.
Tốc độ của Sở Ly tăng nhanh lên thêm một tia, khoảng cách vốn đã được rút ngắn lại một lần nữa kéo dãn ra.
Sắc mặt của hai người mặc áo đen âm trầm, hai mắt lóe lên vẻ phẫn nộ.
Bọn họ đã hiểu rõ, Sở Ly đang trêu đùa mình, mang theo Lâm Viễn Sơn mà còn nhanh hơn hai người, chỉ là lại không một hơi đào tẩu, nhất định còn muốn trêu đùa hai người mình một phen, thật là đáng ghét tới cực điểm!
Bọn họ đã thúc giục bí thuật mà còn không đuổi kịp Sở Ly, như vậy lần này khỏi cần hi vọng gì nữa.
Nghĩ tới đây, bọn họ đột nhiên xoay người trở về.
Sở Ly lắc đầu thở dài một cái:
- Đều không ngốc!
Lâm Viễn Sơn nói:
- Bọn họ phải đi về đối phó những hộ vệ kia?
Sở Ly gật gật đầu nói:
- Bọn hắn làm vậy là một lòng tìm chết, chúng ta chỉ có thể tác thành cho bọn hắn mà thôi!
Hắn dứt lời lập tức tăng tốc, đảo mắt đã đuổi theo hai người mặc áo đen kia, tay phải lóe lên.
- Xì!
Một tia điện xẹt qua.
Người mặc áo đen cao gầy đột nhiên tránh ra, miễn cưỡng tránh ra khỏi một đao này, chỉ là một đao khác của Sở Ly đã lại đến.
Người mặc áo đen cao gầy tiếp tục mạnh mẽ né tránh.
Sở Ly rút ngắn khoảng cách, lần nữa hất tay đánh ra một tia điện mang.
Người mặc áo đen cao gầy đột nhiên cúi đầu, gần như nằm sát xuống đất, miễn cưỡng tránh được một đao này.
Sở Ly lắc đầu một cái, đuổi theo càng gần hơn, chỉ có mười bước mà thôi.
Hắn lại vung tay lên một cái, một đạo điện quang xuất hiện ở trên không trung.
- Sưu!
Phi đao như cắt không khí mà bắn tới, tốc độ càng nhanh hơn một phần.
Một người mặc áo đen thấp bé khác phát hiện ra chuyện không ổn, báo động mới vừa xuất hiện thì phản ứng của hắn đã không kịp nữa, phi đao bắn thủng ngực hắn, mang theo một chùm máu tươi bắn vào bên trong cây thông phía sau hắn.
- Lão Tỉnh!
Người mặc áo đen cao gầy hét lớn một tiếng.
Phi đao của Sở Ly lại đến.
Ánh mắt của người mặc áo đen cao gầy lấp lánh, thân thể đột nhiên co rụt lại, chiều cao trở nên giống như đồng bạn, loáng một cái đã xuất hiện ở trước người của Sở Ly, nắm đấm đã đến trước ngực hắn, nhanh đến mức vượt qua năng lực nắm giữ của ánh mắt.
Bàn tay phải của Sở Ly che ở trước ngực.
- Ầm!
Hắn và Lâm Viễn Sơn bay ra phía sau mười mấy thước.
- Ầm!
Người mặc áo đen theo sát không dừng, một quyền rồi lại một quyền, đánh cho Sở Ly không có lực để phản kích, chỉ có thể chống đỡ lại mà thôi.
Lâm Viễn Sơn kinh hãi không thôi đối với một quyền gần trong gang tấc này, hắn không thấy rõ động tác của người mặc áo đen, chỉ cảm thấy thân như đang ở trong sóng to gió lớn, như một cái thuyền nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ bị đánh đổ, nhấn chìm, mất mạng.
Một hơi đánh ra hai mươi mấy quyền, người mặc áo đen bức Sở Ly và Lâm Viễn Sơn ra phía ngoài chừng hơn một trăm thước.
Sở Ly hiểu rõ tâm tư của hắn, chờ sau khi đối phương đánh ra một quyền kế tiếp thì bỗng nhiên lóe lên biến mất ở trước mặt của người mặc áo đen, xuất hiện ở phía sau một người khác đang chữa thương, lại ấn xuống một chưởng.
- Ầm!
Người mặc áo đen đã trúng phi đao tức thì bay lên, miệng phun ra một ngụm máu.
Sở Ly cười ha hả, mang theo Lâm Viễn Sơn nhẹ nhàng rời đi.
Lâm Viễn Sơn nhìn thấy người mặc áo đen kia không đuổi theo, thở một hơi dài nhẹ nhõm nói:
- Cuối cùng cũng coi như thoát khỏi bọn họ... không phải bọn họ không sợ chết hay sao?
Sở Ly cười nói:
- Người không giống nhau, người ta không sợ chết, nhưng không có nghĩa là người ta muốn chui đầu vào rọ chết.
- Được rồi, cái này rất tốt.
Lâm Viễn Sơn cười nói:
- Chỉ cần không muốn chết là tốt rồi.
Hai người nhanh chóng rời đi, tốc độ như điện, mất một lúc đã đón đầu các hộ vệ cấm cung.
Sau đó bọn họ quyết định không nghỉ ngơi mà nhân màn đêm chạy đi, tránh cho đêm dài lắm mộng, lúc này mới chỉ có hai tên này xuất hiện, nếu như lại có thêm hai người khác, như vậy bọn họ sẽ thật sự mất mạng.
Lúc chạng vạng ngày thứ hai, mọi người mang theo vẻ khốn đốn rốt cục đã đến được Thần Đô.
Ở ngoài Thần Đô thành, Sở Ly cáo từ với bọn họ, hiện tại hắn còn chưa hoàn hồn, muốn ở trong phủ Quốc Công ngây ngốc một đoạn thời gian.
- Sở huynh, có chuyện gì thì ngươi có thể phái người đưa tin tiến cung cho ta.
Lâm Viễn Sơn có chút lưu luyến không rời nói:
- Nếu như có khó khăn mà ta có thể giúp được thì nhất định ta sẽ trợ giúp.
Sở Ly cười nói:
- Được, có việc gì thì nhất định ta sẽ mời Lâm huynh đệ ngươi hỗ trợ.
- Đừng có khách khí với ta.
Lâm Viễn Sơn nói:
- Nếu không ta sẽ không cao hứng.
Sở Ly có ân cứu mạng với hắn, lần này nếu không phải có đối phương hộ tống, cái mạng nhỏ của mình sẽ thật sự không còn, đám gia hoả hộ vệ cấm cung này không dựa dẫm được, bởi vì bản thân của bọn họ khó còn bảo toàn.
Huống chi tính nết của Sở Ly và hắn hợp nhau, có thể nói là tri kỷ.
Sở Ly nói:
- Được rồi, ta sẽ không khách khí. Có điều Lâm huynh, ngươi có việc gì thì cũng có thể đưa tin cho ta, hoặc là Bí vệ phủ, hoặc là An vương phủ, ta đều ở một chỗ, có lẽ sẽ ngây ngốc ở phủ Quốc Công mười mấy ngày rồi mới trở về đó.
- Nhất định, nhất định rồi. Nếu như có việc ta sẽ làm phiền Sở huynh ngươi.
Lâm Viễn Sơn cười nói.
Sở Ly nói:
- Bình thường Lâm huynh đệ có thể xuất cung được không?
Lâm Viễn Sơn lắc đầu nói:
- Không thể ra khỏi cung.
- Như vậy thực sự đáng tiếc, lần sau xuất cung, chúng ta gặp mặt lại vậy.
Sở Ly cười nói:
- Khi đó sẽ uống cho đã một phen!
- Được!
Lâm Viễn Sơn cười nói.
Sở Ly ôm quyền một cái, xoay người rời đi, tuấn mã thì nhờ Lâm Viễn Sơn đưa đến An vương phủ, hắn thì trực tiếp thúc giục khinh công trở về bên kia.
Hắn tiến vào rừng cây, sau một khắc đã xuất hiện ở trong Ngọc Thi đảo của phủ Quốc Công.
Ánh trời chiều chiếu đỏ tiểu đình, Tiêu Thi đang đánh đàn ở bên trong tiểu đình, hắn vừa xuất hiện, tiếng đàn đã im bặt đi.
Nàng mặc một bộ y phục màu trắng, khuôn mặt tuyệt mỹ như ngọc trắng, hỏi:
- Chúng ta đi Kim Cương tự xem một chút đi.
Sở Ly nhíu nhíu mày, hỏi:
- Muốn tìm Hư An sao?
- Đúng vậy.
Tiêu Thi nhẹ nhàng gật đầu:
- Cũng không biết tiểu tử kia thế nào rồi.
- Đi thôi.
Sở Ly nói.
Hai người lập loè mấy lần, sau đó đã xuất hiện ở ngoài Kim Cương tự.
Ánh trời chiều nhuộm Kim Cương tự lụn bại tang thương thành màu vàng.
Ở dưới Đại Viên Kính Trí của Sở Ly quan chiếu, kim quang của Phật tháp bao phủ Kim Cương tự, khiến cho hắn không có cách nào dò xét được vào trong đó.
Kim quang này người ngoài không nhìn thấy, thứ mà bọn họ nhìn qua chỉ là một ngôi chùa chiền rách nát mà thôi.
Hắn tiến lên gõ gõ cửa.
Sau một hồi lâu, một tiếng cạch vang lên, một hòa thượng già nua kéo cửa ra, sau khi nhìn thấy là hai người, lại thở dài một tiếng:
- Hai vị thí chủ lại trở về rồi sao?
Sở Ly cười nói:
- Tôn giả, chúng ta muốn gặp Hư An một chút.
- Chờ chút.
Lão tăng đóng cửa lại.
Hiển nhiên hắn không có ý tứ để hai người tiến vào tự.
Tiêu Thi mạnh mẽ lườm nguýt hắn một cái, nói:
- Trở mặt không quen biết, đám xú hòa thượng này không có một ai là đồ tốt cả!
Sở Ly cười nói:
- Phật gia chú ý nhân duyên, duyên phận đã hết thì sẽ không cho vào tự, không nói ân tình.
Lại qua một hồi lâu sau, lão tăng chậm rãi đi ra:
- Hư An đang bế quan luyện công, không thể tiếp khách.
Sở Ly cau mày:
- Hư An bắt đầu luyện công rồi sao?
- Đúng vậy, đã bắt đầu tu luyện.
Lão tăng chậm rãi nói:
- Đứa nhỏ này phật duyên thâm hậu, chắc chắn sẽ thành Phật, hiện tại không thích hợp làm nhiễu loạn phàm tâm của nó.
Tiêu Thi vội hỏi:
- Không thể gặp mặt một chút sao?
Lão tăng lắc đầu một cái.
Tiêu Thi đưa túi y phục trên tay tới rồi nói:
- Vậy làm phiền Tôn giả đưa cái này cho Hư An dùm ta.
- A di đà phật...
Lão tăng tiếp nhận bao y phục, xoay người chậm rãi vào cửa, sau đó đóng cửa tự lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...