Bọn họ lấy rừng cây làm trung tâm, vòng quanh bốn phía một vòng một vòng khuếch tán ra bên ngoài.
Chưa tìm kiếm ra được bao xa, ước chừng chỉ một dặm thì rốt cục đã có người phát hiện ra Sở Ly.
Sở Ly đang khoanh chân ngồi ở dưới một gốc cây thông, không nhúc nhích, đỉnh đầu có sương trắng bốc hơi lên.
Tên hộ vệ phát hiện ra hắn không lớn tiếng mà cúi đầu đi tới, ghét sát miệng vào tai hắn rồi thấp giọng nói:
- Đại tổng quản, đi mau!
Sở Ly chậm rãi mở mắt ra.
Tên hộ vệ này gọi là Tống Thái Bình, cao thủ Thiên Ngoại thiên, trong chúng cao thủ của Vương phủ cũng không quá dễ thấy, tướng mạo tuấn dật nhưng tính cách lại rất nặng nề, âm thầm, không quá thích nói chuyện cùng với người khác. Vì lẽ đó sau khi mọi người quen thuộc thường thường sẽ bỏ qua hắn.
Lúc này, Tống Thái Bình nhìn chằm chằm vào Sở Ly rồi nói:
- Nếu như bị Vương gia tìm tới, nhất định người sẽ nhân cơ hội giết chết Đại tổng quản.
Sở Ly cười cợt:
- Ta không sao cả, đánh không lại thì ta vẫn có thể chạy thoát được.
- Như vậy Đại tổng quản không thể để lộ ra việc mình bị thương.
Tống Thái Bình chần chờ một lát, lại lắc lắc đầu nói:
- Bằng không nhất định Vương gia không sẽ bỏ qua cơ hội này.
Sở Ly bật cười:
- Vương gia đã nhìn thấy ta bị thương.
- Ài... cũng đúng, đầu óc của ta đã bị làm cho hồ đồ rồi!
Tống Thái Bình vỗ trán mình một cái.
Sở Ly nói:
- Không sao, hiện tại Vương gia ra sao rồi?
- Võ công của Vương gia bị phế, mọi người đều bị thương.
Tống Thái Bình bất đắc dĩ nói:
- Vị cao thủ kia của Tử Vân sơn thật là lợi hại, mọi người đều không phải là đối thủ của hắn, nếu hắn có tâm giết Vương gia, Vương gia sẽ không sống nổi.
Sở Ly than thở:
- Ai dám giết Vương gia cơ chứ?
- Như vậy cũng đúng.
Tống Thái Bình cười nói:
- Đại tổng quản phải cẩn thận, tâm tình bây giờ của Vương gia rất không được, vừa thấy ngươi thì nhất định sẽ phát tác, sẽ đổ tất cả tội lỗi lên trên người của Đại tổng quản!
Sở Ly gật gù:
- Là ta làm liên lụy tới mọi người.
- Đại tổng quản, thương thế của ngươi không sao chứ?
Tống Thái Bình nói.
Sở Ly cười nói:
- Không có gì quá đáng lo.
- Ta thấy thế này, hay là Đại tổng quản về phủ trước một bước đi.
Tống Thái Bình nói:
- Chờ Vương gia hết giận rồi lại xuất hiện, tránh cho bị Vương gia trút giận lên đầu.
Sở Ly thở dài:
- Vương gia cũng thực sự là đáng thương, tại sao lại bị phế bỏ võ công cơ chứ?
- Ai mà nói được chứ?
Tống Thái Bình cười khổ nói:
- Không còn võ công, chỉ cần là nam nhân thì sẽ không chịu được, huống hồ lại là Vương gia!
- Không thể tha thứ cho đám gia hoả Tử Vân sơn này được!
Sở Ly hừ lạnh một tiếng.
- Tổng quản, cái kia...
Tống Thái Bình nói.
Nguyện vọng lớn nhất của hắn là đừng tiếp tục chọc vào Tử Vân sơn, thân pháp quỷ mỵ, quả thật là đáng sợ.
Sở Ly nói:
- Ta chỉ có thể phụ ý tốt của Tống huynh mà thôi, chung quy vẫn phải đi gặp Vương gia một lần.
- Nhưng mà...
Tống Thái Bình vội nói.
Sở Ly cười nói:
- Yên tâm đi, nếu như Vương gia muốn giết ta thật thì ta sẽ đào tẩu.
- Ài... được rồi.
Tống Thái Bình bất đắc dĩ nhìn về phía Sở Ly một chút.
Hắn cảm thấy Đại tổng quản bị thương như vậy mà còn muốn đi xem Vương gia, quả thật là có chút cổ hủ. Một chưởng lúc trước của Vương gia quả thực là làm cho người ta thất vọng, nhưng Đại tổng quản lại giống như không có chuyện gì vậy, không ngại một chút nào, như vậy cũng quá trung tâm đi rồi!
Sở Ly nói:
- Đi thôi, ta và ngươi đồng thời trở về.
-... Đại tổng quản, thực sự phải đi về sao?
Tống Thái Bình nói.
Sở Ly gật gù.
- Được rồi.
Tống Thái Bình không nói thêm nữa, hai người cùng nhau trở về.
An vương đang ngồi ở trước lửa trại, trên mặt hiện lên vẻ mờ mịt ảm đạm.
Nghĩ đến mình phải cần năm năm nữa mới có thể khôi phục lại tu vi, trong lòng hắn đã tràn ngập lửa giận, hận không thể băm Cảnh Hoa Vinh kia ngàn đao, làm cho đối phương chết không toàn thây.
Nhưng hắn cũng biết, mình không làm gì được Cảnh Hoa Vinh.
Cảnh Hoa Vinh là đệ tử đời trước của Tử Vân sơn, ở trên Tử Vân sơn, cao thủ của triều đình có lợi hại đến đâu thì cũng không dám lên Tử Vân sơn. Đây là ước định của triều đình và bốn Đại tông phái mà thành hiểu ngầm, ai phá hoại ước định đầu tiên, hậu quả khó liệu.
Cho dù phụ hoàng biết võ công của mình bị người của Tử Vân sơn phế thì cũng sẽ không ra mặt thay mình, mà chỉ có thể trách mình không có bản lĩnh mà thôi.
Ở trong mắt của phụ hoàng, chỉ cần người không chết là được, không chết thì người sẽ không ra mặt thay cho nhi tử mình.
- Vương gia, Đại tổng quản đã trở về.
Hư Ninh mở miệng nói.
An vương đột nhiên trợn to mắt lên, lạnh lùng nhìn về phía Sở Ly đang chậm rãi đi đến.
Sắc mặt Sở Ly tái nhợt, ôm quyền một cái nói:
- Vương gia, ta đã trở về.
- Ngươi trở về làm gì vậy?
An vương lạnh lùng nói:
- Không nhân cơ hội chạy thoát, trở về đến tự chui đầu vào lưới hay sao?
Sở Ly cười nói:
- Bảo vệ Vương gia là chức trách của ta, sao có thể chạy đi được chứ?
- Ngươi thật là tận chức đó!
An vương cắn răng, gắt gao trừng mắt nhìn hắn:
- Nếu không phải vì ngươi thì người của Tử Vân sơn sẽ không tới, Cảnh Hoa Vinh kia vì buộc ngươi hiện thân mà đã làm tổn thương ta, ngươi trốn ở một bên, xem ta bị thương, cố ý không ra, có đúng hay không?
Sở Ly nói:
- Ta chỉ lo liên lụy tới mọi người cho nên mới trốn ra xa, lời ấy của Vương gia là có ý gì? Bọn họ chạy về đối phó với Vương gia hay sao?
- Hừ!
An vương cắn răng cười lạnh nói:
- Trốn ra xa? Nếu như thoát đủ xa, làm sao hắn lại chạy tới tìm chúng ta được chứ?
Sở Ly lắc đầu một cái:
- Bọn họ cho rằng mọi người người đông thế mạnh, ta sẽ chạy về tìm mọi người che chở.
- Vậy sao ngươi không trở về?
- Vương gia, khinh công của hai người bọn họ quá lợi hại, ta trở về cũng không có tác dụng gì cả.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Không biết Vương gia bị thương có nặng hay không?
- Không nặng!
An vương nghiến răng nghiến lợi nói.
Sở Ly thở một hơi dài nhẹ nhõm:
- Vậy thì tốt rồi.
Hư Ninh nói:
- Võ công của Vương gia đã bị phế bỏ, thương thế trên thân thể cũng rất nặng.
- Võ công đã bị phế bỏ?
Sở Ly giật nảy cả mình, kinh ngạc nói:
- Không thể nào? Người của Tử Vân sơn phế võ công của Vương gia để làm gì chứ?
Hư Ninh thở dài:
- Có lẽ là sợ Vương gia trả thù.
Vương gia có võ công cao thâm và Vương gia không còn võ công, trọng lượng khi lên tiếng sẽ tuyệt nhiên không giống lúc trước nữa.
Thiên hạ ngày nay đều lấy võ học làm đầu, võ công mạnh mẽ là thứ căn bản, cho dù hoàng tử cũng không phải là ngoại lệ, võ công mạnh yếu là tiêu chuẩn quan trọng để kế thừa ngôi vị hoàng đế, võ công quá yếu, sau khi leo lên ngôi vị hoàng đế cũng sẽ không thể trở thành cao thủ Thiên Thần được.
Sở Ly cau mày nói:
- Tâm tư thật là ác độc... Khi nào võ công của Vương gia mới có thể khôi phục lại được?
- Ba năm là được rồi.
Hư Ninh nói:
- Đại tổng quản, chuyện quan trọng nhất hiện tại chính là thân thể của Vương gia.
Sở Ly nhìn về phía An vương.
Hai mắt của An vương như muốn phun ra lửa, gắt gao trừng mắt nhìn vào hắn:
- Người đâu!
Trịnh Lập Đức sắc mặt khô vàng, khí tức suy yếu vội vã đáp một tiếng:
- Vương gia!
Các hộ vệ cảm thấy không ổn, sợ rằng Vương gia sẽ hạ lệnh giết chết Đại tổng quản!
An vương trừng mắt nhìn Sở Ly, chậm rãi nói:
- Đại tổng quản đã khổ cực như vậy, làm cho Đại tổng quản chút thức ăn đi!
-... Vâng.
Trịnh Lập Đức lấy làm kinh hãi, vội vã đồng ý một tiếng.
Sở Ly ôm quyền:
- Đa tạ Vương gia.
- Ăn thật ngon đi.
An vương lạnh lùng nói:
- Vương phủ chúng ta còn cần phải dựa vào ngươi chống đỡ!
- Vâng, việc nghĩa chẳng từ nan!
Sở Ly chậm rãi nói.
Hư Ninh mỉm cười.
Vào thời khắc nguy nan mới thấy được bản sắc kiêu hùng, bình thường vừa kích động, khí lượng chật hẹp, thế nhưng đến lúc mấu chốt An vương vẫn có thể nhẫn nhịn lửa giận mà người thường không thể nhẫn nhịn, đè tất cả kích động xuống, đây là cách làm có lợi nhất đối với ngôi vị hoàng đế.
Sở Ly ngồi vào phía đối diện với An vương, ăn món ăn dân dã Trịnh Lập Đức đưa lên, vừa ăn vừa hỏi:
- Thân thể của Vương gia bị thương gì vậy?
Sắc mặt của An vương lần nữa âm trầm lại.
Hư Ninh lắc đầu nói:
- Lục phủ ngũ tạng đều bị thương, sợ rằng trong thời gian ngắn sẽ không dễ khỏi được.
Thương thế trí mạng nhất của An vương là hai thận, đã triệt để bị hủy diệt, không chỉ là kinh mạch bị thương không thôi. Nếu không phải lục phủ ngũ tạng của hắn đều mạnh mẽ, lại thêm linh dược chống đỡ thì lúc này đã mất mạng từ lâu rồi.
Một chưởng này của Cảnh Hoa Vinh tàn nhẫn tới cực điểm, hai thận bị hủy diệt, tuyệt dòng dõi của An vương, An vương không có nhi tử, hầu như đã đứt đoạn mất con đường kế vị.
Nếu như chưa tuyệt tự thì còn có khả năng kế vị, một khi kế vị, sỉ nhục ngày hôm nay sao có thể quên được chứ, cho nên một chưởng này của Cảnh Hoa Vinh đã tiêu diệt đi khả năng này.
Hắn làm một người đứng xem, rất kính nể thủ đoạn của Cảnh Hoa Vinh, tuy tàn nhẫn, thế nhưng cũng trừ sạch hậu hoạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...