Lục Ngọc Dung từ tốn nói:
- Ngươi còn biết sợ Vương gia không cao hứng hay sao?
- Cảnh Vương tiền đồ vô lượng, đương nhiên phải nịnh bợ một chút rồi.
Sở Ly cười nói.
Lục Ngọc Dung hừ lạnh một tiếng, lời này của hắn lộ ra mấy phần châm chọc.
Sở Ly nói:
- Chúng ta cũng không có gì có thể nói, ta cũng nên đi rồi!
Lục Ngọc Dung duỗi duỗi tay, cùng hắn đi ra ngoài.
Sở Ly lắc đầu than thở:
- Hoàng thượng coi ta là đá mài dao của An vương, ngươi coi ta là đá mài dao của Lãnh Phong, xem ra số mệnh của ta là vậy rồi!
Hắn lập tức nhìn thấu thủ đoạn của Lục Ngọc Dung, đang dùng mình để mài giũa Lãnh Phong.
Lãnh Phong lớn như vậy, tuổi không nhỏ, tính cách gần như đã được định hình, cần phải dùng thủ đoạn mãnh liệt, có đủ kích thích thì mới có thể hoàn toàn thay đổi được hắn.
Tin rằng bằng vào một tát này của mình, hơn nữa lại thêm một cái tát của Lục Ngọc Dung đã đủ để làm cho Lãnh Phong ghi lòng tạc dạ, sẽ tuyệt nhiên không giống so với trước đó nữa.
Y theo ngạo khí của hắn, nhất định sẽ liều mạng cố gắng ở trong phủ Quốc Công, muốn vượt qua mình, đánh bại mình.
Mà cho dù Cảnh Vương và Lục Vương phi đau lòng thì cũng chỉ có thể tán thưởng, cảm kích Lục Ngọc Dung. Chính bọn hắn không nhẫn tâm được như vậy cho nên mới để Lục Ngọc Dung hỗ trợ quản một chút, mài giũa hắn thành tài, xem như là một công đôi việc.
Lục Ngọc Dung nắm chắc đối với lòng người, lợi dụng đối với tình thế đều vượt qua người ta một bậc, kế sách nhìn như vô dụng, chỉ là biết thời biết thế, thế nhưng lại làm cho mình và Lãnh Phong giống như con rối vậy, bị nàng điều khiển một hồi.
Cho dù mình biết rõ như vậy thế nhưng cũng phải vui vẻ đến phối hợp, sợ rằng Lãnh Phong vẫn sẽ chẳng hay biết gì, sẽ không biết được một mảnh dụng tâm lương khổ của Lục Ngọc Dung.
Lại nói tới Lãnh Dĩnh, Sở Ly quét mắt nhìn Lãnh Dĩnh đang há hốc miệng, đờ người ra một chút, lại lắc đầu cười cười.
Hiện giờ nàng còn không biết, rất nhanh sẽ có người nói cho hắn biết.
Tất cả những chuyện này chỉ gạt Lãnh Phong, xem Lãnh Phong có thể vươn lên được hay không mà thôi.
Sở Ly phỏng đoán, nếu như Lãnh Phong không thể vùi đầu nỗ lực, như vậy sợ rằng Cảnh Vương sẽ thực sự tuyệt vọng đối với hắn.
Loại ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên ở trong đầu của Sở Ly mà thôi.
- Không phải ai cũng có tư cách làm đá mài dao.
Lục Ngọc Dung nói.
Hai người bước ra cửa đại sảnh, đứng lại ở cửa đại sảnh.
Sở Ly nói:
- Bên An vương kia ta đã nhận mệnh, bên Lãnh Phong này thì sao? Ngươi phải bồi thường cho ta một chút chứ!
Lục Ngọc Dung cảnh giác liếc hắn một cái:
- Lần này so với lần trước ngươi chiếm tiện nghi coi như là hòa nhau!
Sở Ly bật cười:
- Ta chỉ có được hai vị cao thủ Thiên Ngoại thiên, Lãnh Phong thì sao chứ? Hắn có thể điều động được bao nhiêu cao thủ Thiên Ngoại thiên đây? Phiền phức của ta lớn thế nào không phải là ngươi không biết!
- Có nhiều cao thủ Thiên Ngoại thiên hơn nữa thì có ích lợi gì đối với ngươi cơ chứ?
Lục Ngọc Dung tức giận nói:
- Khỏi nói nữa, lần này coi như hòa nhau!
Sở Ly dựng thẳng bốn ngón tay lên, nói:
- Lại thêm bốn vị cao thủ Thiên Ngoại thiên nữa!
- Không được!
Lục Ngọc Dung lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng quá tham lam nha, bốn... Nếu như lại thêm bốn người nữa thì phủ Quốc Công chúng ta sẽ bị đào hết người!
Sở Ly cười ha hả.
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:
- Ngươi cười cái gì!
Sở Ly lắc đầu:
- Phủ Quốc Công các ngươi thế nào ta còn không biết sao? Mười người lấy ra hết cũng không tới mức như vậy!
- Nào có nhiều như vậy cơ chứ?
Lục Ngọc Dung nghiêm mặt nói:
- Suy nghĩ của ngươi thật là kỳ lạ, Đại Quý cũng chỉ có hơn hai trăm cao thủ Thiên Ngoại thiên, trong phủ ta chiếm mười người đã là cộng cả ta rồi!
Sở Ly cười nói:
- Ta không tin phủ Quốc Công các ngươi chỉ có mười người. Nếu như ngươi không đồng ý, vậy ta sẽ đi chịu nhận lỗi với Lãnh Phong, làm người mềm lòng vậy.
Cao thủ Thiên Ngoại thiên của Đại Quý hầu như đều xuất thân từ đại phái nhất lưu và bốn Đại tông phái.
Bọn họ có truyền thừa hơn ngàn năm, trước khi không có Đại Quý đã tồn tại, chỉ có những tông phái này mới có thắng cảnh, chỉ có tiến vào thắng cảnh thì mới có thể đột phá trở thành cao thủ Thiên Ngoại thiên được.
Phủ Quốc Công và triều đình muốn có được cao thủ Thiên Ngoại thiên, hoặc là mời chào từ những Đại tông phái này, hoặc là tự mình phái người tiến vào những Đại tông phái này. Tình cờ cũng sẽ có người có kỳ ngộ trở thành cao thủ Thiên Ngoại thiên, như Sở Ly, Hàn Phi vậy.
Cao thủ Thiên Ngoại thiên hầu như đã đạt đến đỉnh điểm của võ học.
Bọn họ chỉ có ba mục tiêu theo đuổi, hoặc là muốn che chở tông phái, hoặc là cảnh giới Thiên Thần, hoặc là vinh hoa phú quý thế tục.
Muốn che chở cho tông phái, tiêu dao tự tại, như vậy sẽ tiến vào phủ Quốc Công.
Muốn vào cảnh giới Thiên Thần, rời khỏi Thần Đô, muốn vinh hoa phú quý, cũng đi Thần Đô.
Thần Đô có vị cao thủ Thiên Thần như hoàng thượng, bọn họ hoặc có cơ hội nhìn thấy, phỏng đoán một chút tâm đắc cũng có thể biết rõ con đường tiến lên phía trước của mình.
Mà cao thủ Thiên Ngoại thiên tọa trấn bên trong tông phái sẽ không có quá nhiều, có thêm cũng là lãng phí.
Vì lẽ đó Thần Đô đã tụ tập hơn một nửa cao thủ Thiên Ngoại thiên trong thiên hạ, mà phủ Quốc Công cũng chiếm một nửa nhỏ còn lại.
Lục Ngọc Dung hiểu rõ lòng người, lại có khuôn mặt đẹp tuyệt luân, nhìn thủ đoạn nàng lung lạc Bạch Y thần đao do hắn biết hành là có thể biết được không có mấy người có thể thoát được lòng bàn tay của nàng.
Hắn tin tưởng, nàng còn có một phần cao thủ Thiên Ngoại thiên khác giấu ở trong từng tông phái, lúc mấu chốt mới điều động ra bên ngoài.
…
Lục Ngọc Dung cười lạnh nói:
- Ngươi sẽ chịu thua với Lãnh Phong hay sao?
Sở Ly cười híp mắt nói:
- Chuyện này có gì mà không thể chứ? Để hắn đánh một cái, hắn có thể gây ra thương tổn cho ta hay sao?
- Hừ, đúng là ta đã quên da mặt của ngươi dày như tường thành!
Lục Ngọc Dung lạnh lùng nói.
Sở Ly cười híp mắt nhìn nàng.
Lục Ngọc Dung đưa tay lấy tấm lụa trắng xuống, lộ ra khuôn mặt ngọc phong tình vạn chủng, lạnh nhạt nói:
- Bốn người thì không được, quá nhiều!
Sở Ly lắc đầu:
- Không nhiều!
Lục Ngọc Dung nhíu mày lên:
- Một, nhiều nhất chỉ có thêm một người mà thôi!
- Ít hơn ba người thì ta sẽ đi bồi tội với Lãnh Phong!
Sở Ly lắc đầu nói.
Lục Ngọc Dung nhếch bờ môi đỏ, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, sóng mắt trong trẻo bao hàm vẻ lạnh lẽo.
Sở Ly cười nhìn nàng, ánh mắt của hai người đan xen ở trên không trung, chẳng khác nào kiếm đấu với kiếm, muốn nhìn thấu sơ hở của đối phương.
Lãnh Dĩnh lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía hai người.
Theo nàng thấy, hai người này đang thâm tình nhìn chăm chú vào mắt của nhau.
Trong bụng nàng rất là tức giận.
Biểu tỷ cũng thật đúng là, không thích đại ca, một mực thích tên Sở Ly này!
Tuy nói Sở Ly này có võ công lợi hại, nhưng quá thông minh, ở bên cạnh người này sẽ rất là nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hắn lừa gạt, sợ rằng có bị hắn bán sạch cũng còn không biết mình đã bị bán!
- Hai người!
Lục Ngọc Dung lạnh lùng nói:
- Vượt qua hai người, ngươi muốn đi bồi tội thì cứ tùy tiện, ta tuyệt không cản ngươi!
Sở Ly gật đầu cười nói:
- Được rồi, hai người thì hai người!
Lục Ngọc Dung cắn chặt hàm răng, oán hận nói:
- Tính toán chi li, ngươi thật không phải là nam nhân!
Sở Ly cười nói:
- Ta cũng bị bức ép bất đắc dĩ, nếu như phủ Dật Quốc Công chúng ta trở thành trò cười, các ngươi cũng không chiếm được lợi ích gì cả. Phủ Quốc Công trong thiên hạ có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục mà!
- Không nhọc ngươi nhắc nhở!
Lục Ngọc Dung cắn răng hừ lạnh nói.
Lãnh Dĩnh có chút mơ hồ, không biết hai người đang nói cái gì, xem dáng vẻ của biểu tỷ, dường như đang bị bắt nạt vậy.
Ài… Nữ nhân lợi hại như biểu tỷ, đại ca không hàng phục được, cũng chỉ có Sở Ly mới có thể ép được tỷ ấy.
Nghĩ qua, hai người này là rất xứng đôi, khó trách biểu tỷ lại yêu thích hắn!
Sở Ly cười nói:
- Bị ngươi lợi dụng xong, ta cũng nên biết điều cáo từ rồi!
- Hừ, ta sẽ tiễn ngươi!
Lục Ngọc Dung làm mặt lạnh hừ lạnh nói.
Sở Ly cười ôm quyền một cái với Lãnh Dĩnh, sau đó đi ra ngoài cửa.
Lãnh Dĩnh cũng đi theo ra bên ngoài đưa tiễn hắn.
Đến cửa lớn của Vương phủ, Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói:
- Sở Ly, ta cảm thấy ngươi rất thích hợp để tu luyện Kim Thân La Hán thần công kia!
Sở Ly nhíu nhíu mày.
Lục Ngọc Dung nói:
- Đoạt từ trên tay của An vương... phật pháp của ngươi thâm hậu, tu luyện nó thì nhất định sẽ có tiến triển cực nhanh, tăng nhanh như gió!
Sở Ly nở một nụ cười, lắc đầu một cái:
- Kim Thân La Hán thần công là truyền thụ quán đỉnh... Yên tâm đi, ta không động được vào đâu!
- Vậy thì tốt.
Lục Ngọc Dung nở một nụ cười.
Nàng không tin Sở Ly không động tâm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...