Sở Ly cười nói:
- Vậy ta sẽ tránh đi một chút.
- Trốn thế nào được chứ?
Lục Ngọc Dung nói.
Sở Ly nói:
- Bế quan, ta cũng học An vương điện hạ, bế quan... Đa tạ Vương gia!
Cảnh Vương vung vung tay cười nói:
- Ngươi giúp bản vương một lần, bản vương há có thể trơ mắt nhìn ngươi chịu thiệt được chứ... Được rồi, ta không quấy rầy các ngươi nói chuyện nữa, người trẻ tuổi các ngươi nói chuyện không giống như người có tuổi như ta.
Sở Ly ôm quyền một cái.
Mặt của Lục Ngọc Dung thì lại không hề có chút cảm xúc nào cả.
Chờ Cảnh Vương rời đi, Lục Ngọc Dung trừng mắt nhìn Sở Ly một chút.
Sở Ly cười nói:
- Chuyện đại hôn đã bắt đầu chuẩn bị, người của phủ Quốc Công các ngươi lúc nào mới đến?
Lục Ngọc Dung khẽ nhíu mày:
- Công tử Tống gia bị đâm, còn chưa tra ra được là ai ra tay sao?
Sở Ly lắc đầu.
Lục Ngọc Dung nói:
- Bằng vào thần thông của ngươi cũng không được sao?
- Người đã chết rồi.
Sở Ly nói.
- Thủ đoạn đủ tuyệt tình... Lần này đại hôn, ta thấy không hẳn đã có thể trôi qua yên bình!
Lục Ngọc Dung nhíu mày nói:
- Sợ rằng triều đình sẽ âm thầm ra tay, các môn các phái cũng có người thông minh, chắc chắn sẽ nắm lấy cơ hội, như vậy, quả thực phủ Dật Quốc Công các ngươi đã thành công địch của mọi người rồi!
Sở Ly nói:
- Lục cô nương có ý gì tốt không?
- Không có.
- Vậy thì chỉ có thể cử hành đại hôn sớm mà thôi.
Sở Ly nói:
- Trước tiên cứ thành thân rồi lại nói, còn chuyện sau đó, có thể bù đắp thì bù đắp, đoàn người cũng không thể nói cái gì được.
-... Ý tưởng này cũng không rồi.
Lục Ngọc Dung khẽ gật đầu:
- Nhưng có hiềm yếu thế.
Sở Ly than thở:
- Yếu thế thì yếu thế đi, Đại công tử và Tống tiểu thư tình thâm, nếu như thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai người không thể ở cùng nhau... như vậy ta thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!
Lục Ngọc Dung hừ lạnh một tiếng:
- Không hẳn Tiêu Thiết Ưng đã đồng ý chuyện này!
Sở Ly cười cợt.
Đối phó với Tiêu Thiết Ưng, hắn có đòn sát thủ, chính là Tiêu Thi.
Tiêu Thiết Ưng có cường ngạnh hơn nữa lợi hại đến đâu, đụng phải muội muội thì cũng không thể làm gì, cuối cùng cũng sẽ phải khuất phục.
- Ầm!
Một tiếng vang trầm thấp vang vọng, Lãnh Phong đạp vào cánh cửa lớn một cước, sải bước xông tới, nổi giận đùng đùng đi tới gần Sở Ly.
Sở Ly cười nói:
- Ai da, không phải Phong thế tử đã chết rồi sao?
Gương mặt tuấn tú của Lãnh Phong rất lạnh lẽo, chỉ vào Lục Ngọc Dung rồi quát lên:
- Biểu muội, tại sao lại gặp hắn chứ?
Lục Ngọc Dung lạnh nhạt quét mắt nhìn hắn một chút.
Lãnh Dĩnh chạy vào, thở hồng hộc, có chút lo lắng nhìn về phía Lục Ngọc Dung:
- Biểu tỷ, muội không thể ngăn cản được huynh ấy.
Lục Ngọc Dung khoát tay nói:
- Quên đi, khỏi cần để ý đến hắn.
Lãnh Phong hừ lạnh nói:
- Biểu muội, xem ra muội thực sự thích tiểu tử này, rốt cuộc hắn có cái gì tốt cơ chứ?
Lục Ngọc Dung cũng không thèm nhìn hắn.
Sở Ly nhìn về phía Lục Ngọc Dung:
- Hiện giờ hắn là thị vệ của phủ Quốc Công các ngươi đúng không?
- Đúng, là tạp dịch.
Lục Ngọc Dung nói.
Sở Ly lắc lắc đầu nói:
- Không phải phủ quy của phủ Quốc Công phủ các ngươi cực nghiêm hay sao? Tạp dịch không có phẩm cấp mà còn thể có uy phong như vậy sao? Thực sự là mở mang tầm mắt đó!
- Họ Sở, dù ta không có phẩm cấp gì thì cũng là hoàng Thế tử!
Lãnh Phong ngạo nghễ hừ lạnh nói.
Sở Ly than thở:
- Hoàng Thế tử... nếu như ngươi đụng phải đệ tử của Quang Minh Thánh giáo, lại hô to một tiếng như thế, xem ta có cứu mạng ngươi hay không!
- Hừ, vậy thì như thế nào chứ?
Lãnh Phong trầm giọng nói:
- Ta là hoàng Thế tử, bên người có đầy đủ hộ vệ, đệ tử Quang Minh Thánh giáo không tới gần được... Mà Sở Ly ngươi, chỉ có thể làm hộ vệ của ta mà thôi.
Sở Ly quay đầu nói:
- Nếu như ta cho hắn một tát, phủ Quốc Công các ngươi sẽ không ra mặt thay hắn chứ?
Lãnh Phong không khỏi lui về phía sau một bước, chỉ là hắn lại lập tức giận dữ vì sự nhu nhược của mình, hắn giận tím mặt quát lên:
- Được, đến đây, ngươi tát ta một cái thử xem, ta...
- Phanh!
Sở Ly đưa tay đánh ra một tát.
Lãnh Phong khó có thể tin được trợn mắt lên, che mặt.
Đôi mắt sáng của Lãnh Dĩnh cũng trừng lớn.
Lục Ngọc Dung lắc đầu một cái, nàng biết sẽ là kết quả này.
- Người đâu!
Lãnh Phong nổi giận gầm lên một tiếng.
- Có!
Sáu tên hộ vệ theo tiếng của hắn lập tức tiến vào phòng khách.
Lãnh Phong chỉ tay vào Sở Ly, cắn răng quát lên:
- Bắt hắn làm thịt cho ta!
- Vâng!
Sáu tên hộ vệ trầm giọng đáp, đánh về phía Sở Ly.
Lục Ngọc Dung nhìn Sở Ly bên trong ở sáu người vây công mà vẫn thành thạo điêu luyện né tránh, nàng lạnh nhạt nói:
- Đến phủ Quốc Công, ngươi còn dám nói mình là hoàng Thế tử thì đừng có trách ta vô tình!
Sở Ly không vội thu thập sáu tên hộ vệ này, hắn muốn xem Lục Ngọc Dung sẽ xử lý như thế nào.
- Đi phủ Quốc Công thì đương nhiên ta sẽ không nói ra thân phận của mình, nhưng đây là Vương phủ!
Lãnh Phong thả cánh tay trên mặt xuống, mặt đau rát, hắn lạnh lùng nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ không làm cho phụ vương mất mặt... Nhất định ta phải giết họ Sở này!
Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng bị đánh một lần nào, cho dù phụ vương thì cũng chưa từng đánh hắn. Không ngờ lúc này lại bị một thị vệ đánh vào mặt, không giết đối phương thì sao hắn có mặt mũi đi gặp người ta cơ chứ?
Lục Ngọc Dung gật đầu nói:
- Được, giết hắn đi, ta cũng muốn giết hắn!
Lãnh Phong lập tức vui mừng khôn xiết.
Lục Ngọc Dung nói:
- Giết hắn, sau đó thúc thúc sẽ tưởng thưởng cho ngươi!
- Thật sao?
Lãnh Phong vội hỏi.
Lục Ngọc Dung nói:
- Thật, nếu như ngươi giết hắn, thúc cũng không phí tâm tư lung lạc hắn, mời hắn qua phủ nói chuyện.
Sắc mặt của Lãnh Phong hơi thay đổi.
Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói:
- Lần này không phải là ta đưa thiệp mời, là thúc thúc tự mình đề tên, ngươi xem đó mà làm, ta đi đây!
Nàng dứt lời xoay người đi ra ngoài, hừ lạnh nói:
- Đừng có làm mất mặt xấu hổ, tất cả dừng tay cho ta!
Sáu tên hộ vệ chần chờ, người nhẹ nhàng lùi về phía sau.
Lãnh Phong không phục trừng mắt nhìn Sở Ly.
Tên này có tài cán gì mà lại khiến cho phụ thân coi trọng như vậy chứ!
Sở Ly lắc đầu thở dài:
- Phong Thế tử, theo ta thấy, ngươi không khác biệt gì Lãnh Đào cả, đều là kẻ giống nhau, giá áo túi cơm. Ngoại trừ một thân phận hoàng Thế tử ra, ngươi còn có cái gì nữa chứ? Không bản lĩnh không có nhân phẩm, quả thực đã làm cho Cảnh Vương mất mặt!
- Tiến lên! Tiến lên! Giết hắn cho ta!
Lãnh Phong gào thét.
- Phanh!
Lục Ngọc Dung bỗng nhiên hất tay tát hắn một cái.
- Biểu muội!
Lãnh Phong kinh ngạc đến mức ngây người.
Lục Ngọc Dung lạnh lùng nói:
- Nếu như tiếp tục hồ đồ thì mặt mũi của Cảnh Vương phủ đều bị ngươi làm cho mất hết, cút!
- Biểu muội, muội...
Lãnh Phong khó có thể tin được trợn mắt lên, ngơ ngác nhìn nàng.
Lục Ngọc Dung lạnh lùng nhìn hắn, không có một tia cảm tình nào cả:
- Hiện giờ ta không phải biểu muội của ngươi! Hoàng Thế tử Lãnh Phong đã chết rồi, hiện tại ngươi chỉ là một tạp dịch của phủ Quốc Công, lập tức cút ra ngoài cho ta!
- Biểu tỷ...
Lãnh Dĩnh sợ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng xám, rụt rè hô lên một tiếng.
Lục Ngọc Dung không nhìn nàng, lạnh nhạt nhìn Lãnh Phong:
- Từ sáng đến tối ngoại trừ ra vẻ uy phong, ngươi đã làm được chuyện đứng đắn gì chưa? Không có một chuyện nào cả!
Sở Ly nói:
- Lục cô nương, hoàng Thế tử đang được ăn cơm ngon áo đẹp, có thể làm tạp dịch được sao?
- Làm không được thì sẽ không có cơm ăn!
Lục Ngọc Dung cười lạnh nói:
- Ta rất muốn xem xem hắn có thể làm cho bản thân mình chết đói hay không... Người đâu, mời Thế tử đi ra ngoài!
-... Vâng.
Sáu tên hộ vệ chần chờ nhìn về phía Lãnh Phong.
Lãnh Phong bỗng nhiên thả tay xuống, giận tím mặt nói:
- Biểu muội, có phải muội điên rồi không? Bởi vì hắn mà muội dám đánh ta?
Một ngày bị hai tát, mà chuyện hắn không thể nào tiếp thu được chính là, ở trước mặt người khác mà biểu muội lại làm nhục mình như vậy, lại nói chuyện khó nghe như vậy!
Lục Ngọc Dung vung vung tay lên, nói:
- Người đâu đến đây!
- Vâng, tiểu thư!
Hai nha hoàn xinh đẹp tuyệt trần nhẹ nhàng bay vào.
- Bắt hắn đi ra cho ta, lập tức đưa đến phủ Quốc Công, một khắc cũng không được chậm trễ!
Lục Ngọc Dung lạnh lùng nói.
- Vâng.
Hai nha hoàn xinh đẹp tuyệt trần dịu dàng đồng ý, sau đó mang theo một làn gió thơm đến trước mặt của Lãnh Phong.
Lãnh Phong lui về phía sau một bước, hắn biết hai thiếp thân nha hoàn của biểu muội chỉ nghe lời một mình nàng mà thôi.
- Đắc tội rồi, phong Thế tử!
Nhị nữ nở nụ cười xinh đẹp, bỗng nhiên vỗ bả vai hắn một cái, sau đó mang theo hắn rời đi.
Sáu tên hộ vệ bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, ôm quyền một cái rồi lùi ra.
Sở Ly cười nói:
- Thật là tàn nhẫn đó, dù sao cũng là hoàng Thế tử!
- Hắn cần mạnh mẽ chấn chỉnh một phen thì mới có thể thành tài được!
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:
- Ngươi cũng quá mức rồi!
- Ta đã nhịn hắn rất lâu rồi.
Sở Ly lắc đầu:
- Chỉ mong Vương gia không lấy làm phiền lòng.
Hắn đánh Lãnh Đào là bởi vì Thành vương đã trở thành thù với hắn.
Cảnh Vương vừa lấy lòng hắn thì đảo mắt hắn đã đánh nhi tử của người ta, rất không hợp với lễ, nhưng hắn thực sự không muốn nhịn Lãnh Phong nữa, cho nên mới ra tay đánh người như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...