Bạch Bào Tổng Quản

- Biểu muội, ai không hiểu chuyện chứ?

Lãnh Phong cả giận nói:

- Biểu muội, ta không phải là trẻ con nữa!

Lục Ngọc Dung không để ý tới hắn mà nói với Sở Ly:

- Không bằng, chúng ta vào lại vậy?

Sở Ly bật cười:

- Cửa nào mà không vào được chứ.

Lục Ngọc Dung liếc nhìn Lãnh Phong một chút, nói:

- Hậu hoa viên của Vương phi ở đây, chúng ta đi gặp Vương phi một chút.

Sở Ly gật gù:

- Vương gia không ở trong phủ sao?

Lục Ngọc Dung lắc đầu nói:

- Vương gia đang ở bộ binh.

Sở Ly lập tức hiểu rõ.

Nhất định chuyện Quang Minh Thánh giáo đã làm cho bộ binh rối ren lên, có một nội gian trà trộn vào, sợ rằng trên dưới bộ binh sẽ có một nhóm người bị xui xẻo.

Lục Ngọc Dung và Lãnh Dĩnh mang theo hắn đi vào trong, đều không để ý tới phản ứng của Lãnh Phong.

Gương mặt tuấn tú của Lãnh Phong rất âm trầm, rất là tức giận, rồi lại không muốn cứ như thế mà rời đi.

Hắn thấy vẻ mặt khi Lục Ngọc Dung gặp Sở Ly đặc biệt không bình thường, vừa đố kị lại phẫn hận, vừa muốn biết hai người nói cái gì đó. Lại không muốn nhìn thấy bọn họ thân cận như vậy, hắn đang giãy dụa, giày vò giữa muốn biết và không muốn biết, cho nên rất là thống khổ.

Cảm giác thống khổ này hoàn toàn chuyển hóa thành phẫn hận đối với Sở Ly, hận không thể lập tức diệt đối phương.

Trên đường đi, thỉnh thoảng có mấy nha hoàn thị vệ đi qua, tất cả đều chào hoặc ôm quyền hành lễ, Lục Ngọc Dung chẳng khác nào ở trong nhà mình, chỉ lạnh nhạt gật đầu, sau khi đi qua bốn đình viện mới đi tới hậu hoa viên.

Hậu hoa viên rất trống trải, có sáu vườn hoa, bên trong một vườn hoa có luyện võ trường, còn có một mảnh hồ nhỏ, trên hồ có tiểu đình nhà thuỷ tạ.

Lục Vương phi đang cùng với mấy nha hoàn ở đó, ngồi ở bên trong một tòa tiểu đình thưởng thức phong cảnh chung quanh.


- Cô cô, Sở Ly tới rồi.

Ba người Lục Ngọc Dung đi tới tiểu đình.

Sở Ly ôm quyền hành lễ:

- Bái kiến Vương phi.

Lục Vương phi mặc một thân xiêm y hoa lệ, y phục cao quý, mỹ lệ mà ung dung, nàng nhấc tay lên, cười tủm tỉm nói:

- Sở Đại tổng quản không cần đa lễ, làm phiền rồi.

Sở Ly nói:

- Vương phi khách khí rồi, chỉ dễ như ăn cháo mà thôi.

Lục Vương phi cười nói:

- Đều bếp trong phủ ta làm điểm tâm rất tốt, ngồi xuống nếm thử mấy khối đi.

- Vâng, đa tạ Vương phi.

Sở Ly không khách sáo nhiều mà ngồi xuống.

Lục Ngọc Dung ngồi vào bên cạnh hắn, mùi thơm nhàn nhạt u lãnh bay vào chóp mũi của hắn.

Lãnh Dĩnh ngồi vào một bên khác, hiếu kỳ lại không cam lòng đánh giá hắn, muốn nghe một chút xem hắn định làm gì.

Biểu tỷ thà rằng mắng đại ca một trận cũng phải tiếp đón Sở Ly cẩn thận, hiển nhiên trong lòng mang nhiều kỳ vọng đối với hắn. Chỉ là không biết hắn có đáp ứng được phần kỳ vọng cao này hay không.

- Sở Đại tổng quản là người ở nơi nào vậy?

Lục Vương phi nói tới việc nhà với Sở Ly, giống như phụ nhân bình thường vậy, thân thiết mà lại rất hiền hoà.

Sở Ly cũng tùy ý trò chuyện cùng với nàng.

Hai người nói một chút về phong thổ và chuyện trong võ lâm, Lãnh Dĩnh nghe vào cảm thấy say sưa ngon lành.

Chờ đến trưa, Lục Vương phi đã bày ra yến hội.

Chỉ có một mình Sở Ly, nhưng yến hội của Vương phủ lại cực kỳ long trọng, rất là long trọng.

Cảnh Vương phủ chỉ có một vị Vương phi, vì lẽ đó Lục Vương phi làm việc rất tự do.


Các thị vệ thị nữ trong phủ, hầu như tất cả đều được điều động, từng món ngon được bưng lên, đến sau đó, còn chưa thưởng thức hết thì đã lui xuống, tiếp tục dâng lên những món ăn khác.

Sở Ly thưởng thức từng món, cái bụng chẳng khác nào một cái động không đáy cả.

Sau khi hắn luyện Thiên Ma công, khẩu vị khác với người thường, một khi ăn có thể tương đương được với mười người.

Những thức ăn này chất thành một đống, làm cho bụng hắn lớn hơn trước, nhưng hắn vẫn có thể ăn được đi được, chuyện này làm cho Lãnh Dĩnh nhìn thấy vậy, đôi mắt sáng càng trừng càng lớn hơn.

Lục Vương phi ăn rất ít, chỉ gắp mấy món ăn, sau đó đã rời đi trước, để đám người Lục Ngọc Dung, Lãnh Dĩnh, Lãnh Phong bồi tiếp Sở Ly tiếp tục ăn.

- Sức ăn của ngươi thật là làm cho người ta giật mình đó!

Lục Ngọc Dung ngồi ở phía đối diện Sở Ly, lắc đầu một cái:

- Không ngờ lại có thể ăn như vậy!

- Giá áo túi cơm!

Lãnh Phong hừ lạnh một tiếng.

Sở Ly cười cợt:

- Ta tu luyện thể thuật, vì lẽ đó lực lượng thân thể đặc biệt mạnh, sức ăn cũng lớn.

- Ngươi đã từng tu qua công pháp luyện thể?

Lục Ngọc Dung nhíu mày nói:

- Là loại nào?

- Bạch Hổ luyện dương đồ.

Sở Ly lại ăn một khối thịt bò.

Lục Ngọc Dung suy nghĩ một chút:

- Bạch Hổ luyện dương đồ... đã nghe nói qua, có người nói là một loại công pháp luyện thể cực kỳ thượng thừa, nhưng thượng thừa thì cũng chỉ là công pháp luyện thể, sao ngươi có thể xông lên tới cảnh giới Tiên Thiên được chứ?

- Sau khi tới cảnh giới Tiên Thiên ta mới tu luyện.

Sở Ly nói.


Lục Ngọc Dung chậm rãi gật đầu, vậy thì chẳng trách.

- Tu vi của ngươi như thế là bởi vì luyện Bạch Hổ luyện dương đồ sao?

Sở Ly nói:

- Cũng có chút quan hệ.

Lục Ngọc Dung liếc xéo hắn một cái.

Tuy rằng Bạch Hổ luyện dương đồ tinh diệu, thế nhưng không phải là người nào cũng có thể luyện thành được.

Càng quan trọng hơn chính là, hiện tại rất ít người đi theo đường này, các tiền bối đã chứng minh đường này không thông, Sở Ly lại còn dám đi theo như thế, có thể nói là hắn gan to bằng trời.

Xem ra hắn đã luyện thành Bạch Hổ luyện dương đồ, vì lẽ đó mới có tốc độ như thế, tương tự như khinh công, khi hắn thi triển lên sẽ càng nhanh hơn, vì lẽ đó xuất kiếm mới nhanh như vậy, lực lượng của hắn mạnh, đương nhiên xuất kiếm sẽ nhanh hơn mấy phần.

Nàng đang suy nghĩ, có nên thử tìm một môn công pháp luyện thể luyện một chút hay không?

Sau đó nàng lắc đầu bật cười, Cửu thiên huyền nữ thần công của mình đã mang theo luyện thể tuyệt diệu, căn bản không cần luyện những thứ khác nữa.

- Bạch Hổ luyện dương đồ?

Lãnh Phong hừ lạnh nói:

- Đây là võ công gì chứ? Nghe cũng chưa từng nghe tới, là võ học hạng bét sao?

Sở Ly cười cợt.

Lục Ngọc Dung không tiếp lời của hắn, tránh làm cho Lãnh Phong giận quá, không thể cứu vãn được nữa.

Lãnh Dĩnh nhìn thấy vậy không đành lòng, đại ca cũng quá bị lạnh nhạt rồi.

- Biểu tỷ, Bạch Hổ luyện dương đồ là võ công gì vậy?

- Là một trong các công pháp luyện thể thượng thừa nhất, mấy trăm năm trước là tuyệt học trấn động của Bạch Hổ động.

- Bạch Hổ động?

- Có nói các ngươi cũng không biết, quên đi, ngươi tự mình tra một chút đi.

- Biểu… tỷ…

Lãnh Dĩnh sẵng giọng.

Lục Ngọc Dung cười nói:

- Ngươi là nữ nhi, không biết những chuyện này cũng không có gì, biểu ca thì không thể không biết. À, cũng đúng, từ sáng đến tối làm mò cùng những hồ bằng cẩu hữu kia, không cố gắng đọc sách, quá khiến cho người ta thất vọng!

- Đọc sách gì chứ, luyện tốt võ công là được.

Lãnh Phong không phục nói.


Lục Ngọc Dung vung tay ngọc, chẳng muốn nói với hắn nữa.

Cái gì nên học, cái gì không nên học, hắn đã là người lớn, không phải trẻ con. Biết tốt xấu nhưng vẫn đi làm, thật là không thể nói được gì nữa, nếu nói thêm gì nữa sẽ làm cho mình tức chết.

- Được rồi, cơm nước no nê, ta cũng nên cáo từ.

Sở Ly cười nói.

Lục Ngọc Dung nói:

- Vậy thì tốt, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài.

- Cũng tốt.

Sở Ly gật đầu.

Lục Ngọc Dung quay đầu nói với Lãnh Phong vừa muốn đứng lên:

- Để tự ta đi đưa hắn là được rồi, ta muốn nói riêng mấy câu.

Lãnh Phong cau mày nói:

- Biểu muội, cái này không được chứ?

Mặt ngọc của Lục Ngọc Dung trầm xuống.

Lãnh Phong vội nói:

- Biểu muội, chuyện này tình ngay lý gian...

- Câm miệng!

Lục Ngọc Dung lạnh lùng nói.

Nàng quay đầu cười cười nói với Sở Ly:

- Đi thôi.

Sở Ly cười đứng dậy, liếc mắt nhìn Lãnh Phong, lắc đầu một cái.

Lãnh Phong gắt gao trừng mắt nhìn hắn, nhìn hai người bọn họ sóng vai đi ra khỏi phòng khách, hắn cắn răng tạo thành tiếng ken két, hai bàn tay nắm chặt.

Lãnh Dĩnh bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.

Đại ca cũng thật là, đầu óc bị làm cho choáng váng, không ngừng làm những hành động ngu xuẩn. Mà nàng làm muội muội thực sự không có biện pháp nào để giúp được.

Đổi lại mình là Sở Ly thì đã trở mặt phẩy tay áo bỏ đi rồi.

Sở Ly có thể ngồi được tới giờ cũng thật là lợi hại, da mặt này dày như tường, không kém một chút nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui