Bạch Bào Tổng Quản

Thanh âm ôn nhu của Tiêu Thi vang lên:

- Sở Ly, đi vào đi!

Sở Ly đưa ánh mắt thu hồi từ trên bóng lưng uyển chuyển của Tiết vương phi, xoay người đi vào phòng.

Tiêu Thi đang nằm nghiêng ở trên giường nhỏ, chiếc chăn mỏng che lại đường cong động lòng người của nàng.

Nàng ra vẻ lười biếng, sóng mắt giống như nước lười biếng nhìn hắn:

- Ngươi lại ra tay rồi sao?

Sở Ly gật đầu.

Tiêu Thi cười nói:

- Không phải giống như ngươi nói với Tiết vương phi, vì nghĩa mà làm, không tiếc tất cả chứ?

- Lần này lời nói là nói thật.

Sở Ly cười nói:

- Không để cho bọn chúng làm vậy, thực sự ta không nhìn nổi!

- Hiếm khi thấy ngươi còn có phần hiệp nghĩa này.

Tiêu Thi mở miệng cười nói:

- Hiện tại nhất định An vương đang tức điên lên, nói không chừng sẽ trực tiếp phái người diệt ngươi trước tiên, sau đó lại giá họa cho người của Thành vương phủ.

Sở Ly lắc đầu cười cười.

Tiêu Thi thở dài:

- Mang ngươi tới Vương phủ quả thực là oan ức ngươi rồi.

Sở Ly trừng mắt nhìn nàng.

Tiêu Thi mở miệng cười nói:

- Có điều ta cảm giác Vương phủ so với phủ Quốc Công còn nhỏ hơn nhiều, kỳ quái!

- Thần Đô tấc đất tấc vàng, sao có thể như phủ Quốc Công vậy chứ, cho dù là cấm cung cũng không lớn bằng phủ Quốc Công.

Sở Ly lắc đầu nói:

- Tiểu thư, nếu như tiểu thư cảm thấy chán, chúng ta đi ra ngoài một chuyến được chứ?

Tiêu Thi cười nói:


- Đi chỗ nào?

- Phủ Quốc Công, được không?

Sở Ly cười nói.

Tiêu Thi quyến rũ liếc nhìn hắn một chút:

- Coi như ngươi thức thời, về phủ Quốc Công nhìn một chút đi!

Nàng vừa tới đây không được mấy ngày mà cũng đã nhớ nhà.

Sở Ly cởi Xá lợi phật châu trên tay xuống, đưa cho Tuyết Lăng:

- Nếu có người tới đây tìm Vương Phi thì lập tức bóp nát một viên.

- Vâng.

Tuyết Lăng cười nói:

- Khi nào công tử trở về?

- Sáng sớm ngày mai là có thể trở về rồi.

Sở Ly nói:

- Các ngươi có món đồ gì muốn mang về không?

Nhị nữ lắc đầu một cái.

Sở Ly không nói thêm nữa, khom lưng ôm lấy Tiêu Thi, sợi linh khí như tơ như tiến vào trong thân thể nàng, chậm rãi chữa trị thương thế của nàng.

Chờ hắn lập lòe mấy lần thì đã trở lại Ngọc Thi đảo trên phủ Quốc Công, thương thế của Tiêu Thi đã khôi phục một tầng, tuy rằng vẫn còn suy yếu, nhưng đã có thể cất bước như người bình thường.

Trên Ngọc Thi đảo đèn đuốc sáng choang, Tiêu Thiết Ưng đang ngồi ở bên trong tiểu đình đờ người ra.

Hai người vừa vặn xuất hiện ở bên trong tiểu đình, ở phía đối diện với Tiêu Thiết Ưng.

Trong lòng Tiêu Thiết Ưng đang tràn ngập phiền muộn. Trong lòng vẫn lo lắng về Nhị muội, không biết hiện tại nó như thế nào rồi, không biết có phải đang bị An vương bắt nạt hay không.

Nghĩ tới những chuyện này, hắn có cảm giác như bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt người. Hận không thể chạy đi An vương phủ cứu nó về.

Chợt thấy hai người xuất hiện, ánh mắt hắn trợn lớn lên.

Sở Ly thả Tiêu Thi xuống, đứng ở một bên.

Tiêu Thi cười nói với Tiêu Thiết Ưng:


- Đại ca, đại ca ở chỗ này làm gì thế?

Tiêu Thiết Ưng vội vã xoa xao mắt, nghĩ mình đang ở trong mơ.

- Đại ca. Đại ca không nằm mơ đâu!

Tiêu Thi khẽ cười nói:

- Muội lén lút hồi phủ!

- Nhị muội, thật sự là muội sao?

Tiêu Thiết Ưng lập tức đứng lên.

Tiêu Thi cười nói:

- Không phải muội thì là ai... Lúc này đã là buổi tối, một mình đại ca ở chỗ này làm gì? Ồ, muội hiểu, đang nhớ muội hả!

Tiêu Thiết Ưng có chút ngại ngùng, khoát tay một cái nói:

- Không, ta đang muốn một mình suy nghĩ một chút về một số chuyện.

Tiêu Thi khẽ cười một tiếng:

- Đại tẩu đâu rồi?

- Nàng đã về nhà mẫu thân.

Tiêu Thiết Ưng nói:

- Nhạc mẫu bị bệnh, nàng phải đi về chăm sóc.

- Không phải lừa nàng trở lại, sau đó sẽ không trở về đó chứ?

Tiêu Thi hừ lạnh nói.

Tiêu Thiết Ưng lắc lắc đầu nói:

- Là thật sự bị bệnh.... Nhạc phụ nhạc mẫu đã đồng ý việc kết hôn, một tháng sau sẽ tổ chức đại hôn, đáng tiếc Nhị muội không thể trở về.

- Làm sao lại không thể trở về được chứ?

Tiêu Thi hừ lạnh nói:

- Đến lúc đó nhất định muội sẽ trở về.


- Muội mới vừa được gả vào trong Vương phủ, có thể ra ngoài được sao?

Tiêu Thiết Ưng nhíu mày.

- Không thành vấn đề.

Tiêu Thi nói.

Tiêu Thiết Ưng tươi cười nói:

- Xem ra muội không phải chịu ủy khuất gì... Chỉ là sắc mặt rất khó coi mà thôi.

- Bị bệnh.

Tiêu Thi nói:

- Khí hậu không quen, không có gì.

Linh khí của Sở Ly vẫn còn đang lượn lờ ở bên trong thân thể nàng, làm cho nàng rất dung dung và thoải mái.

- An vương không làm gì muội sao?

Tiêu Thiết Ưng hỏi câu hỏi có chút tối nghĩa.

Hắn vẫn luôn sợ vấn đề này.

Theo hắn nghĩ, An vương căm ghét chuyện hôn sự này như vậy, sau khi Nhị muội gả đi, tuyệt đối sẽ không được sống dễ chịu. Quả thực không khác gì so với nhảy vào bên trong hố lửa, nghĩ đến những chuyện này làm cho hắn lo lắng đến mức ngủ không yên.

Tiêu Thi cười nói:

- Muội còn chưa bái đường thì đã bị bệnh, không cần quan tâm tới hắn, hắn cũng cảm thấy rất mất mặt. Có điều chuyện này như vậy cũng không khác gì chưa thành gia lập thất.

- Như vậy cũng tốt...

Tiêu Thiết Ưng thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Ánh mắt của hắn nhìn về phía Sở Ly, than thở:

- Sở Ly, khổ cực cho ngươi rồi.

- Đại công tử khách khí.

Sở Ly lắc đầu mỉm cười:

- Trong phủ không có việc lớn gì chứ?

Tiêu Thiết Ưng cười nói:

- Gió êm sóng lặng, sau khi ngươi giết mười vị cao thủ Thiên Ngoại Thiên kia, tất cả những người võ lâm kia đều rất thành thật. Ngoan ngoãn trước nay chưa từng có, cho dù là bên phủ Hoài Quốc Công cũng rất yên tĩnh, thực sự ta không quá quen đó!

Trong chốn võ lâm chỉ có hơn một trăm vị cao thủ Thiên Ngoại Thiên, Sở Ly một lần tiêu diệt mười người. Chuyện này đối với toàn bộ võ lâm cũng là chấn động lớn lao, chứ đừng nói chi là võ lâm trong cảnh nội của phủ Quốc Công, cả bọn họ gộp lại sợ rằng cũng chỉ miễn cưỡng có được mười vị cao thủ Thiên Ngoại Thiên mà thôi.

Những người này tụ lại với nhau, còn chưa đủ để phủ Quốc Công giết, phủ Quốc Công giấu diếm thực lực kinh người như vậy, bọn họ không khỏi chán ngán và thất vọng, trước khi không tích góp được đầy đủ thực lực thì bọn hắn sẽ không dám xằng bậy nữa, tránh cho bị phủ Quốc Công trấn áp.

Tiêu Thi nói:


- Hiện giờ phủ Quốc Công rất bình tĩnh, nhưng bên Vương phủ phiền phức, thực lực tổn thất lớn, dẫn đến bị người ta bắt nạt tới cửa, còn phải để Sở Ly tự mình động thủ, thế sự biến đổi đúng là không thể nào biết trước được.

Tiêu Thiết Ưng vội hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Tiêu Thi lập tức nói mọi chuyện ra một lần.

Tiêu Thiết Ưng cau mày nói:

- Thành vương... người này không dễ xử lí... Theo ta được biết, Thành vương này từ nhỏ đã bất hảo thành tính, sau khi lớn lên càng trầm trọng thêm, tùy hứng hồ đồ, tùy ý làm bậy, coi trời bằng vung!

Tiêu Thi hừ lạnh nói:

- Hoàng thượng không trừng trị hắn hay sao?

- Tính tình của hắn rất hợp với khẩu vị của hoàng thượng, lỗ mãng ngay thẳng, có sao nói vậy, không giống như Dư hoàng tử lòng dạ thâm trầm, vì lẽ đó hoàng thượng không đành lòng trừng trị hắn.

Tiêu Thiết Ưng lắc lắc đầu nói:

- Điều này cũng làm cho hắn càng ngày càng coi trời bằng vung, trêu chọc Thành vương, đây không phải là chuyện tốt.

- An vương ứng phó được chứ?

- Luận người được sủng ái ở trước mặt hoàng thượng, mười An vương cũng không sánh được với một Thành vương!

Tiêu Thiết Ưng lắc đầu nói:

- Thành vương ra tay phóng khoáng, rất có khí độ của hào khách võ lâm, cũng chiêu nạp được không ít cao thủ, các ngươi phải cẩn thận!

Tiêu Thiết Ưng móc ra một bình ngọc ở trong ngực rồi đưa cho Sở Ly:

- Trong này có mười viên Kỳ Nguyên đan, Xích dương thảo lần trước các ngươi mang về có dược lực cực mạnh, mười viên Kỳ Nguyên đan này chính thức được luyện thành từ chúng nó, so với Kỳ Nguyên đan bình thường của chúng ta còn lợi hại hơn mấy phần.

Sở Ly cười nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn.

Lần trước bọn họ đi tới Thập Vạn Đại Sơn đã thuận lợi hái một chút Xích dương thảo.

Xích dương thảo ở bên ngoài rất khan hiếm, ở phủ Quốc Công cũng không thiếu, bởi vì là vị thuốc chính để luyện chế Kỳ Nguyên đan cho nên linh dược viên trong phủ vẫn thường trồng nó. Chỉ có điều linh thổ dùng để bồi dưỡng Xích dương thảo khác nhau một trời một vực với Thập Vạn Đại Sơn cho nên làm cho dược hiệu của Xích dương thảo cũng rất khác biệt.

- Mười viên Kỳ Nguyên đan này các ngươi nên dùng cẩn thận.

Tiêu Thiết Ưng trịnh trọng giao cho hắn, nói:

- Không chỉ có thể cứu mạng, còn có thể trực tiếp khiến cho người ta khỏi hẳn, có thể nói là thánh dược, lúc mấu chốt có thể xoay chuyển càn khôn!

Sở Ly trịnh trọng gật đầu.

Kỳ Nguyên đan chỉ có thể cứu mạng, cho dù có một hơi cũng có thể cứu lại được, nhưng vết thương trên người vẫn phải chậm rãi tu dưỡng, không thể lập tức khôi phục được.

Mà Kỳ Nguyên đan trong ngực của mình thì lại có thể lập tức khôi phục thương thế, uy lực rất là kinh người.

Khi ba người đang ở Ngọc Thi đảo của phủ Quốc Công nói giỡn thì Mạnh Chấp đã dẫn theo ba thanh niên khí thế bức người đi tới vị trí thư phòng.

Mạnh Chấp để ba người chờ một chút, chính mình thì lại tiến vào thư phòng của An vương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui