Sắc mặt Tống Lưu Ảnh không biến đổi, nhưng tâm trạng đã chìm xuống.
Nàng biết Tống Cân đã tham ô không ít bạc, không dưới mười vạn, thế nhưng lại không nghĩ rằng hắn lại gan to bằng trời như vậy, lại làm ra chuyện như thế.
Tiết Ngưng Ngọc lắc đầu than thở:
- Nộp thiếu bạc thì hắn sẽ sắp xếp việc cực nhọc, hiến bạc nhiều thì có thể được phân một ít công việc thoải mái, chức vị tổng quản nội phủ này làm rất tốt, oai phong lẫm liệt, so với Vương gia còn uy phong hơn nhiều!
- Ta không tin Lý Quý không có phần.
Tống Lưu Ảnh lạnh nhạt nói.
Tiết Ngưng Ngọc nói:
- Lý Quý nào dám không lấy chứ? Nếu như hắn dám nói chuyện thì đã sớm bị Tống Cân hại rồi!
- Tiết muội muội, ngươi đừng nói lung tung!
Tống Lưu Ảnh nhíu mày nói:
- Tống Cân có hỗn trướng tới mấy cũng không dám hại người!
- Khanh khách!
Tiết Ngưng Ngọc yêu kiều cười hai tiếng, thân thể run rẩy, lắc đầu nói:
- Ở trước mặt ngươi đương nhiên Tống Cân sẽ hạ thấp người xuống, giống như một con chó già, nhưng ở trước mặt người khác thì lại là một dáng vẻ khác, đừng để cho hắn lừa bịp!
Tống Lưu Ảnh nhíu mày nói:
- Chuyện Tống Cân làm, kỳ thực trong lòng Vương gia hiểu rõ, làm sao có khả năng giấu giếm được Vương gia chứ? Chỉ là Vương gia là người rộng rãi, không đâm thủng chuyện này mà thôi, nể mặt hắn còn trung tâm cho nên không trừng phạt, một khi hắn thật sự làm quá mức, Vương gia sẽ không chút khách khí ra tay... Lão già này cũng hiểu rõ những chuyện này cho nên từ trước cho tới nay đều cảm kích ân đức, nơm nớp lo sợ, tuyệt đối không dám làm xằng bậy!
- Vậy cũng không hẳn.
Tiết Ngưng Ngọc hừ lạnh nói:
- Tâm tư của Vương gia há lại là thứ mà chúng ta có thể thấu hiểu được chứ? Ta thấy nếu như Tống Cân thức thời thì nên ngoan ngoãn dâng thư, tự từ vị trí tổng quản, nếu như ngựa nhớ chuồng, nhớ quyền vị mà để Vương gia khó chịu, như vậy sẽ không tốt... Ngươi nói đúng không, Tống tỷ tỷ?
Nàng như cười mà không phải cười nhìn chằm chằm vào Tống Lưu Ảnh, khóe miệng mang theo nụ cười trào phúng.
Ngay cả thần thái như vậy nhưng mà nhìn qua nàng cũng không mất đi vẻ xinh đẹp, vui vẻ, tươi tắn.
Sở Ly ở bên ngoài nghe thấy vậy âm thầm lắc đầu.
Tiêu Thi lại nhìn say sưa, nàng cảm thấy rất thú vị. So với một mình ở trong phòng còn thú vị hơn nhiều.
Nàng ho nhẹ một tiếng, khẽ cười nói:
- Hai vị tỷ tỷ, theo ta thấy nên quên đi, Sở Ly vẫn muốn ở bên ngoài bảo vệ ta. Làm sao có thời giờ đi làm những chuyện khác được chứ, cho dù lên làm tổng quản, còn không phải bận rộn tới chết, không có thời gian ở đây hay sao?
- Như vậy lại không giống nữa.
Tiết Ngưng Ngọc cười nói:
- Tiêu muội muội, ngươi cũng là người đi ra từ phủ Quốc Công, hào môn quý tộc, đương nhiên sẽ biết tính nết của những hạ nhân này. Nếu như Sở Ly chiếm vị trí tổng quản, những hạ nhân này sẽ không dám thất lễ, nếu như không có vị trí này, như vậy sẽ rất khác!
Tống Lưu Ảnh lạnh nhạt nói:
- Lý Quý cũng chỉ là Phó tổng quản, lẽ nào Tiết muội muội bị người ta khinh thường sao? Nào có hạ nhân nào dám làm bừa chứ?
- Dù sao Lý Quý cũng chỉ là Phó tổng quản, vì lẽ đó ta so với tỷ tỷ mà nói, kém rất xa, trong phủ có vật gì tốt đều được đưa tới Dao Quang viện, bên Tuyền Cơ viện ta đều phải xếp ở phía sau.
Tiết Ngưng Ngọc nói.
- Có khả năng bởi vì ta vào phủ sớm hơn ngươi hai năm đó.
Tống Lưu Ảnh nói:
- Dù sao ta cũng là người có thâm niên hơn.
- Tống tỷ tỷ lời này ngươi tin được sao?
Tiết Ngưng Ngọc khịt mũi coi thường.
Tiêu Thi đăm chiêu gật đầu:
- Hừm, lời này của Tiết tỷ tỷ cũng có lý. Đúng là cần vị trí tốt, cho dù không làm việc, để người dưới đi làm là được rồi!
Sắc mặt của Tống Lưu Ảnh hơi thay đổi.
Tiết Ngưng Ngọc hừ lạnh nói:
- Sở Ly là thị vệ nhất phẩm. Chức vị to lớn nhất trong phủ chính là tổng quản nội phủ, không có chức nào to hơn nữa.
Tống Lưu Ảnh trầm ngâm một hồi, chậm rãi nói:
- Chuyện này, chúng ta nói cũng không có tác dụng, sắp xếp Sở Ly như thế nào, ta nghĩ Vương gia tự có quyết định. Nữ nhân như chúng không nên nói thì hơn, ngươi nói xem đúng không, Tiết muội muội?
- Lời của Tống tỷ tỷ không sai.
Tiết Ngưng Ngọc cười nói:
- Có điều chúng ta thân là nữ nhân. Đương nhiên phải phân ưu thay cho Vương gia, cho dù sai thì cũng tốt thơn người ngựa nhớ chuồng nhớ quyền vị như Tống Cân. Vương gia có đồng ý hay không nói sau. Tống Cân có dâng thư từ chức lên hay không lại là một chuyện khác, ngươi nói xem có đúng không, Tống tỷ tỷ?
Tiêu Thi híp mắt cười nhìn hai người minh tranh ám đấu, nàng ho nhẹ một tiếng, nói:
- Hơi động không bằng yên lặng, cứ để cho Vương gia sắp xếp đi, ta tin Vương gia sẽ không để cho Sở Ly chịu oan ức.
- Đúng vậy.
Tống Lưu Ảnh vội vàng gật đầu, cười nói:
- Ta rất thích làm điểm tâm, sau khi trở về ta sẽ làm chút đồ cho Tiêu muội muội nếm thử, chỉ là không biết hiện giờ muội có kiêng thứ gì không?
Tiêu Thi than thở:
- Uống thuốc, cho nên phải ăn kiêng.
Nàng thầm than trò hay đã kết thúc, thực sự là chán nản đấy.
Nàng vẫn ôm tâm thái bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi, siêu nhiên, cho nên cũng không chân chính xem mình là người trong vương phủ. Vì lẽ đó nàng có thể ở trên cao nhìn xuống dưới, cảm thấy nhị nữ tranh đấu rất thú vị, như xem kịch vui.
Tiết Ngưng Ngọc cười nói:
- Nằm ở trên giường không thể động, ngẫm lại cũng khó chịu. Ngay cả một ngày ta cũng không chịu được!
Tống Lưu Ảnh nhẹ nhàng gật đầu:
- Tiết muội muội xuất thân từ tướng môn thế gia, từ nhỏ đã quen với đao thương, đương nhiên không thể nào đứng yên một chỗ được.
- Vung đao múa thương có thể có một cỗ thân thể khỏe mạnh, từ sáng đến tối đọc sách thì lại rất không được, chung quy vẫn sẽ làm hỏng thân thể mình, không tốt.
Tiết Ngưng Ngọc cười nói.
Tống Lưu Ảnh nói:
- Nữ nhi ấy, nên điềm tĩnh một chút thì tốt hơn.
- Vương gia bình thường từ sáng đến tối đều ngồi ở trong thư phòng, quá yên tĩnh.
Tiết Ngưng Ngọc yêu kiều cười nói:
- Vì lẽ đó bình thường rất thích đi sang chỗ ta, Tống tỷ tỷ ngẫm lại mà xem, bình thường muộn Vương gia sẽ gặp mặt tỷ tỷ có khuôn mặt nặng nề như vậy, liệu ngài có cảm thấy vô vị hay không?
Tay ngọc ở bên trong tay áo của Tống Lưu Ảnh nắm chặt, oán hận trừng mắt nhìn Tiết Ngưng Ngọc một chút.
Đúng lúc này, bên ngoài có người hét to:
- Có thích khách!
- Mau bắt thích khách!
Sắc mặt của tam nữ hơi thay đổi.
Tuyết Lăng lập tức bước hai bước vọt đến trước giường, che ở trước mặt của Tiêu Thi, Liễu Nhứ thì lùi ra phía sau, đến góc tường.
Trước đó hai người đã diễn luyện qua cho nên hai người bắt tay vào làm rất ung dung không vội, mau lẹ mà lại nhanh nhẹn.
Sắc mặt của Tống Lưu Ảnh và Tiết Ngưng Ngọc hơi thay đổi.
Tiết Ngưng Ngọc yêu kiều linh lung, vui tươi đáng yêu, nhưng lại dũng khí hùng tráng, nàng hừ lạnh nói:
- Lại có thích khách tới! Vương phủ là nơi bọn họ muốn đến là có thể đến được hay sao?
Nàng đạp bước, muốn đi ra ngoài.
Thanh âm của Sở Ly vang lên:
- Tiết vương phi, để ta tới là được rồi!
Tiết Ngưng Ngọc nhanh chân đến cửa, nhìn thấy Sở Ly mặc một bộ áo bào trắng, lẳng lặng đứng ở cửa viện, vẻ mặt không có chút sốt sắng nào cả:
- Sở Ly, ngươi mang Tiêu muội muội đi trước đi, nói không chừng người ta đến tìm Tiêu muội muội đó!
Sở Ly nhìn nàng ôm quyền một cái, lại lắc đầu nói:
- Không kịp nữa rồi!
Nói xong lời này, ba người bịt mặt áo xám nhẹ nhàng từ đầu tường hạ xuống, bay về phía Tiết Ngưng Ngọc, né tránh Sở Ly.
Sở Ly nhẹ nhàng đánh ra ba quyền.
Ba người bịt mặt áo xám người nhẹ nhàng lướt qua.
- Ầm! Ầm! Ầm!
Trên tường truyền đến ba tiếng vang trầm, cửa sổ nổ tung.
Tuyết Lăng đánh ra chưởng ảnh đầy trời, ngăn cản những mảnh gỗ bắn tới.
Sở Ly đã xuất hiện ở trước mặt ba người bịt mặt áo xám, trường kiếm bên hông hóa thành một đạo ánh sáng mông lung, trong phút chốc đã đồng thời đâm về phía cổ họng của ba người.
Ba người ồ một tiếng, vội vã tránh ra.
Bọn họ không nghĩ tới kiếm của Sở Ly lại nhanh như vậy.
Ánh kiếm của Sở Ly mông lung, trong nháy mắt đã bao phủ ba người vào trong đó.
Ba người không kịp vung chưởng để phản kích, chỉ có thể không ngừng né tránh, chỉ lo trì trệ một hơi thì mũi kiếm sẽ đâm thủng cổ họng của chính mình.
Trong nháy mắt Sở Ly đã đâm ra hơn 100 kiếm, kiếm thế càng ngày càng ác liệt, bao phủ ba người vào trong ánh kiếm.
Ba người có cảm giác như con ruồi bên trong mạng nhện, càng ngày càng vô lực giãy dụa, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị đâm trúng.
Tiết Ngưng Ngọc nhìn thấy vậy trợn mắt há hốc mồm.
- Sưu!
Một tiếng kêu nhỏ vang lên, cổ họng của một người bịt mặt áo xám trúng kiếm, nhưng trong lúc sắp chết lại bắn ra một thanh phi đao.
Trên người Sở Ly lóe lên ánh sáng màu vàng tím một hồi rồi biến mất, phi đao cắm vào ngực phải của hắn.
Kiếm thế của Sở Ly không ngừng chút nào, giống như người phi đao bắn trúng không phải là mình vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...