An Vương lắc đầu nói:
- Mạnh Phó Thống lĩnh nói cũng rất có đạo lý, những người này chết không có gì đáng tiếc, nhưng vì vậy mà ảnh hưởng tới đại hôn, trái lại sẽ không tốt... Bản vương có đức hiếu sinh, thả bọn họ đi đi! Thả bọn họ một lần sẽ làm cho bọn họ không lại nổi lên tâm tư phản nghịch nữa!
Hắn lại nói tiếp:
- Sở Ly, lệ khí của ngươi quá nặng, mọi việc không thể làm quá cứng. Chỉ biết hung hăng chém chém giết giết, mọi việc nên lấy người làm gốc, nên khoan dung một ít, để cho người ta có cơ hội sửa đổi làm lại cuộc đời.
Sở Ly ôm quyền một cái, mỉm cười nói:
- Đa tạ điện hạ chỉ điểm, tại hạ ghi nhớ trong lòng!
Lửa giận trong lòng An vương hơi hòa hoãn lại, lạnh nhạt gật đầu.
Sở Ly đi tới trước mặt những người áo đen kia, vỗ một chưởng ở trên thân thể mỗi người, che huyệt đạo toàn thân, chỉ còn lại á huyệt là không điểm, cũng không kéo khăn che mặt của bọn họ xuống, lại trở về bên người An vương.
An vương cau mày nhìn hắn, không rõ vì sao.
Sở Ly đánh giá bọn họ, lắc đầu thở dài:
- Điện hạ nhân đức làm cho tại hạ khâm phục, chỉ là lại không thích hợp đối với những người này, nếu như ngày hôm nay không có Tệ phủ điều động Ám vệ, như vậy sợ rằng hiện tại điện hạ đã thành tù nhân của bọn họ, thậm chí mất mạng ở trong tay bọn họ cũng không biết chừng... Đối với hạng người cùng hung cực ác như vậy, điện hạ còn muốn nói nhân từ sao?
- Chưa chắc bọn họ đã làm được bước kia.
An vương lắc đầu nói:
- Bản vương tin tưởng bọn hắn sẽ biết đúng mực, nếu như muốn hại ta, một người trong bọn họ cũng trốn không thoát!
Sở Ly cười nói:
- Điện hạ, xem ra người không hiểu nhân vật trong võ lâm, tệ phủ vẫn luôn giao thiệp với bọn họ, cho nên hiểu rõ nhân vật võ lâm rất thích máu... Những người này thường thường biết làm ra chuyện này hẳn phải chết mà vẫn muốn đi làm. Bằng không, phủ Quốc Công chúng ta cũng rất rảnh rỗi rồi. Thế nhưng điện hạ xem thế đạo bây giờ mà xem, phủ Quốc Công không có một ngày nào là thanh nhàn, mỗi ngày đều có cao thủ võ lâm dùng võ công vi phạm lệnh cấm, không tiếc mạng, không coi mạng của mình là chuyện to tát gì cả. Càng sẽ không coi tính mạng của người ta là chuyện to tát!
An vương lạnh lùng nhìn hắn.
Sở Ly lắc đầu than thở:
- Những người này chính là tử sĩ, bọn họ đã chuẩn bị tâm lý phải chết, thà rằng không cần tính mạng của mình thì cũng phải giết điện hạ, vì lẽ đó đối với những người này. Chỉ có một chữ, giết!
- Ngươi muốn giết người sao?
An vương cười lạnh nói:
- Không để ý tới đại hôn của ta và Nhị tiểu thư?
Sở Ly nghiêm mặt nói:
- Lời này của điện hạ oan uổng tiểu nhân rồi, chỉ có đại khai sát giới thì mới có thể làm cho hạng giá áo túi cơm kinh sợ, bằng không, đường phía sau còn xa, từng bước gian nan, từng bước sẽ có ám sát!
An vương không phản đối nói:
- Nói nghe sởn cả tóc gáy!
Sở Ly nói:
- Ngày sau điện hạ sẽ biết. Cho nên vẫn cứ giết người trước rồi lại nói!
Hắn nói xong giơ cánh tay lên.
- Điện hạ, cứu mạng!
Trong đám người người áo đen đột nhiên có người hét lớn.
An vương biến sắc.
Sở Ly nở một nụ cười, lắc đầu nói:
- Hiện tại muốn điện hạ cứu mạng đã chậm rồi. Lúc các ngươi đến đây ám sát đã biết chắc chắn sẽ phải chết, hà tất phải làm mất đi khí tiết ở trước mặt mọi người chứ? Trên đường xuống hoàng tuyền có nhiều đồng bạn tiếp đón như vậy cũng không cô quạnh, chết đi thôi!
- Ta là người mình! Người mình!
Người áo đen kia vội vàng kêu lên.
- Câm miệng!
Sở Ly quát lên.
Hắn quay đầu nhìn về phía An vương. Lắc đầu cười nói:
- Người võ lâm rất là khát máu, nhưng cũng khó tránh khỏi có loại nhu nhược, đáng thương, đáng tiếc!
Hắn chỉ chỉ về phía người áo đen kia. Trầm giọng hừ lạnh nói:
- Nhấc hắn ra, người không có huyết tính như vậy cũng không có uy hiếp gì, tha cho hắn một mạng cũng không có gì cả.
Một người áo lam đi tới, nhấc người áo đen kia lên, ném qua một bên.
Sở Ly thoả mãn gật gù, lại nhìn An vương ôm quyền một cái:
- Xin điện hạ dời bước, đừng xem tình cảnh máu tanh này!
An vương cau mày lạnh lùng lườm hắn một cái:
- Sở Ly, ngươi muốn giết sao?
Sở Ly nói:
- Vì an nguy của điện hạ, vì an nguy của Nhị tiểu thư. Vì an nguy của tệ phủ, những người này không thể không giết. Kính xin điện hạ thứ lỗi!
Hắn dứt lời xoay người, giơ tay lên.
- Chậm đã!
Trịnh Lập Đức trầm giọng gào to.
Cánh tay của Sở Ly lại hạ xuống. Nhìn về phía Trịnh Lập Đức:
- Trịnh thống lĩnh có gì cao kiến, nếu như khuyên ta tha cho bọn họ thì không nên mở miệng thì hơn!
- Sở tổng quản, ngươi năm lần bảy lượt làm trái chỉ lệnh của điện hạ, không hề có bản phận của thần tử, bản thống lĩnh thực sự không có cách nào ngồi xem được nữa!
Trịnh Lập Đức trầm giọng nói:
- Nếu điện hạ nói thả người thì ngươi cứ thả là được. Nếu như ngươi bỏ mặc lệnh, Sở tổng quản, ngươi thật là to gan!
Câu cuối cùng của hắn gần như gào thét ra, tiếng như sấm nổ, hai mắt trợn lên giận dữ nhìn qua, sát khí um tùm.
Sở Ly thở dài, lắc đầu nói:
- Điện hạ muốn nói đạo nhân đức, xin thứ cho tại hạ không có cách nào gật bừa. Nơi này là cảnh nội của phủ Quốc Công, không phải là vương phủ của điện hạ, bây giờ Nhị tiểu thư còn chưa phải là Vương phi, đầu tiên ta là tổng quản của phủ Quốc Công, sau mới là thần tử của điện hạ!
- Đại nghịch bất đạo!
Trịnh Lập Đức hừ lạnh nói:
- Dưới thiên hạ này, tất cả đều là đất của vua, đầu tiên ngươi là thần tử của điện hạ, sau mới là tổng quản của phủ Quốc Công!
Sở Ly lắc đầu bật cười:
- Đợi khi nào dưới vùng trời này chỉ có một hoàng thượng, khi đó nói lời này cũng không muộn!
Hắn dứt lời nghiêng đầu sang chỗ khác, giơ cánh tay lên.
- Điện hạ, cứu mạng!
Lại một người áo đen giương giọng quát lên.
Sắc mặt An vương trở nên âm trầm, hai mắt lóe lên ánh sáng lạnh như băng.
Sở Ly bật cười:
- Không phải ngươi định nói, là người mình đó chứ?
- Người mình! Người mình!
Người áo đen vội nói.
Sở Ly vung tay:
- Ném qua một bên!
Một người áo lam nhấc hắn sang một bên, đồng thời ném tới chỗ người lúc trước xin tha.
- Người mình! Người mình!
Đám người còn lại vội vàng kêu lên.
Con người không tới lúc hoạn nạn sẽ không lộ ra bản tính, bản tính con người là như vậy.
Lúc trước không ai xin tha, tất cả mọi người đều không cầu xin tha thứ, cắn chặt răng, đánh cược An vương sẽ đứng ra cầu xin, làm cho Sở Ly không dám hạ sát thủ.
Thế nhưng mắt thấy An vương cầu xin không có tác dụng, Sở Ly sắp muốn giết mình.
Có người bởi vì xin tha mà được miễn chết, trong lòng những người còn lại lập tức không còn thăng bằng, cảm thấy không thể chết đi như vậy. Chỉ là một câu nói mà thôi, huống hồ ai trong mọi người cũng nói, chỉ cần sống sót được. Chỉ là xin tha, cũng không quá mất mặt.
Nhìn thấy những người này đều nói là người mình, Sở Ly nghi hoặc nhìn về phía An vương:
- Điện hạ? Sao bọn họ lại thành người mình được chứ?
An vương lạnh lùng nói:
- Sao bản vương biết được?
Sở Ly nói:
- Nói như vậy, bọn họ vì mạng sống cho nên lấy cớ, như vậy quá đáng ghét, chỉ có thể giết mà thôi.
- Chậm đã, Sở tổng quản, chúng ta là người của Vương gia!
Có người áo đen vội vàng kêu lên.
Nhưng người áo đen còn lại đều mồm năm miệng mười nói.
- Điện hạ.
- Trịnh thống lĩnh!
Sở Ly quát một tiếng:
- Câm miệng!
Hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn đám người áo đen, cười lạnh nói:
- Tính toán thật là ác độc... Các ngươi nói mình là người dưới trướng của Vương gia, An vương bảo các ngươi đến ám sát chính mình sao?
- Không sai!
- Không sai!
- Mọi người đang đùa giỡn, để xem phòng ngự ra sao mà thôi.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Đám người áo đen mồm năm miệng mười nói.
Sở Ly cười lạnh nói:
- Nói hươu nói vượn! Các ngươi đủ thâm độc, ám sát không được thì lại hãm hại Vương gia!
Hắn không chờ đám người áo đen mở miệng, tiếp tục nói:
- Điện hạ để người mình ám sát mình, sau khi bị thương sẽ không thể tiếp tục kết hôn, đại hôn cũng sẽ không thể cử hành như thường lệ, việc không may mắn như vậy xảy ra. Sợ rằng việc hai nhà kết hôn cũng sẽ xong đời, đây là hôn ước An vương được hoàng thượng tứ hôn. Nếu như bất mãn hôn ước này mà làm ra chút thủ đoạn... Tính toán của đám người các ngươi rất ác độc, có biết không?
Đám người áo đen tức thì ngẩn ra.
Sắc mặt của An vương cũng thay đổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...