- Được!
An vương cắn răng phun ra chữ này.
Mười bảy cao thủ Thiên Ngoại thiên đối đầu với mười người, hầu như hai người đối một, hỗn chiến tức thì diễn ra.
Chưởng lực mãnh liệt, quyền kình dâng trào, mọi người có cảm giác chẳng khác nào thân đang ở bên trong sóng lớn mãnh liệt, kình lực có mặt ở khắp mọi nơi, chỉ cần hơi không cẩn thận sẽ phải ngã xuống.
Tùy tùng của An vương không ngừng lùi về phía sau, bị kình lực ở khắp mọi nơi đẩy ra bên ngoài, thân bất do kỷ, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào giữa đương trường.
Sở Ly quay đầu nói:
- Điện hạ, những cao thủ này của ta ra sao?
An vương hừ lạnh nói:
- Không phải nói phủ Quốc Công các ngươi chỉ có tám cao thủ Thiên Ngoại thiên sao?
Sở Ly lắc đầu bật cười:
- Phủ Quốc Công há có thể bị người bên ngoài thăm dò nội tình được chứ? Chỉ nói tám người, một khi những môn phái võ lâm kia có ý phản, ngông cuồng cảm thấy có thể chiến thắng được phủ Quốc Công, không thể chờ đợi được nữa động thủ. Khi đó là lúc chúng ta thu lưới.
- Như vậy chẳng phải là mê hoặc bọn họ tạo phản sao?
An vương hừ lạnh nói:
- Nếu như biết phủ Quốc Công các ngươi có hai mươi Thiên Ngoại thiên thì bọn họ cũng sẽ không hành động.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Điện hạ sai rồi, trong lòng có ý phản thì sẽ có một ngày hành động. Nếu chờ quá muộn, phản ý sẽ càng ngày càng mãnh liệt. Mà lực phá hoại cũng càng mạnh, tích trữ được đủ lực lượng, thật sự vượt lên trên phủ Quốc Công, đến lúc đó, chính là ngày thiên hạ đại loạn!
- Thiên hạ đại loạn?
An vương hừ lạnh:
- Nói nghe sởn cả tóc gáy đấy!
Sở Ly nói:
- Điện hạ là người đã từng trải qua, không phải không nhìn thấy đó chứ? Nếu như có một ngày, bọn họ thật sự có thể vượt lên trên phủ Quốc Công, một phủ Quốc Công bị công phá, ngày đó phủ Quốc Công cũng sẽ mất đi sức uy hiếp mạnh mẽ. Đó là ngày những người có tâm tư phản loạn sẽ bộc phát ra lực lượng mạnh hơn, đến lúc đó, chính là ngày thay đổi triều đại!
- Có phụ hoàng ở đây, ai có thể làm loạn được?
An vương lạnh nhạt nói:
- Những ý nghĩ này của ngươi không đáng để nhắc tới!
Sở Ly lắc đầu nói:
- Điện hạ đã quên, thiên hạ cũng không phải chỉ có một cao thủ Thiên Thần, ngoại trừ Đại Quý ra còn có Đại Ly, Đại Trịnh. Còn Đại phó và Đại thu, bọn họ há có thể trơ mắt nhìn bệ hạ bình loạn được chứ?
Sắc mặt của An vương hơi thay đổi.
Ánh mắt của hắn rơi vào trên người cao thủ Thiên Ngoại thiên mặc y phục màu đen, sắc mặt hơi hòa hoãn một ít.
Ở dưới sự vây công của đám người áo lam phủ Quốc Công. Đám người áo đen cứng cỏi chống đỡ, tuy rằng đã rơi xuống hạ phong, thế nhưng vẫn có thể chịu đựng được. Trong chốc lát không có nguy hiểm đến tính mạng, xem ra không khó để thoát thân.
Sở Ly cũng nhìn về phía hỗn chiến ở giữa trường.
Vỗ công của những người áo này quả thực quá lợi hại, tu vi thâm hậu, hầu như lấy một địch hai mà còn có thể chịu đựng được.
Sở Ly lắc đầu một cái, lặng lẽ không nói mà quan chiến.
An vương quay đầu nhìn hắn, như cười mà không phải cười nói:
- Xem ra dường như quý phủ không thể nào chiếm được ưu thế, sợ rằng sẽ không bắt được những thích khách này. Không phải ngay cả một hai người cũng không bắt được đó chứ?
Sở Ly cười cười, nhìn về phía Trịnh Lập Đức và Mạnh Chấp:
- Sao hai vị thống lĩnh không trợ giúp bọn họ một chút sức lực?
Trịnh Lập Đức lắc đầu.
Mạnh Chấp hừ lạnh nói:
- Chức trách của chúng ta là bảo vệ Vương gia, không thể rời khỏi người.
Sở Ly nở nụ cười:
- Lúc này bảo vệ Vương gia, là vì đề phòng ta ám sát Vương gia hay sao?
- Thích khách có nhóm đầu tiên, không hẳn sẽ không có nhóm thứ hai, không thể không đề phòng.
Mạnh Chấp hừ lạnh nói:
- Chỉ là Sở tổng quản, sao không đi hỗ trợ chứ?
Sở Ly liếc mắt nhìn An vương, cười nói:
- Chức trách của ta cũng là bảo vệ Vương gia, tránh cho vương gia có mệnh hệ gì, ảnh hưởng tới đại hôn. Nếu như An vương bị thương, đại hôn không thể cử hành, tội lỗi của ta sẽ lớn hơn!
An vương lạnh nhạt nói:
- Không sao. Ngươi có thể đi hỗ trợ.
Sở Ly cười nói:
- Đa tạ ý tốt của điện hạ, nếu như bọn họ thật sự có bản lĩnh thì sẽ bỏ trốn, chỉ cần không quấy rầy đại hôn thì cứ tha cho bọn họ!
An vương nói:
- Sao có thể quên đi như vậy chứ? Bọn họ muốn ám sát bản vương, há có thể dễ dàng buông tha cho chúng như thế!
- Ồ, không biết điện hạ xử trí bọn họ như thế nào?
Sở Ly mỉm cười hỏi.
An vương hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Giết không tha!
- Ta đã hiểu rõ.
Sở Ly nở một nụ cười, gật đầu nói:
- Ta đang chờ điện hạ câu nói này... Lục tiểu thư. Ngươi nên hiện thân thôi!
Hắn giương giọng hét lớn, cuồn cuộn như sấm sét, vang vọng trong bầu trời đêm.
Một nữ tử mặc áo bào trắng đạp lên ánh trắng nhẹ nhàng đi đến, chẳng khác nào tiên tử từ trên vầng trăng đáp xuống. Mặt đeo lụa trắng, chỉ lộ ra một đôi mắt phượng giống như nước.
- Sở Ly, giỏi tính toán!
Nàng hừ lạnh một tiếng, bay xuống trình diện.
Vừa đến giữa trường, thân thể uyển chuyển của nàng đột nhiên tăng nhanh, mờ mịt như khói, vờn quanh một vòng.
Đám người áo đen đang ác chiến đã không có tâm tư ham chiến, cố gắng chống đỡ, trong lòng mỗi người sinh ra thoái ý.
Nếu cứ duy trì tình hình này, bọn họ không thể trở mình được nữa, chỉ có thối lui, trở về. Nằng không rất có thể sẽ gặp phải bất trắc.
Lục Ngọc Dung chẳng khác nào một làn khói vòng qua bên cạnh người mặc áo đen, từng đạo từng đạo chỉ lực được bắn ra.
- Sưu sưu sưu...
Chẳng khác nào từng đạo từng đạo ám khí bắn về phía đám người áo đen.
Vốn bọn họ đã rơi xuống hạ phong, lúc này chỉ lực bắn đến, bọn họ không kịp né tránh, chỉ có xuất chưởng hoặc ra quyền để cứng rắn chống đỡ mà thôi.
Chỉ lực tức thì tiến vào thân thể bọn họ, chỉ lực kỳ dị tiến vào thân thể, xoay quanh không đi, làm nhiễu loạn lực lượng vận chuyển bên trong thân thể, thân thể và động tác tức thì trở nên chậm rãi, uy lực giảm mạnh.
Sở Ly cười nói:
- Lục tiểu thư, đây là chỉ pháp gì vậy?
- Ngươi không cần biết!
Lục Ngọc Dung hừ lạnh một tiếng, bước lên ngọn cây, nhẹ nhàng rời đi.
Nàng thoáng hiện, chẳng khác nào tiên tử, người đi, hương tàn vẫn còn, dư vị lượn lờ, khiến cho người ta không khỏi than thở mà lại phiền muộn.
Sở Ly thông qua Đại Viên Kính Trí đã nhìn thấy những chỉ lực kỳ dị này.
Đây là nội lực đặc biệt của Cửu Thiên huyền nữ thần công, cho dù An vương tu luyện Ngự Cực kinh có nội lực tinh khiết như vậy, đụng phải Cửu Thiên huyền nữ thần công này cũng phải chịu thiệt, không có cách nào loại bỏ, huống hồ là bọn họ.
Cao thủ kích đấu, tranh chỉ một đường.
Những người áo đen này bị chỉ lực của Lục Ngọc Dung quấy nhiễu, nội lực lưu chuyển đình trệ. Có khả năng chỉ là biến hóa nhỏ bé không đáng kể, đối mặt với các cao thủ vây công như vậy lại trở thành then chốt trí mạng.
Từng người áo đen liên tục trúng chưởng, ngã xuống dưới sự vây công của người áo lam.
Có người áo đen thấy đồng bạn ngã xuống đất, lập tức muốn trốn, thế nhưng đã chậm, theo ba người áo đen ngã xuống, ngày càng có nhiều người áo lam rảnh tay, gia nhập vòng vây, muốn chạy trốn thì sẽ càng bị vây công nhiều hơn.
Lục Ngọc Dung thoáng hiện lại đánh ra một đòn trí mạng.
Tình thế đột ngột chuyển biến, thời gian chỉ trong một nháy mắt, mười người áo đen liên tục ngã xuống đất, bị trọng thương, bị đám người áo lam vây quanh.
Sở Ly giương giọng cười lớn một tiếng:
- Đa tạ Lục tiểu thư giúp đỡ!
Âm thanh mờ mịt của Lục Ngọc Dung như từ chân trời truyền đến, lúc ẩn lúc hiện, nhưng có thể nghe được rất rõ:
- Không cần cảm ơn ta, lấy thêm mấy bức chạm ngọc cho ta là được!
Sở Ly mặt không biến sắc, quay đầu nhìn về phía An vương:
- Điện hạ, may mắn không làm nhục mệnh... Lần này theo ý tứ của điện hạ, giết chết những người này, dùng để răn đe!
- Chậm đã!
Mạnh Chấp vội hỏi:
- Sở tổng quản, ngày đại hôn của điện hạ, không thích hợp thấy máu, thấy máu không may mắn.
Sở Ly híp mắt, mỉm cười nói:
- Thân là võ giả, còn phải để ý những thứ này sao?
Mạnh Chấp nói:
- Những người này chết cũng không có gì đáng tiếc, nhưng vì vậy mà làm hỏng khí tức vui vẻ của đại hôn, vậy rất không đáng.
Sở Ly đăm chiêu gật gù, nhìn về phía An vương:
- Ý của điện hạ thì sao?
An vương cau mày nhìn chằm chằm vào những người áo đen này, trầm mặc không nói.
Sở Ly cười nói:
- Xem ra điện hạ muốn giết, vậy thì giết bọn họ đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...