Linh thú ở thời kỳ này rất là mẫn cảm, phản ứng cực đoan, hơi có gió thổi cỏ lay sẽ lập tức phát động công kích, hiện tại mình đi thực sự rất không khôn ngoan, không chỉ là làm chuyện vô bổ mà còn sẽ làm xấu quan hệ, vẫn phải chậm một chút.
Hắn ngồi vào trước Thiên Linh thụ, thúc giục Khô Vinh kinh, thôi hóa Phệ nguyệt thảo.
Rất nhanh Phệ nguyệt thảo đã cao lớn lên một đoạn, sau đó xuất hiện bông, giống như bông lúa vậy, sau đó chậm rãi khô vàng từng chút một.
Chúng nó chết héo rơi xuống bên trong bùn, nhưng lại có hàng ngàn, hàng vạn hạt giống.
Sở Ly vứt xuống hơn 100 hạt giống, thúc giục nó sinh trưởng.
Chờ khi Tuyết Lăng trở về, những hạt giống này đã trưởng thành tạo thành Phệ nguyệt thảo cao to bằng ngón tay.
- Công tử, những thứ này là cái gì?
Tuyết Lăng mặc một bộ y phục màu trắng, kinh ngạc nhìn một mảnh Phệ nguyệt thảo lít nha lít nhít, ngạc nhiên nói:
- Buổi sáng còn chưa thấy.
- Phệ nguyệt thảo.
Sở Ly nói:
- Thái Hoa cốc cần thứ này.
- Phệ nguyệt thảo...
Tuyết Lăng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, không nhận ra được nó:
- Cho Thái Hoa cốc sao?
Sở Ly gật đầu.
Tuyết Lăng cười nói:
- Công tử vẫn không yên lòng về đám người Trần Tuyết tỷ tỷ, sợ các nàng chị oan ức đúng không?
- Các nàng nhiều người, vấn đề không lớn.
Sở Ly nói:
- Đám người Mai cốc chủ còn chưa tới sao?
- Chưa.
Tuyết Lăng lắc đầu nói:
- Phía dưới truyền đến tin tức, còn hai ngày nữa mới có thể đến.
Sở Ly nhíu mày:
- Mai cốc chủ này, kéo dài thời gian!
Hắn vừa nghe đã hiểu rõ, đây là Mai Ngạo Sương cố ý đối phó mình, chỉnh mình.
Tuyết Lăng nói:
- Đúng vậy... Có điều dường như đường xá cũng không gần.
- Các nàng đang dây dưa ở trên đường!
Sở Ly hừ lạnh nói.
Vốn hắn hi vọng đám người Trần Tuyết có thể tới trước đại hôn. Tránh cho cuốn vào phong ba, một ít người muốn ám toán mình. Như vậy sẽ khó tránh khỏi sẽ có ý đồ từ trên người đám người Trần Tuyết.
Mai Ngạo Sương đi chậm như thế, nhất định đã nhìn thấu tâm tư của mình, cố ý đối phó. Ở trên đường thoả thích rèn luyện đệ tử, bằng không đã sớm tới đây rồi.
- Có cần thúc một chút không?
Tuyết Lăng hỏi.
Sở Ly khoát tay nói:
-... Ngày mai bắt đầu, để đám người Trần Tuyết vào phủ.
- Đến trên đảo của chúng ta sao?
Tuyết Lăng hỏi.
Sở Ly nói:
- Đến đảo chúng ta sẽ khiến cho người ta chú ý. Sắp xếp các nàng ở nơi khác. Trên đảo nhiều nhà, tốt nhất đừng để người ta biết được.
- Vâng.
Tuyết Lăng đáp.
Tuyết Lăng lại nói:
- Đúng rồi công tử, Hàn thiếu minh chủ đã sớm mua một căn nhà ở trong thành, hơn nữa ngày hôm nay đã đi gặp tuần phủ Khương đại nhân, giống như đã cãi lộn, rất không vui.
- Hàn huynh...
Sở Ly nở mộ nụ cười.
Tuyết Lăng cười nói:
- Công tử rất vừa ý hắn, có cần điều tra một phen không?
Sở Ly vung tay:
- Không cần, hắn là một người thông minh, đáng để kết giao, đưa cho ta một phần thiệp mời. Đêm nay ở Yêu Nguyệt lâu... Đúng rồi, để Tưởng huynh đi gặp Mai cốc chủ một chút, đưa một gốc Phệ nguyệt thảo cho Mai cốc chủ!
- Vâng.
Tuyết Lăng đồng ý một tiếng giòn tan. Sau đó bắt đầu mài mực.
Tay ngọc của nàng và nghiên mực tôn lên nhau, trắng đen đặc biệt rõ ràng, có vẻ tay ngọc càng ngày càng trắng loáng nhẵn nhụi hơn.
Nàng mở một tấm thiệp ta, chấp bút viết lên trên:
- Giờ nào vậy?
- Lúc lên đèn đi.
Sở Ly nói:
- Đừng làm cơm tối, đi Yêu Nguyệt lâu ăn.
Tuyết Lăng đáp một tiếng, nhanh chóng viết thiếp mời xong. Sau đó đi tới dưới linh thụ rút ra một gốc Phệ nguyệt thảo. Gói lên, sau đó nhẹ nhàng rời đi.
…
Sở Ly và Tuyết Lăng đi tới Yêu Nguyệt lâu.
Yêu Nguyệt lâu đã rất là náo nhiệt, trong tiếng sáo trúc, thỉnh thoảng có người tiến vào, được dẫn vào từng chỗ một.
Sở Ly và Tuyết Lăng lên lầu hai, tìm chỗ ngồi ngồi xuống.
Bích Liễu mặc một bộ la sam xanh nhạt, giống như cành liễu rủ trong gió dịu dàng tới đây, khẽ cười cười nói:
- Tổng quản, hiếm khi đại giá quang lâm.
Sở Ly ôm quyền cười nói:
- Ta mời một vị bằng hữu ăn cơm, Bích Liễu cô nương, làm phiền ngươi tiếp khách dùm.
- Hiếm thấy tổng quản đến đây.
Bích Liễu mở miệng khẽ cười nói:
- Ta đang ước gì tổng quản tới đây, có cần tìm tỷ muội nào nữa không?
- Đợi bằng hữu kia của ta đến rồi lại nói.
Sở Ly cười nói.
Tuyết Lăng kéo cánh tay của Bích Liễu, cười nói:
- Đêm nay Bích Liễu tỷ tỷ nghỉ ngơi, nghe nói công tử đến cho nên cố ý tới.
Sở Ly nói:
- Không cần phải như vậy.
Bích Liễu mở miệng khẽ cười một tiếng, lắc đầu không nói.
Tính tình của nàng điềm đạm, không quá thích nói chuyện, nhưng vừa vặn hợp khẩu vị của Sở Ly.
Đang nói chuyện thì Hàn Phi đã mang theo La Xuyên sải bước lên lầu, nhìn thấy Sở Ly, hắn ôm quyền cười nói:
- Nhờ phúc của Sở huynh, rốt cục đã có thể đến Yêu Nguyệt lâu!
Sở Ly ôm quyền, cười ha hả mời hắn ngồi xuống:
- Hàn huynh đã nhìn thấy Khương cô nương chưa?
- Ài...
Vẻ mặt Hàn Phi oán giận, bất đắc dĩ cười khổ:
- Thấy thì thấy, không bằng không gặp thì hơn!
- Khương cô nương hiền thục dịu dàng, sao Hàn huynh lại như vậy?
Sở Ly cười nói.
Hàn Phi than thở:
- Nàng là người tính tình mềm yếu, nhưng cũng là người ngoài nhu trong cương, nàng đã nói rồi, nếu như ta từ hôn, nàng sẽ tự sát!
Chân mày của Sở Ly cau lại:
- Lẽ nào Khương cô nương thích Hàn huynh?
- Mới vừa thấy mặt, thích gì chứ!
Hàn Phi than thở.
Sở Ly nói:
- Hàn huynh anh tuấn tiêu sái, tuấn dật bất phàm, Khương cô nương vừa gặp đã chung tình.
- Đã lúc nào rồi mà Sở huynh còn đùa giỡn!
Hàn Phi bất đắc dĩ nhìn hắn.
Sở Ly cười nói:
- Bằng vào thủ đoạn của Hàn huynh còn không hàng phục được một Khương cô nương sao? Ta không tin!
- Ta sợ nhất là loại nữ tử có tính tình này.
Hàn Phi lắc đầu nói:
- Thật sự không có chiêu gì bắt được nàng!
Hắn nói chuyện, nhìn về phía Bích Liễu, hai mắt tỏa sáng.
Sở Ly cười nói:
- Đây là Bích Liễu cô nương, Hàn huynh cứ chọn một vị cô nương bồi tiếp, hai người đại nam nhân chúng ta nhìn nhau cũng mất mặt.
Bích Liễu chậm rãi giơ tay ngọc lên vẫy vẫy.
Một nha hoàn thanh tú tới đây, nói:
- Bích Liễu tỷ tỷ.
- Bạch Anh muội muội có rảnh không?
Bích Liễu hỏi.
Nha hoàn thanh tú có vẻ ngượng nghịu:
- Bạch Anh tỷ tỷ đang có khách.
- Vậy Ngưng Lộ muội muội?
- Ngưng Lộ tỷ tỷ thì đang nhàn rỗi.
Nha hoàn thanh tú vội nói.
Bích Liễu nói:
- Vậy thì mời Ngưng Lộ muội muội tới đây ngồi đi.
- Vâng.
Nha hoàn thanh tú nhẹ nhàng đi ra.
Bích Liễu mỉm cười với Hàn Phi:
- Hàn công tử, đừng trách tiểu nữ tự ý làm chủ.
Hàn Phi híp mắt cười nói:
- Đa tạ Bích Liễu cô nương, người mà Bích Liễu cô nương gọi là người có khuôn mặt đẹp nhất đúng không?
- Vâng.
Bích Liễu gật đầu.
Một vị mỹ nhân mặc la sam màu vàng nhẹ nhàng đi đến, lại thi lễ:
- Xin chào Sở tổng quản.
Sở Ly ôm quyền đáp lễ.
Nàng ngồi vào phía đối diện Bích Liễu, nhìn Hàn Phi rồi nhẹ nhàng cười nói:
- Ngưng Lộ bái kiến Hàn công tử.
Hàn Phi bỗng cảm thấy phấn chấn, cười nói:
- Không cần đa lễ, mọi người cứ tùy ý một chút là được rồi, đến, trước tiên uống một chén đã!
Hắn thầm than quả nhiên không hổ là Yêu Nguyệt lâu, khuôn mặt của Ngưng Lộ cô nương này đẹp tới cực điểm, ngồi ở bên người, mùi thơm nhàn nhạt thổi qua đến, thế giới chung quanh lập tức trở nên sinh động thú vị hơn rất nhiều.
Mọi người uống một hơi cạn sạch.
Bích Liễu và Ngưng Lộ phân biệt rót rượu cho hai người.
Tuyết Lăng và La Xuyên ngồi ở một bên, không nói một lời như không tồn tại vậy.
Sở Ly nói:
- Vậy Hàn huynh định làm sao bây giờ, muốn từ hôn hay là kết hôn?
- Chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có thể kết hôn.
Hàn Phi thở dài:
- Cũng không thể nhìn nàng tự sát!
Sở Ly cười nói:
- Như vậy Hàn huynh ngươi xong rồi! Sau đó còn không phải sẽ để mặc cho người ta sắp xếp sao? Ta có một chủ ý.
- Ý gì?
Hàn Phi vội hỏi.
Sở Ly nói:
- Ta đưa hai viên Kỳ Nguyên đan cho Hàn huynh.
Đầu óc của Hàn Phi nhanh chóng xoay chuyển, lập tức bừng tỉnh, hai mắt tỏa sáng, cười lên ha hả, ôm quyền một cái nói:
- Đa tạ Sở huynh!
- Có điều vẫn phải thành thân.
Sở Ly nói:
- Sau khi kết hôn, nếu như nàng lại dùng một chiêu này, Kỳ Nguyên đan sẽ có đất dụng võ.
Hàn Phi đắc ý cười to:
- Ha ha, nửa cuối cuộc đời của ta dựa cả vào Sở huynh ngươi đó!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...